"Đây là hai trăm bốn mươi năm triệu, mọi người hãy tự chia với nhau. Chỗ tiền này còn nhiều hơn cả lãi suất. Sau này mấy người đừng tới nơi này nữa." Thẩm Lãng nói xong thì đặt tiền xuống đất.
"Đại Dũng, bạn của anh đúng là một người có tiền.”
"Thật không nhìn ra Đại Dũng vậy mà lại có một người bạn nhiều tiền như vậy. Sau này, Đại Dũng mà có chuyện cần dùng đến tiền thì cứ trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ để cho anh lãi suất thấp."
"Cẩu Đản, cậu giả vờ ít thôi. Lãi suất của cậu là cao nhất đấy. Lãi suất của tôi mới là thấp!"
Một số người tranh giành nhau để chia tiền. Cuối cùng bọn họ gần như vì số tiền lãi suất không được chia đều mà xảy ra một cuộc đánh nhau.
"Nếu các người vẫn không đi thì tôi sẽ không trả lại số tiền này đâu.” Thẩm Lãng uy hiếp.
Quả nhiên, sau khi nghe Thẩm Lãng nói như vậy, một số dân làng lập tức cầm tiền rồi vội vã đi ra ngoài.
Sau khi dân làng rời đi, Đại Dũng nhìn Thẩm Lãng, nói: "Số tiền này tôi sẽ viết cho cậu một tờ giấy ghi nợ. Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười rồi nói: "Số tiền này anh cũng không cần phải trả lại cho tôi đâu. Nếu anh muốn trả lại thì hãy trả lại cho Lý Mạc đi, tôi ghi khoản nợ này của anh ấy.”
"Ngay cả khi anh đứng ra đã giúp tôi, tôi cũng sẽ không xuống núi đâu. Lý Mạc, anh chắc chắn là hiểu được tôi không có nợ anh, càng không nợ các anh em." Đại Dũng lạnh lùng nói.
Lý Mạc cứ vậy mà đứng bất động ở đó.
Anh ấy biết, trái tim của Đại Dũng rất lạnh.
"Hai người đi đi, Tiêu Mỹ sắp trở về rồi. Tôi không muốn con bé nhìn thấy anh.”
Đã như vậy, Lý Mạc chỉ có thể đành phải rời khỏi đây cùng với Thẩm Lãng.
Khi hai người đã lên xe, đúng lúc bọn họ chuyển bị rời đi thì bọn họ nhìn thấy một cô bé ăn mặc gọn gàng bước vào trong sân.
Cô bé rất dễ thương, cả người đều mặc toàn đồ hiệu, đôi giày mà cô bé đang đi trên chân chắc chắn không ít hơn ba triệu rưỡi.
Lúc này, cuối cùng Thẩm Lãng cũng biết được số tiền mà Đại Dũng vay là để tiêu vào đâu. Tình yêu mà anh ta dành cho con gái mình là vô cùng lớn.
Trên đường trở về thành phố, Lý Mạc cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói một lời nào.
"Nếu anh muốn anh ta ta ra khỏi núi thì tôi có một cách." Thẩm Lãng mở miệng.
Lý Mạc nhìn Thẩm Lãng rồi cười khổ mà lắc đầu, anh ấy nói: "Năm đó tôi đã không để ý lời khuyên can của anh ấy mà cứ rời đi như vậy. Hiện tại anh ấy không muốn xuất núi, tôi cũng có thể hiểu được."
"Tất cả tâm trí của anh ta đều đặt trên người cô con gái của mình, cho nên, anh chỉ cần xử lý đứa con gái kia thì chắc chắn anh ta sẽ rời núi.” Thẩm Lãng nói. Thấy Thẩm Lãng lại dám chú ý đến con gái của Đại Dũng, Lý Mạc trợn mắt há hốc mồm, nói to: "Cậu dám!"
"Ha ha ha..." Thẩm Lãng cười to, nói: "Nhìn anh sợ hãi chưa kìa, anh nghĩ tôi là loại người sẽ xuống tay với một cô bé hay sao?"
Lý Mạc cũng cảm thấy mình đã phản ứng hơi thái quá, sao Thẩm Lãng lại có thể là loại người như vậy được chứ?
"Nhưng mà không phải cách hôm nay anh dùng cũng không có ích hay sao? Hơn nữa lại còn hại tôi mất hai trăm bốn mươi triệu một cách vô ích nữa.” Thẩm Lãng vừa cười vừa nói.
"Chuyện của ngày hôm nay chỉ là trùng hợp…” Lý Mạc nói.
Khi thấy Lý Mạc đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận, Thẩm Lãng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nói: "Chuyện Đại Dũng nợ tiền cũng không phải một ngày hai ngày, những người dân kia sao lại đến một trùng hợp như vậy. Sao đúng vào hôm nay bọn họ lại tập hợp lại mà tìm tới cửa đòi nợ? Hơn nữa không phải là anh còn biết gia đình Đại Dũng sống trong làng này nhưng anh lại không biết cụ thể là anh ta sống ở đâu? Cho nên anh ta đã hỏi thăm vị trí nhà của Đại Dũng qua những người dân trong làng. Sau đó anh vừa cố ý vừa vô ý thể hiện dáng vẻ rất thân thiết của mình với anh ta, đơn giản là anh muốn để cho người dân trong làng biết Đại Dũng có một người bạn giàu có. Tin có một người xa lạ đến đã rất nhanh được truyền ra khắp thôn, cho nên khi những người dân làng kia nghe thấy vậy thì bọn họ lập tức đến…”
Thấy tâm tư nhỏ bé của mình bị Thẩm Lãng vạch trần, Lý Mạc cũng chỉ biết cười ha ha mà xấu hổ rồi đưa tay lên gãi gãi cái đầu rồi nói: "Dù sao, đối với cậu đây cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ, tôi cũng là vì không có cách nào khác. Mà bên cạnh tôi cũng không có người bạn nào có tiền, sau một nghĩ tới nghĩ lui thì hôm nay tôi đành phải gọi cậu tới thôi.”
"Đường đường là Mạc Sói có danh tiếng lẫy lừng của Thành phố, vậy mà anh lại đi lừa bạn mình hai trăm bốn mươi năm triệu. Một ông chủ như anh cũng thật là thất bại quá rồi." Thẩm Lãng trêu ghẹo nói.
"Chuyện đời khó lường, cậu coi, hiện tại Mạc Sói ở Thành phố Giang Nam xem ra đã là một con chó mất nhà rồi…” Lý Mạc đột nhiên thở dài rồi nói.
Sau khi Lý Mạc xuống xe, Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho 9526.
"Giúp tôi mua một ngồi nhà tốt nhất ở Thành phố Giang Nam, phòng ở cũng phải là loại tốt nhất, trong phòng nhất định phải có đàn piano và tất cả các loại nhạc cụ mà những cô bé tầm tám hoặc chín tuổi đều thích sử dụng. Chìa khóa thì cô hãy gửi đến số bốn mươi sáu, thôn Nam Quan cho một người tên Tiêu Đại Dũng…” Thẩm Lãng nói.
Buổi tối ở quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy.
Khi đêm buông xuống, bên trong quán bar này lại có rất nhiều người.
Vì Chu Nghiêm đã đổi sang một công việc mới, cho nên cô ta đã hẹn một vài người bạn đến quán bar này để ăn mừng.
"Chu Nghiêm, dự án khu vực mới Tân Hải của Tập đoàn Phi Vũ đã bắt đầu rồi, đây chính là dự án phát triển nhất trong số các dự án được đầu tư trong vòng mấy chục năm nay ở Thành phố Giang Nam đó, vì vậy tương lai của tập đoàn Phi Vũ này rất là rộng mở đó.”
"Với năng lực của Chu Nghiêm nhà chúng ta, tương lai chắc chắn sẽ có thể trở thành giám đốc hoặc quản lý ở Tập đoàn Phi Vũ. Đến lúc đó cậu không quên mấy người chúng tôi là được rồi."
"Vì một tương lai Chu Nghiêm có thể được thăng trước, chúng ta cùng nhau uống một ly đi."
Tất cả mọi người người đều nói những lời chúc mừng với Chu Nghiêm, còn Chu Nghiêm cũng đang rất hưởng thụ cảm giác giờ phút này.
"Ôi, đây không phải là người đẹp họ Chu của chúng ta hay sao?" Lúc này một cậu thanh niên với vẻ mặt cười đùa đi tới.
Cậu thanh niên tên là Lý Lương, là con trai lớn của ông chủ công ty mà Chu Nghiêm đã làm trước đây.
Lúc này cả người Lý Lương đang mặc toàn đồ hiệu. Khi cậu ta đến trước mặt mấy người Chu Nghiêm còn cố tình lắc lắc chiếc đồng hồ Thủy Qủy chói mắt trên cổ tay mình.
“Anh Lý, anh tới rồi sao?”
“Chào anh Ngô.”
“Chào anh Ngô.”
Sau khi mấy người đồng nghiệp cũ của Chu Nghiêm nhìn thấy Lý Lương thì lập tức nhao nhao đứng dậy để chào hỏi rồi nhường chỗ cho Lý Lương.
Lý Lương là một trong số rất nhiều người từng theo đuổi Chu Nghiêm, cậu ta cũng là một trong những người kiên trì nhất. Cậu ta đã theo đuổi Chu Nghiêm hơn một năm, chỉ là Chu Nghiêm vẫn luôn đối với Lý Lương với một thái độ không lạnh cũng không nóng, điều này khiến Lý Lương cảm thấy rất đau khổ.
Nhìn thấy Lý Lương đi tới, trong lòng Chu Nghiêm có chút không vui. Lý do mà cô ta đã rời khỏi công việc đó ngoài việc vì muốn phát triển cá nhân thì còn có nguyên nhân là để tránh sự theo đuổi Lý Lương.
Lý Lương này là một tay chơi nổi tiếng. Tuy rằng Chu Nghiêm cũng khá coi trọng những kẻ có tiền nhưng đối với loại người này thì cô ta vẫn một mực duy trì khoảng cách.
Chu Nghiêm lịch sự cười cười, nói: "Anh Lý, hôm nay tôi chỉ đến đây để chơi với bạn bè. Chuyện tôi từ chức cũng chỉ vì ở Tập đoàn Phi Vũ kia thuận lợi cho việc phát triển cá nhân của tôi…”
"Đừng, Nghiêm Nghiêm, tôi nghe nói anh đã từ chức khỏi công ty rồi sao? Nếu em nghĩ rằng công ty đã không được đối xử tốt với mình, tôi sẽ nói với bố của tôi, ngày mai phong em lên làm Phó tổng giám đốc." Lý Lương mỉm cười.
Chu Nghiêm vừa mỉm cười, vừa nhìn về phía bạn bè của mình để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng khi những người bạn này của cô ta nhìn thấy Lý Lương thì cũng không dám xúc phạm, vì vậy không ai dám đứng lên để giúp cô giải quyết chuyện này.
Trong lòng Chu Nghiêm thầm mắng đám bạn bè không tốt này. Vừa rồi bọn họ còn tỏ thái độ không tiếc mạng sống mà trước mắt ai nấy đều ỉu xìu như quả cà.
"Anh Lý, lòng tốt của anh, tôi xin nhận. Chuyện đó, tôi… Đi vệ sinh trước đã." Không đợi Lý Lương phản ứng lại, Chu Nghiêm vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa. Cô ta định nhân cơ hội này để gọi điện cho Trương Tịnh Di đến giúp mình giải vây.
Đúng lúc này, khi Chu Nghiêm còn đang bối rối thì lại đụng trúng Thẩm Lãng vừa mới bước vào cửa.
"Anh không có mắt..." Chu Nghiêm lảo đảo đến mức suýt nữa ngã xuống.
"Là cô đụng phải tôi trước.”