"Tiên sinh, lau dọn nhà vệ sinh công cộng, khiêng cây ở công trường, có phải là quá khó rồi không?"
"Khó quá à? Cô lao công có thể, chú công nhân có thể, mà tên mập mạp trắng trẻo như ông, so lại không thể?"
"Tôi..."
"Còn lảm nhảm nữa, ông sẽ phải trải nghiệm cuộc sống cơ khổ, đi vùng núi thể nghiệm cuộc sống, mỗi ngày 4 giờ sáng dậy cắt cỏ cho heo."
Thẩm Lãng có rất nhiều biện pháp chỉnh sửa người nhà họ Đỗ, khiến bọn họ có bài học nhớ đời.
"Được rồi được rồi, tôi nghe theo chỉ thị của tiên sinh, chỉ là tập đoàn thì do ai quản lý đây?" Đỗ Kim Thủy không dám không theo.
"Đơn giản thôi, ban ngày làm việc, buổi tối quay về công ty, nhà họ Đỗ mấy người, nhất là hai đứa cháu trai của ông, bình thường kiêu căng ngang ngược, lười biếng quen, giờ do tôi tới dạy bảo bọn họ, khiến bọn họ đỡ phải đi đường vòng." Thẩm Lãng cười lạnh.
"Tiên sinh nói rất đúng, thằng cháu lớn Đỗ Thiên Minh của tôi quả thật vô liêm sỉ, thế mà kinh doanh đồ dỏm, nhưng giờ nó còn nằm trong bệnh viện, chờ nó xuất viện rồi thực hiện nhiệm vụ của ngài đi." Đỗ Kim Thủy nói.
Một Đỗ Kim Thủy chúa cưng chiều cháu chắt, giờ phút này cũng chẳng cưng chiều nữa.
"Dù sao thì Đỗ Thiên Minh chỉ là mù một mắt, không phải bị bệnh ở cơ quan khác, chẳng mất bao lâu sẽ được xuất viện, những người khác trong nhà họ Đỗ các ông biểu hiện cho tốt, tương lai kinh doanh và quản lý tập đoàn, có còn do người nhà họ Đỗ mấy người quản lý hay không, đó vẫn chưa biết được, mọi thứ đều xem tâm tình của tôi." Thẩm Lãng nói thẳng luôn.
Nhiệm vụ thử nghiệm thứ hai này, không chỉ đơn giản là tiếp nhận xí nghiệp.
Mục đích là kiểm tra người quản lý bây giờ có đáng tin, có hết lòng làm việc cho nhà họ Thẩm, có tuyệt đối nghe theo chỉ thị của hắn hay không.
Nếu Thẩm Lãng cảm thấy người nhà họ Đỗ không thích hợp, hoàn toàn có quyền đá rớt.
Nhà họ Thẩm có khả năng nâng một tên Đỗ Kim Thủy, vậy cũng hoàn toàn có khả năng nâng một tên "Đỗ Kim Thủy" khác.
Thẩm Lãng hiểu, thật ra đó cũng là ý nghĩa của nhiệm vụ thử nghiệm này.
Ông cụ nhà hắn đang thử thách cách nhìn người của hắn, nhìn người, khả năng dùng người. Đây là bước mà người thừa kế gia tộc phải trải qua.
Giống như Chu Chí Bang nhà họ Chu bị Thẩm Lãng dọa, giờ đã ngoan ngoãn nghe lời, mà ngay cả trùm trường Chu Tử Hạo cũng bị hắn chỉnh đốn nghe lời.
Trước mắt, để xem người nhà họ Đỗ có biết điều hay không.
"Tiên sinh, ngài nói đúng, tôi không có ý kiến, còn có chuyện gì, thì xin ngài dặn dò luôn."
Thực ra, Đỗ Kim Thủy đã bị Thẩm Lãng dọa sợ rồi.
Ông ta e ngại Thẩm Lãng, cũng không phải đều vì kiêng kị thân phận của Thẩm Lãng, mà là thật sự bị khí thế bản thân Thẩm Lãng phát ra chấn động.
Từ giây phút hắn từ chối nhận thẻ khách quý của nhà họ Đỗ, Đỗ Kim Thủy đã sâu sắc cảm nhận được Thẩm Lãng không giống người thường, luông khí thế lạnh nhạt không ai bì nổi kia, nhất định là đã từng trải qua trường hợp lớn.
Chẳng qua, lúc ấy chỉ cho rằng Thẩm Lãng tự cao tự đại, không biết trời cao đất rộng.
Lúc sau, đối mặt với sự đe dọa và xấc xược của dtv, rồi bỗng bùng nổ trong âm thầm, ra tay quyết đoán, cứng rắn bá đạo, khiến ông không rét mà run.
Đỗ Kim Thủy, người khống chế cổ phần của xí nghiệp nhà họ Đỗ, giờ lại không dám có ý kiến phản đối nào.
"Cuộc nói chuyện giữa tôi và ông, phải giữ bí mật, mấy ngày tôi ở thành phố Bình An, tuyệt đối không thể để lộ thân phận của tôi, còn ông giải thích như thế nào với con cháu ông, thì đó là chuyện của ông, bịa một lý do thích hợp, không khó chứ hả?" Khóe miệng Thẩm Lãng khẽ nhếch, cười lạnh hỏi lại.
"Tiên sinh, điều này không khó, tôi biết phải làm như thế nào." Đỗ Kim Thủy cúi đầu trả lời.
"Chờ tôi rút ra thời gian rảnh sẽ chuyên môn đến xí nghiệp nhà họ Đỗ điều tra thực tế, còn những vấn đề nghiêm trọng trên phố Bình An, mọi hướng gió không tốt về con cháu nhà họ Đỗ, phải xóa sạch, hạn ông trong vòng một tuần phải chỉnh đốn xong!" Giọng điệu của Thẩm Lãng trở nên nghiêm túc lên.
Gia tộc bỏ vốn đầu tư, mục đích là tiền đẻ ra tiền, tuyệt đối không thể hủy hoại trong tay người người.
"Vâng, tiên sinh, tôi sẽ làm theo mọi dặn dò của ngài." Đỗ Kim Thủy gật đầu.
"Cứ thế đi, hi vọng ông có thể dùng cơ hội cuối cùng này, không thì thành phố Bình An sẽ không còn xí nghiệp nhà họ Đỗ nữa."
Nói xong câu đó, Thẩm Lãng chuẩn bị đẩy cửa rời đi.
Lúc này, Đỗ Kim Thủy lại đề nghị nói: "Tiên sinh, trước đây nghe ngài nói muốn mua trang sức bằng ngọc cho cô gái xinh đẹp kia, chỗ tôi vừa hay có một mặt dây chuyền ngọc thịt cừu béo hảo hạng, vẫn giữ, chưa sử dụng."
Thẩm Lãng dừng bước, khóe miệng khẽ nhấp: "Coi như ông còn có chút lòng thành, chẳng qua, dây chuyền bình thường còn không lọt mắt tôi, dây chuyền này của ông, có chỗ đặc biệt gì?"
"Thưa tiên sinh, mặt dây chuyền này là năm ngoái tôi tiêu 20 triệu mua từ một hội đấu giá chất lượng, nếu tiên sinh không ngại, có thể đi theo tôi về nhà lấy." Đỗ Kim Thủy nói.
"Nếu chỉ là mặt hàng bình thường, tôi khuyên ông suy nghĩ cẩn thận." Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.
"Tuyệt đối là hàng hảo hạng, đá cẩm thạch trắng chính tông, ngọt thịt cừu béo." Đỗ Kim Thủy nghiêm túc nói.
Thẩm Lãng gật đầu, đồng ý.
Nếu Đỗ Kim Thủy không hoàn toàn nắm chắc, chắc chắn sẽ không chủ động tặng ngọc, ông ta không có khả năng tự tìm phiền phức cho mình.
Kẹt --
Đẩy cửa ra.
Hai người đi ra khỏi phòng.
Thẩm Lãng đi đằng trước, Đỗ Kim Thủy theo sau.
Bước chân hai người bước đi, gần như giống y nhau.
Điều này trong mắt người khác thì rất là kỳ lạ.
Bởi vì Đỗ Kim Thủy cúi đầu nhìn chằm chằm bước chân của Thẩm Lãng, mỗi khi Thẩm Lãng bước ra một bước, ông ta mới bước theo.
Nó cho người ta một cảm giác, giống như Đỗ Kim Thủy rất sợ Thẩm Lãng đi ở đằng trước vậy.
Thẩm Lãng câm nín, quay đầu liếc Đỗ Kim Thủy một cái.
Mới vừa nói phải điệu thấp, kết quả Đỗ Kim Thủy y như một kẻ hầu, sợ sệt đi theo sau hắn, dễ dàng khiến làm người ta nghi ngờ.
Đỗ Kim Thủy hình như là nhận được ý tứ của Thẩm Lãng, thần kinh căng thẳng, thử bình tĩnh lại.
Nhưng mà, tâm trạng cũng không phải là thứ có thể tùy tiện điều chỉnh, Đỗ Kim Thủy kiểm soát nó có vẻ có chút cố hết sức.
"Ha ha, không có chuyện gì, tất cả các vị giải tán đi, hòa thuận sinh tiền, hòa thuận sinh tiền."
Đỗ Kim Thủy nhìn khắp xung quanh, nhếch miệng cười cười, vẻ mặt hơi hơi cứng ngắc.
Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chạy chậm đến trước mặt Thẩm Lãng, vẻ mặt ân cần hỏi han: "Bạn học Thẩm, bạn không sao chứ?"
"Tôi không sao, nn, vừa nãy nói chuyện với ông Đỗ mấy câu, trao đổi một chút kinh nghiệm." Thẩm Lãng giải thích.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn giãn mày, Thẩm Lãng không có việc gì cô liền yên tâm.
Khi nghe Thẩm Lãng trao đổi kinh nghiệm từng có với Đỗ Kim Thủy, trong lòng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại hâm mộ.
"Bạn Thẩm biết nhiều ghê ấy, có thể dựa vào bản lĩnh của mình gặp dữ hóa lành, cũng là một loại bản lĩnh." Lâm Nhuyễn Nhuyễn âm thầm nghĩ.
Sau đó, đám người Thẩm Lãng đi ra quán trà.
Quán trà đối diện với tòa nhà Vô Hạ, đám người kia xem náo nhiệt đằng trước tòa Vô Hạ, giờ chỉ còn lại một phần ba.
Có người vẫn đứng tại chỗ chờ xem kết quả, đúng là bó tay.
Ở Trung Quốc, không bao giờ thiếu những người qua đường thích xem náo nhiệt.
Mà khi bọn họ nhìn thấy người trẻ tuổi kia bình yên không có chuyện gì đi ra quán trà, thì vừa thất vọng vừa kinh ngạc.
Không có trò hay nhìn, thế sao buổi tối uống tý rượu, ăn đậu phộng khoe khoang với người nhà, bạn bè đây trời.
Đúng lúc này, phía Đông Nam ngã tư đường cách đó hơn 500m, truyền đến từng tiếng đập phá đồ.
Giống như là thủy tinh bị vỡ, loảng xoảng, rào rào.
Thẩm Lãng bị thu hút, quay đầu nhìn, đó chính là tiệm Patek Philippe vừa mới xây!