“Trước tiên không cần vội vàng đối phó với Kim Nam, nếu như Lý Văn tìm thấy Kim Nam thì tôi sẽ ra mặt nói chuyện với Kim Nam. Ăn cơm thì phải ăn từng miếng một.” Chu Bạch nói.
Vạn Văn Thành gật đầu, anh ta biết bây chưa có lẽ chưa phải là lúc để ra tay với Kim Nam.
Trong công trường đang thi công của nhà họ Lý.
Lúc này nơi này có thể nói là vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ những người công nhân đang làm việc ra thì còn có những người trong hai thế lực lớn ở Kinh Đô đang tề tựu ở đây ngày hôm nay.
Một người là Lý Văn - người dựa vào Kim Nam, một người khác là người của Vạn Văn Thành.
“Các anh muốn làm gì? Ở nơi công trường đang thi công này không phải là nơi các anh nên đến đây.” Nhìn thấy người của Vạn Văn Thành đến, Chó Điên mang theo mấy người cầm gậy gộc chặn lại.
“Tôi khuyên các anh mau cút đi đi, dám chặn đường chúng tôi ư, muốn chết rồi sao?” Thuộc hạ của Vạn Văn Thành là Đại Hổ uy hiếp Chó Điên.
Vào lúc này, điều người ta không ngờ tới chính là Kim Nam lại đưa người nhanh chóng đi đến công trường đang thi công của nhà họ Lý.
Ngày hôm nay anh ta đến đây cũng là ý của Thẩm Lãng, dù sao Lý Băn cũng là em trai tốt nhất của Thẩm Lãng nên đương nhiên anh rất xem trọng.
Thấy Kim Nam đến, người của Vạn Văn Thành cũng hơi chột dạ. Kim Nam có sức ảnh hưởng rất lớn, mặc dù bây giờ bọn họ đã có nhà họ Chu chống lưng nhưng mấy người này vẫn rất sợ hãi Kim Nam.
“Anh… Kim, chuyện này không liên quan đến anh.”
Kim Nam hừ lạnh một tiếng, chỉ tay về phía đám thuộc hạ của Vạn Văn Thành rồi lạnh lùng nói: “Chuyện của nhà họ Lý chính là chuyện của tôi, các cậu nhớ kỹ cho.”
Đám người Đại Hổ liếc mắt nhìn nhau, không ngờ Kim Nam lại mặc chung một cái quần với nhà họ Lý.
“Anh Kim, nhưng chúng tôi là người của Vạn Văn Thành. Anh cũng biết ngày hôm nay anh Vạn của chúng tôi không còn là anh Vạn trước kia nữa, có lẽ anh cũng biết mối quan hệ của anh ấy với nhà họ Chu.” Đại Hổ đành phải mang Vạn Văn Thành và nhà họ Chu ra, hy vọng Kim Nam sẽ không muốn tham gia vào.
Kim Nam khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu như đã là người của nhà họ Chu, vậy tôi càng không thể buông tha cho các cậu.”
Nói rồi Kim Nam quay mặt ra hiệu với người của mình.
Người của Kim Nam cũng không thề nói lời thừa thãi gì, bọn họ trực tiếp đi lên động chân động tay với người của Đại Hổ.
Dựa vào ưu thế là khí thế và số lượng người, cộng thêm những người mà Kim Nam mang theo đều là những người giỏi đánh nhau, vì vậy nhìn tình hình thì tất cả người của Đại Hổ đang bị chèn ép.
Rất nhanh sau đó người của Vạn Văn Thành đều nằm rạp trên mặt đất, đau đớn kêu lên.
Lúc này Kim Nam đi từ trong đám người ra, anh ta đi đến trước mặt Đại Hổ rồi nhìn từ trên cao xuống và nói: “Quay về nói với Vạn Văn Thành, nếu như anh ta dám đến công trường đang thi công của nhà họ Lý gây phiền phức nữa thì đường trách Kim Nam tôi không khách khí, tôi mà muốn động tay với anh ta thì nhà họ Chu cũng không bảo vệ anh ta được đâu.”
Đại Hổ nằm gục trên mặt đấy, nghiến răng ken két.
“Vâng… Tôi nhất định sẽ chuyển lời. Thưa anh Kim, anh hãy nghĩ kỹ đi, nếu như anh đắc tội với nhà họ Chu thì bọn họ sẽ không buông tha cho anh đâu.” Đại Hổ nói.
Bốp!
Kim Nam phi một cước đạp lên bụng của Đại Hổ, sau đó nói: “Nếu như Kim Nam tôi biết sợ thì đã không có ngày hôm nay rồi.”
Đại Hổ đau bụng, trên gương mặt vô cùng đau đớn.
Khi Đại Hổ quay về chỗ Vạn Văn Thành thì nói hết mọi chuyện cho anh ta nghe.
Vạn Văn Thành tức giận đến tím mặt, suýt chút nữa thì đập nát phòng làm việc. Không ngờ Kim Nam lại dám ra tay với mình, ngay cả Nhà họ Chu cũng không thèm để ý.
“Được lắm, tôi thấy cái tên Kim Nam này chán sống rồi. Lần này tôi nhất định phải để cho anh ta biết Vạn Văn Thành tôi không giống như trước kia nữa.” Vạn Văn Thành nghiến răng ken két và nói.
Rất nhanh sau đó Chu Bạch cũng biết chuyện này, nhưng phản ứng của anh ta lại không hề tức giận quyết liệt giống như Vạn Văn Thành. Theo như anh ta nhìn thấy Kim Nam toàn toàn nhận được ân huệ của nhà họ Lý nên mới như vậy, cho nên chỉ cần mình ra mặt thì Kim Nam nhất định sẽ không tham gia vào.
“Cậu không cần quản chuyện này, tôi sẽ đi tìm Kim Nam.” Chu Bạch nói với Vạn Văn Thành.
Vạn Văn Thành nghiến răng, kìm nén cơn tức giận và nói: “Ông chủ Chu, Vạn Văn Thành tôi không thể nuốt trôi được cơn tức này. Anh ta đánh thương người của tôi, rõ ràng là không cho ông chủ anh thể diện.”
Thấy Vạn Văn Thành như vậy, vẻ mặt của Chu Bạch trầm xuống rồi lạnh lùng nói: “Chuyện này cũng chỉ có thể trách đám người vô dụng của cậu. Tôi nói lại một lần nữa, tôi sẽ giải quyết chuyện này, đợi đến khi đối phó với nhà họ Lý thì chúng ta sẽ ra tay với Kim Nam.”
Thấy Chu Bạch tức giận, cho dù có không cam lòng như thế nào thì Vạn Văn Thành cũng không tiện nói thêm gì nhiều.
Nếu như không có nơi chống lưng là Chu Bạch, đừng nói là tìm Kim Nam báo thù mà ngay cả gọi cái tên Kim Nam anh ta cũng không có khả năng để gọi.
“Ông chủ Chu, tôi nghe theo anh.” Vạn Văn Thành không cam lòng mà nói.
Trong ngày hôm đó, Chu Bạch liên lạc với Kim Nam.
Điều khiến Chu Bạch cảm thấy bất ngờ đó là Kim Nam ở trong điện thoại rất nhiệt tình, còn tỏ ý bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt Chu Bạch.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Bạch nở nụ cười mờ nhạt. Xem ra cái tên Kim Nam này chắc chắn không dám đắc tội với mình.
Nếu như là như vậy, chỉ cần mình ném ra một ít lợi ích thì nhất định cái tên Kim Nam này sẽ đi từ bên nhà họ Lý đến bên mình.
Nếu như so sánh với Vạn Văn Thành, trong lòng Chu Thành muốn hợp tác với người như Kim Nam hơn.
Nhưng có một chuyện anh ta không biết, đó là khi Kim Nam nghe điện thoại thì Thẩm Lãng đang ở bên cạnh anh ta.
“Cậu Thẩm, anh không định trực tiếp ra tay với Chu Bạch sao?” Sau khi cúp điện thoại, Kim Nam hỏi.
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười, nói: “Đối phó với lại ăn chơi trác táng đó thì chỉ có dạy dỗ mới biết sợ.”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng cậu Thẩm có thể không biết cái người Chu Bạch này còn có một người chú tên là Chu Cẩn, ông ta chính là đại lão trong giới kinh doanh ở Kinh Đô. Hơn nữa nghe nói cái người Chu Cẩn này rất có thế lực.”
“Người này mới là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Chu.”
“Những năm gần đây mặc dù kinh doanh của nhà họ Chu không được làm ăn phát đạt cho lắm, nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai dám chọc vào bọn họ.” Kim Nam nói.
Thẩm Lãng sờ chóp mũi mình, điều này khiến anh hơi ngạc nhiên một chút. Nếu như là như vậy, vậy thì nhà họ Chu thật sự rất khó chơi.
Nhưng với phong cách luôn linh hoạt với mọi tình huống của Thẩm Lãng, nếu như đã quyết định ra tay với Chu Bạch thì anh sẽ không từ bỏ.
Chập tối ngày hôm sau, Chu Bạch mang theo mấy người đi đến nơi gặp mặt của Kim Nam. Kim Nam ra cửa nghênh đón.
“Ông chủ Chu đi đường xa xôi đến đây, không thể nghênh đón từ xa.” Kim Nam nói với vẻ rất nhiệt tình.
“Ông chủ Kim khách khí rồi.” Chu Bạch mỉm cười, đưa tay ra bắt lấy tay Kim Nam.
Sau đó mọi người đi đến một căn phòng kín, lần lượt ngồi xuống.
“Ngày hôm nay ông chủ Chu đến đây là có chuyện gì?” Kim Nam biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
Chu Bạch cũng không giấu diếm gì mà nói: “Ông chủ Kim, Có lẽ ông cũng biết chuyện của chúng tôi và nhà họ Lý.”
Chu Bạch nói thẳng thừng ra như vậy, Kim Nam cũng không đi lòng vòng mà nói thẳng ra: “Tôi biết chuyện này, nhưng nghe nói nguyên nhân gây ra chuyện giữa ông và nhà họ Lý là vì một người tên là Thẩm Lãng đúng không?”
Chu Bạch gật đầu, xem ra cái tên Lý Văn này cũng nói rất nhiều điều liên quan đến chuyện này cho Kim Nam.
“Nếu như tôi nói ngày hôm nay anh Thẩm cũng ở đây, không biết ông chủ Chu sẽ làm như thế nào nhỉ?” Kim Nam cười hỏi.
“Hả?” Chu Bạch ngẩn người, sau đó ánh mắt cũng trở nên hung dữ.
Nếu như Thẩm Lãng ở đây, vậy thì đúng lúc ngày hôm nay có thể mượn Kim Nam để xử lý Thẩm Lãng. Đối với Chu Bạch mà nói đây lại mà một chuyện tốt.
“Ông Chủ Kim phí tâm rồi, nếu như ngày hôm nay anh xử lý anh ta giúp tôi thì có thể buông bỏ ân oán giữa tôi và nhà họ Lý, mà ông chủ Kim cũng sẽ trở thành bạn của nhà họ Chu chúng tôi.” Chu Bạch nói.
Kim Nam nở nụ cười mở nhạt, nói: “Về việc làm bạn với nhà họ Chu thì Kim Nam tôi tự cảm thấy không xứng, tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện của các anh. Anh ấy ở ngay phòng bên cạnh, nếu như ông chủ Chu muốn báo thì thì có thể đi qua đó.”