Có thể kéo nhà họ Tống vào thời khắc mấu chốt là vì nể mặt tình cảm qua lại với Tống Tri Viễn.
Về những công việc bẩn thỉu mệt nhọc kia Thẩm Lãng không có khả năng tự mình kết thúc.
Tống Nghiễn nhìn thấy thái độ của Thẩm Lãng thì cũng rất cương quyết nhưng hoàn toàn không có cách nào đối phó với Thẩm Lãng.
"Chuyện này là một cơ hội tốt với cậu, nếu như cậu có thể kéo được nghệ sĩ có tiềm lực cho công ty giải trí Tình Thâm Thâm thì tương lai phần công lao này đều sẽ tính cho cậu, cứ như vậy cậu ở rể nhà họ Tống thì sẽ có vốn liếng."
Lần này Tống Nghiễn rất nghiêm túc nói, trước kia anh ta xem thường Thẩm Lãng cho nên anh ta nói chuyện với Thẩm Lãng cũng cảm thấy lãng phí không khí.
Rốt cuộc bây giờ anh ta cũng đã công nhận tiềm lực của Thẩm Lãng, thậm chí có vẻ sợ hãi Thẩm Lãng nhưng anh ta cảm thấy Thẩm Lãng muốn ở bên cạnh em gái thì phải làm nên thành tích, dù sao Thẩm Lãng cũng không phải có xuất thân từ gia đình giàu có.
"Nhàm chán." Thẩm Lãng nhếch khóe miệng.
Anh gật đầu đồng ý muốn ở rể nhà họ Tống lúc nào chứ, anh là cậu chủ của dòng họ Ngoan Nhân thì làm sao có thể ở rể chứ!
Cho dù Tống Thiên Nga gả tới thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhà họ Tống đuổi theo quan hệ thông gia quá sức vậy thì Tống Nghiễn lấy tự tin ở đâu ra chứ.
"Chuyện đó... Thẩm Lãng, đêm nay nếu như cậu không ra khỏi nhà thì chỉ sợ là chúng tôi phải ra về tay không…" Tống Nghiễn hơi lúng túng nói.
"Tại sao, anh đường đường là cậu chủ nhà họ Tống chẳng lẽ còn không giải quyết được mấy tiểu yêu tinh này sao?" Thẩm Lãng cười.
Không ngờ thật sự bị Thẩm Lãng nói trúng. Tính cách của Tống Nghiễn tương đối cương trực lạnh lùng, ngoại trừ em gái anh ta rất ít khi liên hệ với người khác phái, thậm chí anh ta còn chưa từng yêu đương.
Bây giờ bảo anh ta đi nói chuyện trên trời dưới đất với mấy cô gái quả thực là anh ta không làm được.
"Tôi...vTôi nói thật, thật sự là hơi khó." Tống Nghiễn lại xấu hổ trả lời.
"Anh thật sự là đồ ngốc, anh đi về phía mấy cô gái xinh đẹp đó rồi tự giới thiệu thì hiển nhiên sẽ có cô gái diêm dúa lòe loẹt chủ động tới lấy lòng anh, thân phận cậu chủ của nhà họ Tống không thu hút sao."
Thẩm Lãng thật sự cảm thấy không nói nên lời, Tống Nghiễn này thiếu hụt sự từng trải trong cuộc sống.
"Đây cũng là một cách, chỉ là tôi thực sự không chịu được mùi nước hoa của những người phụ nữ này dường như tôi hơi dị ứng vậy, hơn nữa tôi vừa mới nghĩ tới việc phải đi vào trong đám phụ nữ đó thì cả người tôi... Cả người tôi đều ngứa ngáy…" Tống Nghiễn thẹn thùng nói.
"Anh nói xem một người đàn ông lớn như anh sao nhìn thấy phụ nữ lại giống như gặp hổ vậy chứ." Thẩm Lãng để ly rượu buông xuống sau đó không nhịn được nói: "Nhanh cút sang một bên đừng quấy rầy tôi làm chuyện nghiêm chỉnh."
Tống Nghiễn tưởng rằng Thẩm Lãng chỉ ngồi uống rượu để thư giãn cho thoải mái thảnh thơi. Nhưng anh ta lại không biết Thẩm Lãng không phải chỉ đơn giản là ngồi như vậy.
Hiện nay ở Vân Thành chỉ sợ có Thẩm Lãng là người dám bảo Tống Nghiễn cút sang một bên.
Ngay cả Tề Hóa Vân cũng không dám nói với Tống Nghiễn như vậy.
Nhưng mà Tống Nghiễn không có phản bác lại mà tỏ vẻ không biết phải làm sao.
Nếu đổi lại là người khác thì Tống Nghiễn đã dùng nắm đấm nện cho đối phương khóc rồi, nhưng anh ta thật sự không dám động tới Thẩm Lãng.
Trong buổi tiệc sinh nhật ngày hôm đó anh ta đã tận mắt nhìn thấy đao pháp huyền diệu cao siêu của Thẩm Lãng, anh ta biết rõ nếu như đánh nhau thì bản thân sẽ bị Thẩm Lãng hạ gục trong giây lát.
Rơi vào đường cùng nên Tống Nghiễn đành phải kiên trì, dựa theo cách của Thẩm Lãng đưa ra tự giới thiệu bản thân với những người phụ nữ kia.
Quả nhiên khi Tống Nghiễn nói bản thân là cậu chủ nhà họ Tống vừa mới về nước được hai tháng thì đã có ba bốn nghệ sĩ chạy tới.
Thẩm Lãng tiếp tục thưởng rượu, anh đang chờ người tới.
Phía trước hơn hai mét bỗng nhiên có một đám người đi tới.
Trên tay đám người này cầm điện thoại và máy ảnh điên cuồng chụp hình nghệ sĩ đi ở phía trước.
Trong nhóm người này có phóng viên giải trí cũng có người hâm mộ.
Cho tới bây giờ thì cảnh tượng trước mặt này được xem là tương đối lớn, có nhiều người hâm mộ và phóng viên giải trí vây quanh thì có thể nói rõ đây là ngôi sao đang nổi tiếng.
Tuy nhiên nữ nghệ sĩ kia cũng không quay đầu lại mà sải chân bước đi.
Quản lý và vệ sĩ ở bên cạnh không ngừng đẩy đám người đang vây quanh ra.
"Cô Triệu Minh Mị không tiện nhận phỏng vấn nên xin hãy giữ khoảng cách."
"Đừng chụp hình, mọi người đừng chụp hình, bây giờ cô Triệu Minh Mị phải đi trang điểm lại."
"Mọi người vui lòng chờ một lát, chờ sau khi đêm Vân Nghê chính thức bắt đầu thì chúng tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt với người hâm mộ và phỏng vấn riêng."
Hóa ra ngôi sao nữ thích phô trương này chính là Triệu Minh Mị một trong bốn ngôi sao nữ nổi tiếng ở Vân Thành.
Chẳng qua đối với Thẩm Lãng người không theo đuổi ngôi sao mà nói thì vẫn rất lạ lẫm như cũ.
"Xin đừng chụp hình! Cảm ơn vì đã hợp tác!"
Lam Ca quản lý của Triệu Minh Mị không ngừng lên tiếng ngăn người hâm mộ và phóng viên giải trí đang dính sát vào.
Sở dĩ quản lý Lam Ca làm như vậy là bởi vì lúc đoàn của họ đến cao ốc quốc tế Thiên Kiêu thì bầu trời đột nhiên mưa to.
Vốn dĩ Triệu Minh Mị trang điểm và mặc quần áo tinh xảo lại bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, lớp trang điểm vị trôi nên Triệu Minh Mị cần phải đi tới phòng trang điểm để trang điểm lại ngay lập tức cho nên quản lý không muốn để người khác chụp lén.
Trái lại Thẩm Lãng không để ý tới Triệu Minh Mị, người mà đêm nay anh phải đợi vẫn còn chưa tới, bởi vậy tất cả những người khác đều chỉ là vật làm nền mà thôi.
Tu.
Tu.
Tu.
Điện thoại của Thẩm Lãng không ngừng rung lên.
Anh nhìn thấy là Tống Thiên Nga mời anh trò chuyện video nên không rõ là Tống Thiên Nga có chuyện gì.
Trước khi tới anh đã dặn dò Tống Thiên Nga ở nhà chuẩn bị kiểm tra cho tốt, yên tâm nghênh đón kỳ thi thư pháp của trường học vào ngày mai.
Bây giờ không biết tại sao cô lại tìm anh.
Thẩm Lãng vẫn ấn nhận cuộc gọi video.
"Anh Lãng, anh nhanh quay camera ra bốn phía xung quanh anh đi." Tống Thiên Nga làm nũng.
Tống Thiên Nga lo lắng Thẩm Lãng đến đêm Vân Nghê sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt thậm chí không yên lòng chuẩn bị cho kiểm tra, cho nên cô muốn nhìn xung quanh Thẩm Lãng xem rốt cuộc có người phụ nữ khác hay không.
Đối với chuyện này Thẩm Lãng quả thực không có sức phản bác.
“Cô phát bệnh thần kinh gì vậy, trung thực chuẩn bị kiểm tra không được sao?" Thẩm Lãng khẽ nhíu mày.
"Anh Lãng nhanh lên đi mà, xem ở xung quanh anh có cô gái xinh đẹp nào hay không." Tống Tư nói.
"Được thôi." Thẩm Lãng chỉ muốn ứng phó.
Thế là Thẩm Lãng giơ điện thoại quay bốn phía một lần.
"Nhìn thấy chưa, chỉ có một mình tôi ngồi uống rượu giải sầu thôi."
"Ha ha ha, ừm ừm, rất tốt, như vậy mới đúng." Tống Thiên Nga rất đắc ý không nhịn được cười ra tiếng.
"Không đúng, cô như vậy là đang kiểm tra, cô cũng không phải là vợ tôi nên không tới phiên cô kiểm tra tôi." Thẩm Lãng nói.
"Chuyện này thì đơn giản, đợi tôi thi xong anh chuyển tới ở cùng với tôi thì chẳng phải tôi sẽ thành vợ anh sao, he he." Tống Thiên Nga lại cười.
"Nghĩ gì vậy."
"Anh hiểu mà."
Đúng lúc này Lam Ca quản lý của Triệu Minh Mị bỗng nhiên dẫn theo hai vệ sĩ khí thế hùng hổ lao về phía Thẩm Lãng.
"Đừng chụp hình!"
"Nếu như còn chụp hình nữa thì sẽ đập nát điện thoại của anh!"
"Lập tức dừng tay lại!"
Sau khi Lam Ca gầm thét về phía Thẩm Lãng mà thấy Thẩm Lãng vẫn còn giơ điện thoại lê nên lập tức sinh ra suy nghĩ muốn đi tới cướp điện thoại.
Mà lúc này Thẩm Lãng cũng đã kịp phản ứng.
Vốn dĩ anh và Tống Thiên Nga trò chuyện video nói chuyện phiếm, sao lại trở thành chuyện ngăn cản Triệu Minh Mị rồi, anh cũng không có chụp lén!
Không bao lâu Lam Ca đã đưa tay về phía điện thoại của Thẩm Lãng dự định sau khi cướp được thì giẫm nát tại chỗ, cùng lắm thì bồi thương cái khác là được!
Thế nhưng tay của anh ta còn chưa chạm đến điện thoại thì đã bị Thẩm Lãng đá bay ra ngoài!
Uỳnh!