Lý Đại Phi nghiêm túc nhìn Thẩm Lãng và Thi Thanh Thanh.
Lúc này, Từ Hồng Sinh đã chớp lấy cơ hội chạy trốn, dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không định tham dự vào chuyện rắc rối này. Ông ta chỉ là một giáo viên chủ nhiệm nho nhỏ, bị cuốn vào trong đó cũng không có lợi ích gì, vẫn tự bảo vệ mình thì tốt hơn.
Lý Đại Phi nói với Thẩm Lãng: "Cậu là phụ huynh của Thi Thanh Thanh đúng không?"
"Tôi là anh trai của em ấy." Thẩm Lãng nói thẳng.
"Phụ huynh em Thi Thanh Thanh, cậu đánh người nên hãy xin lỗi người bị đánh đi." Lý Đại Phi nói với Thẩm Lãng.
"Thầy là chủ nhiệm bộ môn mà có thể nói ra được câu nói như thế ư? Thằng béo này bắt nạt em gái tôi trước, thái độ thì hung hăng càn quấy, tôi đánh nó thì sao?" Thẩm Lãng tuyệt đối không phải người dễ bắt nạt, những người này không phải cứ muốn làm gì thì làm được.
"Dựa theo nội quy nhà trường, em Thi Thanh Thanh sẽ bị đuổi học." Vẻ mặt Lý Đại Phi căng thẳng, không thả lỏng dù chỉ một chốc.
Tuy rằng ông ta rất khó xử, nhưng đối mặt với sự uy hiếp của Kim Chí Minh và khát vọng của chính mình với danh lợi, ông ta vẫn quyết định đứng về phía đối lập với Thi Thanh Thanh, giúp Kim Chí Minh nói chuyện để Kim Chí Minh nhìn thấy thái độ của ông ta.
"Thầy cũng chỉ là là một chủ nhiệm bộ môn mà thôi, không có tư cách đuổi học học sinh!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
"Tôi không có quyền lực trực tiếp, nhưng tôi có thể đề nghị với hiệu trưởng, hơn nữa chắc chắn hiệu trưởng sẽ đồng ý." Lý Đại Phi nói.
Lý Đại Phi nghĩ rằng hiệu trưởng Lục Kiệt chắc chắn sẽ đồng ý với đề xuất của ông ta. Dù sao đối với trường Ngự Bi, nhà họ Kim là cực kì quan trọng, hiệu trưởng sẽ không làm mất lòng người nhà họ Kim chỉ vì một nhà Thi Thanh Thanh.
"Ông ấy không dám đồng ý." Thẩm Lãng nói thẳng.
Câu này cũng không phải là anh khoác lác.
Có điều khóe miệng Lý Đại Phi đã hiện lên một nụ cười lạnh lùng: "Phụ huynh em Thi Thanh Thanh, nhà cậu là học sinh chuyển trường vừa chuyển tới đây, hoàn toàn không hiểu tình hình trường Ngự Bi, có một số việc cậu không tưởng tượng nổi đâu. Tôi khuyên cậu, phải biết cúi đầu trước thực tế."
Đây là một loại ám chỉ.
Lý Đại Phi đang ám chỉ Thẩm Lãng, tình hình trường Ngự Bi phức tạp hơn nhiều so với những gì Thẩm Lãng đã thấy. Ngôi trường này là trường học tư nhân dành cho giới quý tộc, chất lượng giáo viên rất cao, cơ sở vật chất sang trọng đắt tiền, chỗ dựa sau lưng chính là các nhà tài trợ giàu có và quyền lực.
Mà nhà họ Kim chính là một trong số các nhà tài trợ đứng sau lưng trường đó.
"Nói chuyện kì quái, che che giấu giấu, không có chút ngay thẳng rõ ràng nào cả." Thẩm Lãng khinh thường Lý Đại Phi, lúc này ông ta cũng chỉ là một con chó của nhà họ Kim mà thôi.
"Ha ha, có những chuyện cậu nhất định muốn tôi phải nói thẳng ra hay sao? Tôi thấy cậu còn trẻ, dễ làm việc mà không suy nghĩ, bây giờ cậu không thấy rõ tình thế, cũng không thấy rõ hiện thực, nhưng hiện thực sẽ không cho cậu cơ hội làm sai, nếu lần này cậu chọn sai, chắc chắn cuộc đời cậu sẽ vô cùng khó khăn đấy!" Lý Đại Phi lạnh lùng cười.
Lý Đại Phi cho rằng Thẩm Lãng vẫn còn quá trẻ, không hiểu rõ hiện thực trong xã hội. Nhưng ông ta không biết, Thẩm Lãng đã hiểu tình hình trong trường Ngự Bi từ lâu, cũng biết rõ nhà họ Kim là một trong những người đầu tư cho trường. Vì nhiệm vụ của dòng tộc có quan hệ với nhà họ Kim nên tình hình bên trong và bối cảnh của gia đình này đều đã được Thẩm Lãng điều tra rõ ràng từ lâu.
Lúc này đang là giờ học nên trong trung tâm bơi lội của trường chỉ có bốn người họ.
Đối với những lời đe dọa bóng gió của Lý Đại Phi, cảm xúc của Thẩm Lãng cũng không có một chút thay đổi nào.
"Tôi không biết tôi sẽ gặp khó khăn gì, nhưng tôi có thể khẳng định, thầy không chỉ không thể tiếp tục làm chủ nhiệm bộ môn được nữa mà còn bị đánh nữa kìa!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Lý Đại Phi thấy ánh mắt lạnh buốt đến không thể nhìn thẳng của Thẩm Lãng mà tim đập thình thịch.
"Cậu đừng có làm bậy!" Lý Đại Phi có linh cảm không lành.
Ngay lúc Lý Đại Phi vừa định né tránh, Thẩm Lãng đã vung một bàn tay lên.
Bốp!
Cái tát này rơi thẳng vào mặt Lý Đại Phi, để lại dấu năm ngón tay cực kỳ rõ ràng.
"Sao cậu dám đánh người?" Lý Đại Phi thật sự không nghĩ tới Thẩm Lãng sẽ động thủ.
Nhưng trong lòng Thẩm Lãng, Lý Đại Phi không xứng làm thầy, lúc này không đánh thì còn chờ đến khi nào? Kẻ bại hoại trong giới giáo dục như Lý Đại Phi phải đánh!
Lý Đại Phi ôm mặt, muốn đánh trả lại không dám, xem tốc độ và sức mạnh trong cú đánh vừa rồi của Thẩm Lãng đã biết thực lực hai người cách xa.
Nếu võ không được, vậy cũng chỉ có thể dùng văn, Lý Đại Phi vẫn tự tin có thể thuyết phục Thẩm Lãng, ông ta muốn Thẩm Lãng biết, đối thủ thực sự không phải ông ta mà là nhà họ Kim.
Ông ta không tin Thẩm Lãng sẽ không sợ sức ép đến từ nhà họ Kim.
"Đừng... Đừng đánh, cậu nghe tôi nói, bây giờ chỉ cần cậu xin lỗi bạn Kim Chí Minh đây, tôi có thể giúp cậu xin nhà họ Kim tha thứ, cho cậu và Thi Thanh Thanh bị trừng phạt ít một chút." Lý Đại Phi nhanh chóng nói.
Nghe câu này, khóe miệng Thẩm Lãng nổi lên một nụ cười lạnh lùng.
Bốp!
Cái tát thứ hai lại mạnh mẽ giáng xuống mặt Lý Đại Phi. Cái tát này còn mạnh hơn cái trước nhiều, chỉ trong nháy mắt mặt Lý Đại Phi đã sưng vù lên như bánh bao.
Lý Đại Phi không nghĩ Thẩm Lãng sẽ tát ông ta cái nữa.
"Mẹ kiếp! Thằng ranh mày chán sống rồi đúng không? Đúng là không biết trời cao đất dày, tao nói thật cho mày biết, tập đoàn Kim Sư chính là nhà tài trợ cho trường Ngự Bi, Kim Chung cha của Kim Chí Minh còn là một trong các thành viên Hội đồng Quản trị trường, mày không có đường để đi nữa đâu!"
Lý Đại Phi bị chọc tức, ông ta quyết định không do dự nữa mà giúp Kim Chí Minh hả giận.
Lúc này, Kim Chí Minh cũng mở miệng: "Lý Đại Phi, đừng phí lời với nó, cho nó ăn phân trước, lát nữa tôi sẽ gọi anh tôi tới chơi con bé Thi Thanh Thanh!"
Nghe những lời bẩn thỉu này, máu Thẩm Lãng dồn lên đầu, lửa giận từ ngực xông thẳng lên thiên linh cái!
Kim Chí Minh thấy Thẩm Lãng giận dữ, vội vã uy hiếp: "Mày vừa nghe rồi đấy, ba tao là một trong các thành viên Hội đồng Quản trị trường, đừng tiếp tục giãy dụa vô ích nữa, nhanh chóng cúi đầu trước hiện thực đi, bằng không chỉ cần ba tao nói một câu là em gái mày sẽ phải cút ra khỏi trường Ngự Bi ngay!"
"Thành viên Hội đồng Quản trị trường thì sao, hôm nay Thẩm Lãng tao muốn đánh ai là đánh, chỉnh đốn lại không khí thối nát trong trường Ngự Bi này!"
Thẩm Lãng tung một cú đá, đạp Lý Đại Phi xuống hồ bơi. Lý Đại Phi vùng vẫy trong bể, cực kỳ giống một con gà rơi vào nồi canh, khó khăn lắm mới leo được lên bờ lại bị Thẩm Lãng đá xuống lần nữa.
Sau đó, Thẩm Lãng đi tới trước mặt Kim Chí Minh, lại lần nữa xách cổ Kim Chí Minh lên như xách cổ một con gà con.
Kim Chí Minh treo giữa không trung, hai tay hai chân đá loạn cả lên, nhưng sức Thẩm Lãng rất lớn, Kim Chí Minh không tránh thoát nổi.
"Mày có vẻ thích ăn phân nhỉ, lát nữa tao sẽ cho mày ăn đủ thì thôi! Mày chỉ là một đứa trẻ con, nói thật là không xứng làm đối thủ của tao, mong là phụ huynh của mày tới đây ngay bây giờ!"
Thẩm Lãng quyết định nhổ cái u ác tính là nhà họ Kim này đi. Mà muốn trừ bỏ nó, chỉ đối phó Kim Chí Minh là không thể trừ tận gốc được, thứ Thẩm Lãng muốn khiêu chiến là toàn bộ tập đoàn Kim Sư!