Nhưng sau Đỗ Kim Thủy nói một câu, lần nữa khiến mọi người thấy kinh ngạc ngoài ý muốn.
“Thằng cháu bất tài, muốn đi đường tắt, cũng đừng làm trái nguyên tắc kinh doanh của Đỗ gia ta.”
Vừa dứt lời, những người vây xem bỗng mờ mịt.
Ngay sau đó, lập tức hiểu ra.
Chẳng lẽ, người Đỗ Kim Thủy mắng không phải thanh niên kia, mà là người nhà mình?
Bây giờ, mọi người đều khẳng định, lời thanh niên nói có 23 món hàng giả, là sự thật.
Nếu không, Đỗ Kim Thủy sẽ chẳng nói mấy lời này.
Chỉ là biểu hiện của Đỗ Kim Thủy hiện tại, hơi khác tưởng tượng của mọi người.
Không hề cưng chiều đứa cháu ngông cuồng, hay tàn nhẫn bá đạo như trong tin đồn.
Thực ra, Đỗ Kim Thủy như vậy, mới xứng đáng trở thành một trong những ông trùm giới kinh doanh ở thành phố Bình An.
Gặp vấn đề phải tỉnh táo cân nhắc, thời gian xử lí nhanh gọn, kiên quyết dứt khoát, đây là biết nhìn xa trông rộng, cũng là điểm hơn người của ông.
Nếu đứng trước mặt ông chỉ là người bình thường, đương nhiên ông sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn, đẩy vào chỗ chết.
Nhưng chẳng hiểu nhìn kiểu gì, vẫn cảm thấy thanh niên trẻ tuổi trước mặt không đơn giản.
Qua giám định, đúng như lời đối phương nói, hầu hết là chất liệu Mông Cổ trộn tạp nham với Thanh Hải, không phải ngọc bích Hòa Điền tinh khiết.
Không hơn không kém, đúng 23 món hàng giả!
Đỗ Kim Thủy cảm giác điểu này quá kì lạ!
Ông làm ăn buôn bán đồ cổ nhiều năm, là tay giám định ngọc lão luyện bậc nhất thành phố Bình An.
Dù có kinh nghiệm phong phú, cũng mất tầm hai mươi phút mới giám định hết số ngọc này, nhưng đối phương chỉ dừng chân vài phút, vừa nhìn vào quầy là dễ dàng biết đâu hàng thật, hàng giả, thậm chí liệt kê chính xác từng món.
“Chẳng lẽ, cậu ta là người của lão Tống?”
Đỗ Kim Thủy kinh ngạc thầm nhủ.
Ông dám chắc, thành phố Bình An sao có loại nhân tài giám ngọc này, trừ phi do Tống Tri Viễn mời về từ tỉnh khác.
Tống Tri Viễn mới đến thành phố Bình An kinh doanh mua bán đồ cổ, khai thác thị trường, điều này trùng hợp, làm ông phải suy nghĩ sâu xa.
“Người lão Tống, tạm thời không nên động vào, thằng cháu phá của đó, nếu nó có năng lực như người ta, ông đây chết cũng yên lòng!”
Đỗ Kim Thủy trầm mặc cảm thán.
Đầu năm nay mới giao lại việc kinh doanh đồ cổ cho cháu trai Đỗ Thiên Minh gánh vác, ai ngờ biến thành cục diện rối rắm này.
Đỗ Kim Thủy cưng chiều cháu trai là thật, nhưng điều ông cần bây giờ là dàn xếp đại cục.
Cái loại hành vi bán hàng giả, chỉ sinh lời nhiều trong thời gian ngắn, thử để lâu dài mà xem, đúng là não tàn!
Hoành hành giới kinh doanh nhiều năm ở thành phố Bình An, Đỗ Kim Thủy có kinh nghiệm dày dặn trong việc đối mặt với tình thế khó khăn, điều chỉnh rất nhanh.
Nhất định phải mau chóng giải quyết chuyện xấu của Đỗ gia trước.
“Giả một đền hai, Đỗ Kim Thủy tôi nói được làm được, cảm ơn cậu trai trẻ, kịp thời giúp Đỗ gia cứu vớt tổn thất, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi tặng cậu tấm thẻ tiêu phí dành cho hội viên cao quý của tập đoàn Đỗ thị, với thẻ này cậu có thể vào bất kỳ cửa tiệm nào của Đỗ gia chúng tôi mua hàng miễn phí, bao gồm cả ăn uống, ngủ nghỉ, đồ cổ, mua sắm vân vân, hết thảy đều miễn phí.”
Đỗ Kim Thủy ngoài miệng nói biết ơn, nhưng dưới mi mắt khó mà che giấu thái độ trịch thượng, xem như đây là bố thí!
Kể ra, Đỗ Kim Thủy tính toán rất thấu đáo.
Một là có thể lấy lại hình tượng Đỗ gia, hai là nhân cơ hội kéo gần quan hệ với Tống Tri Viễn.
Mọi người khiếp sợ!
Ai nói Đỗ Kim Thủy nổi giận? Ai nói Đỗ Kim Thủy sẽ dạy dỗ thằng nhóc kia?
Thế nào lại nói biết ơn, mấy cái kia đâu?!
Cảm ơn thì thôi, còn tặng cả thẻ tiêu phí đặc biệt, phải biết thẻ này chỉ có bạn bè thân thiết với Đỗ gia mới có, bình thường dùng để tiếp đãi các nhà kinh doanh cao cấp tới từ vùng khác.
Mọi người hâm mộ ghen tị, người bình thường làm gì được hưởng loại đãi ngộ này!
Ông trời, thanh niên này đạp trúng vận cứt chó rồi!
Mà lúc này, khóe miệng Thẩm Lãng khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: “Khỏi đi.”
Gì?
Từ chối?
Trái tim bé nhỏ của đám người vây xem sắp chịu hết nổi rồi.
Được Đỗ Kim Thủy tán thưởng, đây là cơ duyên cực lớn, thẻ tiêu phí của tập đoàn Đỗ thị, thiên kim khó cầu.
Tốt vậy còn chẳng thèm, đầu tên nhóc này bị kẹt cửa hả!
Mọi người cuống hơn cả Thẩm Lãng, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
“Không biết phải trái!”
“Thứ gì!”
“Cho tôi, cho tôi nè!”
“Tuổi trẻ chưa trải sự đời!”
“Thanh niên trẻ, đừng bỏ lỡ cơ hội chứ!”
Thẩm Lãng suýt bị mấy người này chọc cười, hoàng đế chưa gấp, thái giám đã nhao nhao lên.
Chỉ là tấm thẻ của Đỗ gia, khó mà lọt vào mắt hắn.
Thẻ chỉ có thể dùng ở thành phố Bình An, đẳng cấp không bằng Blue Century.
Ông đây cứ từ chối thì sao, nói về cơ hội, phải nói đó là cơ hội hiếm có của Đỗ gia mới đúng.
Còn mấy cái đạo lý thấy đồ tốt là nhận, dựa vào cái gì phải tuân thủ.
Bổn thiếu gia, từ khi nào phải cho Đỗ gia mặt mũi vậy?!
Đối với lời từ chối dứt khoát của Thẩm Lãng, mặt Đỗ Kim Thủy treo đầy nghi ngờ.
“Tên nhóc này ngược lại không theo kịch bản bày ra, bất ngờ đấy!”
Điều chỉnh lại tâm trạng, trong mắt Đỗ Kim Thủy thoáng hiện tia khinh thường: “Người trẻ tuổi, cậu biết tấm thẻ của chúng tôi, ở thành phố Bình An này hiếm thế nào không? Bao nhiêu người cầu mà có thể lấy sao?”
Chú ý tới ánh mắt Đỗ Kim Thủy, Thẩm Lãng kìm không được cong khóe miệng.
Đỗ Kim Thủy trước mắt, chẳng khác gì mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ, thằng nhóc viên kẹo trong tay, khoe khoang với người khác.
“Không biết, cũng không muốn biết.” Thẩm Lãng lắc đầu.
Bậy giờ, Thẩm Lãng chỉ muốn nhanh chóng mua tặng Lâm Nhuyễn Nhuyễn một món quà vừa ý, sau đó sẽ tìm người và địa điểm thích hợp, bàn chuyện tiếp quản đại lộ Bình An với Đỗ Kim Thủy.
Lần thứ hai thực tập tại gia nghiệp, có kỳ hạn nhất định, Thẩm Lãng sẽ sớm tiếp quản cơ nghiệp của Trầm gia ở thành phố Bình An.
Chờ anh hoàn thành khảo sát nhân viên, nếu cảm thấy viên chức này có năng lực kinh doanh, sẽ tiếp tục giao việc thay mặt anh quản lí.
Nhưng nếu nhân viên không ngoan, trực tiếp bãi chức luôn.
Chu Chí Bang còn bị anh chỉnh cho vâng lời răm rắp, không dám trái ý.
Giả sử Đỗ Kim Thủy mà ngoan cố, Thẩm Lãng cũng sẽ tặng ông ta một bài học nhớ đời.
Đỗ Kim Thủy càng lúc càng thấy, thanh niên trước mặt, quá ngông cuồng.
Ở thành phố Bình An này, cho đến giờ chưa kẻ nào dám coi thường ông ta như vậy.
“Ha ha, đừng tưởng là người của Tống Tri Viễn, thì tôi không dám động đến cậu.”
Đánh vào tâm lý, Đỗ Kim Thủy kiêng dè Tống Tri Viễn, nhưng miễn không đem chuyện ra ngoài, ông ta âm thầm giải quyết Thẩm Lãng, chẳng phải việc gì khó.
“Bất kể có quan hệ gì với Tống Tri Viễn, ông ta là ông ta, tôi là tôi, đừng đánh đồng với nhau!”
Ánh mắt Thẩm Lãng rét lạnh, quét qua Đỗ Kim Thủy.
“Mồm mép lớn lắm! Thầy cậu, Tống Tri Viễn đúng là chẳng biết cách dạy dỗ, sao lại dạy ra cái loại học trò không biết trời cao đất dày như cậu nhỉ, còn mạnh miệng, tôi rút đầu lưỡi của cậu ra đấy!”
Giờ đây, Đỗ Kim Thủy bộc phát.
Trước đã cố nén giận trong lòng, sợ làm hỏng hình tượng Đỗ gia, nhưng bản tính khó dời, điệu bộ cao cao tại thượng khó sửa.
“Tống Tri Viễn là thầy tôi khi nào? Không sợ tổn thọ hả? Tôi không muốn nói nhảm với ông, bây giờ tôi cần mua quà, đề nghị ông không có gì làm đi chỗ khác đi!”
Thẩm Lãng bực mình, con ngươi đen láy sẫm màu lạnh như băng.
“Vừa hay, hôm nay tôi có chuyện quan trọng phải làm, ngáng đường tôi tiếp đãi khách quý, cậu sẽ phải hối hận!” Đỗ Kim Thủy cường ngạnh gầm lên.
Sau đó, ông ta nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, lòng thầm nhủ vị khách quý kia, chắc sắp tới rồi!