Bớp!
Một đấm này khiến Lưu Côn phải bụm mặt lùi lại mấy chục bước, mãi đến khi cơ thể va vào bức tường ở phía sau con hẻm mới ngừng lại.
Máu mũi chảy ra, Lưu Côn chợt cảm thấy đầu mình kêu ong ong.
Không để cho Lưu Côn có cơ hội trở lại bình thường, Thẩm Lãng chạy tới phi một cước vào bụng của Lưu Côn.
"Á!"
Lưu Côn cảm thấy bụng mình như bị dao đâm vậy, đau đớn chịu không thấu, khom người, đau tới mức phải quỳ bịch xuống đất.
"Đừng... Đừng đánh nữa..." Lưu Côn cầu xin tha thứ.
Nhưng Thẩm Lãng hoàn toàn không có ý định dừng tay.
Chát!
Một cái bạt tai giáng xuống mặt Lưu Côn, giống y như vết tát trên mặt con trai của ông ta lúc trước.
Dấu tay đỏ rực xuất hiện trên má phải của Lưu Côn.
Chát!
Lại một cái bạt tai nữa giáng xuống, lần này Thẩm Lãng lại tăng thêm lực tát.
Một bạt tai rơi xuống, tai Lưu Côn cũng kêu o o, trước mắt hoàn toàn tối đen, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Mà Lưu Đại Tráng núp ở bên cạnh thấy bố mình bị đánh, đã nhặt cây dao cắt dưa hấu dưới đất lên từ lúc nào không biết, chém về phía sau lưng Thẩm Lãng.
"Cẩn thận!"
Lúc này Mã Đào đang đứng ở trước cửa, khi nhìn thấy Lưu Đại Tráng cầm dao muốn chém lưng Thẩm Lãng, không kịp suy nghĩ gì mà la lên.
Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, cũng không xoay người, đá một cước ra đằng sau.
Bịch!
Lưu Đại Tráng thẳng người bị đá bay ra xa mười mấy mét mới dừng lại.
Lúc này, Lưu Côn nhịn đau ngẩng đầu lên, nhìn thấy sát ý lạnh như băng trong mắt Thẩm Lãng, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ hãi và kinh hoàng.
"Đại ca, đừng đánh nữa... Có gì muốn nói cứ nói đi." Lưu Côn nói.
Thẩm Lãng túm chặt cổ Lưu Côn, lạnh giọng nói: "Vừa nãy ông có nói muốn chém chết tôi, bây giờ tôi muốn giết chết ông cũng không hề quá đáng nhỉ!"
Trong nháy mắt Lưu Côn thiếu chút nữa bị hù cho sợ vỡ mật, ông ta biết rõ rằng ở chỗ này giết chết một người là chuyện quá ư bình thường, mình có chết đi cũng sẽ không có bất kỳ ‘gợn sóng’ nào.
Đặc biệt là khi nhìn Thẩm Lãng đang ở trước mặt cả người toàn là sát ý, Lưu Côn không dám nghi ngờ chút nào chuyện Thẩm Lãng muốn giết chết mình.
Lưu Côn sợ quá bèn nhào tới dưới chân Thẩm Lãng, hốt hoảng nói: "Đại ca, tôi sai rồi, tôi đáng chết, cậu bỏ qua cho tôi đi mà, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi, muốn sao cũng được hết."
Lúc bấy giờ Thẩm Lãng quay đầu nhìn Mã Đào đang đứng ở phía sau, ngay sau đó hít sâu một hơi.
Mặc dù anh có thể cực kỳ dễ dàng giết chết Lưu Côn, nhưng sau này chắc chắn sẽ để lại bóng ma trong lòng Mã Đào. Mà loại bóng ma này rất có thể sẽ hủy hoại cuộc đời của Mã Đào.
Nhưng mà cứ bỏ qua cho Lưu Côn như vậy, về sau khó mà đảm bảo là Lưu Côn sẽ không mang người tới trả thù.
"Cút đi! Lần sau lại để cho tôi biết ông và con trai ông tới đây, tôi cam đoan mấy người đều sẽ chết rất thảm!" Nói xong, Thẩm Lãng liền đạp một cước khiến Lưu Côn té ngã xuống đất.
"Không dám, không dám nữa... Hoàn toàn không dám nữa đâu!" Lưu Côn vừa nói, vừa nhịn đau đứng dậy kéo con trai mình chạy ra bên ngoài con hẻm.
Lúc này, Thẩm Lãng đi tới trước mặt Mã Đào, nhẹ nhàng cười nói: "Đi ăn cơm nhé?"
Mã Đào hơi ngẩn ra, nhất là khi nhìn thấy Thẩm Lãng mới vừa nãy còn cả người toàn là sát ý mà chớp mắt đã trở nên ôn hòa như vậy, Mã Đào hơi không thích ứng cho lắm.
"Nếu đã đói bụng, hãy đi theo anh." Nói xong, Thẩm Lãng cũng không đợi Mã Đào trả lời, xoay người muốn rời đi.
Nhìn Thẩm Lãng sắp đi ra khỏi con hẻm, Mã Đào mới tỉnh hồn lại, chạy chậm theo sau.
Ngồi ở trong xe của Thẩm Lãng, vẻ mặt của Mã Đào rõ ràng là hơi mất tự nhiên, thỉnh thoảng còn liếc trộm Thẩm Lãng mấy lần.
"Em không sợ sau này đám người đó lại đến trả thù em hả?" Thẩm Lãng nhìn thử Mã Đào, thuận miệng hỏi.
Mã Đào có chút ngơ ngẩn, ngay sau đó lắc lắc đầu, nói: “Không sợ!"
"Thật sự không sợ?" Thẩm Lãng hơi nghi ngờ.
Lúc này, trong mắt Mã Đào ánh lên nét do dự, cúi đầu không nói gì.
Nhưng sau đó Mã Đào dựng thẳng người dậy, nói: "Em không thể sợ, nếu như người đàn ông duy nhất trong nhà là em đây cũng sợ hãi, vậy thì càng chẳng có ai có thể bảo vệ mẹ của em nữa!"
Nhìn ánh mắt kiên nghị của Mã Đào, Thẩm Lãng không nhịn được mà cảm thấy chua xót khổ sở.
Người khác chỉ biết là trẻ con nhà nghẻo sẽ trưởng thành sớm, biết lo liệu việc nhà, nhưng mà nào có ai biết rằng những đứa trẻ con nhà nghèo đó có gian khổ cũng phải đành chấp nhận cơ chứ?
"Còn có, chuyện ngày hôm nay em muốn nhờ anh... nhờ anh đừng nói cho mẹ em biết, em sợ mẹ lo lắng!" Mã Đào khẽ nói.
"Ừ, anh không nói đâu." Thẩm Lãng cười nói.
Rất nhanh, xe đã dừng trước một cửa hàng KFC.
Lúc nhìn thấy tấm biển hiệu đỏ trắng đan xen đó, Mã Đào rõ ràng có hơi sửng sốt.
"Sao vậy, nếu không muốn ăn KFC, chúng ta có thể đi ăn những thứ khác!" Thẩm Lãng tưởng là Mã Đào không thích ăn những thứ này, nên định lái xe rời đi.
"Dạ không phải đâu, chỉ là... chỉ lả có lẽ em không có đủ tiền đâu ạ..." Mã Đào đúng sự thật mà nói.
Mặc dù không muốn nói ra, nhưng Mã Đào biết rõ một khi đi vào đó ăn cơm, không có tiền để trả thì càng khó xử hơn.
Thẩm Lãng bật cười, ngay sau đó nói: "Anh lại không có nói là để cho em mời!"
"Vậy đâu được, anh đã giúp em còn để cho anh mời em ăn cơm, thế này bất lịch sự lắm luôn!" Mã Đào mặt đầy quật cường nói.
Thẩm Lãng có thể nhìn ra được lòng tự ái của Mã Đào cực cao, vậy nên cũng không có kiên trì giữ ý mình, mà móc mấy tờ tiền năm trăm nghìn từ trong túi ra, nói với Mã Đào: "Mới vừa nãy trước khi anh tới đây, mẹ em đã đưa cho anh ít tiền, mấy ngày nay mẹ em sẽ không quay trở về, nên kêu anh cầm tới đưa cho em, nói là số tiền này em cầm lấy để tự mua chút đồ ăn!"
Nhìn tiền trong tay Thẩm Lãng, Mã Đào không khỏi hơi nghi ngờ hỏi: "Thật ạ?"
"Nếu như em không muốn lấy, vậy ngày mai anh trả lại cho mẹ em." Thẩm Lãng vừa nói xong liền muốn rút lại tiền trong tay.
"Ặc... được rồi, vậy em mời anh ăn KFC nha!" Cầm lấy tiền, Mã Đào cũng xuống xe, cùng với Thẩm Lãng đi vào tiệm KFC.
Ăn ở KFC đối với trẻ con thành phố, hoàn toàn không được xem là bữa ăn sang trọng gì, thậm chí còn sẽ cảm thấy là thực phẩm rác rưởi, nhưng đối với Mã Đào mà nói, đây là bữa ăn xa xỉ mà một năm cũng không ăn được mấy lần.
Chỉ chốc lát, trên bàn đã bày nguyên một đống đồ ăn.
Nhưng điều làm Mã Đào thấy bất ngờ là, Thẩm Lãng lại là người ăn ngấu nghiến trước tiên.
"Sao em không ăn đi?" Thẩm Lãng trong miệng đang gặm đùi gà, khi nhìn thấy Mã Đào không ăn miếng nào thì không khỏi thấy hơi nghi ngờ.
"Ặc... Anh Thẩm, em thấy anh lái chiếc xe xịn như vậy, chắc chắn là cũng rất giàu có, nên tưởng là anh không thích ăn mấy thứ này đâu, nói cho cùng thì trong mắt người có tiền mấy thứ này lại toàn là thực phẩm rác rưởi." Mã Đào cười nói.
"Gì mà rác rưởi với chả không rác rưởi, mấy người giàu đó đều là đang già mồm cãi láo cả đấy, lúc không có tiền ngay cả rác rưởi bọn họ cũng ăn vào thôi!" Thẩm Lãng cười nói.
Phải biết rằng năm xưa lúc kiểm tra thử thách bản thân ở gia tộc, đối với Thẩm Lãng mà nói được ăn một bữa KFC là chuyện hạnh phúc nhất trần đời.
Thấy Thẩm Lãng không có làm bộ làm tích xíu nào, Mã Đào cũng từ từ không còn thận trọng như lúc đầu, nói chuyện cũng ngày càng nhiều hơn.
Sau khi ăn một bữa thật no nê, Thẩm Lãng dẫn Mã Đào đi tới cửa hàng điện thoại di động, mua cho Mã Đào một cái điện thoại.
Dù sao thì hiện tại Lưu Quế Lan cũng đang nằm viện, điệ thoại của Mã Đào lại bị hư rồi, không có điện thoại để liên hệ qua lại thực sự rất là phiền toái.
Vốn dĩ nói thế nào Mã Đào cũng không chịu nhận lấy, nhưng mà Thẩm Lãng lại dọa cậu rằng, nếu không chịu lấy điện thoại thì sẽ nói chuyện hôm nay bị đánh cho mẹ cậu biết.
Bất đắc dĩ, Mã Đào đành phải cầm lấy điện thoại di động.