Anh ta không thể không biết ý nghĩa của việc giết Yến Vân Sơn!
Nếu Yến Khả Nhi biết chuyện này, vậy càng khỏi phải mơ mộng cùng Yến Khả Nhi phát sinh ra chuyện gì.
"Điều này là không thể! Tuyệt đối không thể!" Chung Thiên nói.
Harry cười nhạt nói: "Nếu Yến Vân Sơn chết, nhà họ Yến đại loạn, thì cậu ra tay giúp đỡ. Đây mới là cơ hội tốt nhất của cậu!"
"Hơn nữa gia tộc Hill chúng tôi cũng sẽ cung cấp cho tập đoàn Chung Thị của cậu lượng tài chính lớn để đối phó với Tập đoàn Phi Vũ. Tới lúc đó, đừng nói chỉ là một Yến Khả Nhi, dạng mỹ nhân nào cũng chỉ là một món đồ chơi của cậu chủ Chung mà thôi!"
Chung Thiên ngập ngừng một lúc, sau đó lộ ra một tia ngoan độc trong mắt. Vâng, anh ta nghĩ cảm thấy thỏa thuận này là không tệ.
“Các anh thật sự có thực lực để cho nhà họ Chung của tôi đối phó với tập đoàn Phi Vũ?” Chung Thiên lại xác nhận.
Harry gật đầu, "Anh không cần nghi ngờ thực lực của nhà họ Hill!"
Sau đó Chung Thiên đến bệnh viện, anh ta vẫn như cũ giữ dáng vẻ mười phần lễ độ, cầm quà đến phòng bệnh Yến Vân Sơn.
Hôm nay Yến Khả Nhi không có ở đây cũng là cơ hội tốt nhất để anh ta ra tay.
Nhìn thấy Chung Thiên đến thăm mình, Yến Vân Sơn cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, đối với cậu chủ nhà họ Chung, Yến Vân Sơn cũng không có nhiều thiện cảm.
“Ông nội Yến, tôi biết rằng ông hiện đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nên đã cố ý nhờ bạn bè mua một ít thuốc bổ mang đến. Ông nhất định phải thử đó!” Chung Thiên nói xong liền đặt mấy túi thực phẩm chức năng mình mang đến lên bàn cà phê.
"Cậu chủ Chung, cậu không cần phải như vậy. Chuyện của cậu và Yến Khả Nhi tôi đã biết được đại khái. Có một số chuyện không thể miễn cưỡng đâu..." Yến Vân Sơn trực tiếp nói.
Chung Thiên vẫn giữ khuôn mặt tươi cười như cũ.
"Ông nội Yến, cảm ơn ông đã nhắc nhở. Tôi đến đây để gặp ông, không phải để tìm kiếm thiện cảm của Yến Khả Nhi. Chuyện này tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi..." Chung Thiên lạnh nhạt nói.
Yến Vân Sơn gật đầu, ra vẻ rất hài lòng và nói, "Là cậu chủ nhà họ Chung, về sau cậu tránh không được mà sẽ phải thừa kế gia nghiệp. Đến lúc đó có thể trở thành bạn tốt của Yến Khả Nhi, giúp đỡ cho nhau cũng không tệ!”
Bạn tốt?
Mục tiêu của tôi cũng không phải chỉ là trở thành bạn tốt của Yến Khả Nhi!
Chung Thiên che giấu tia âm ngoan trong mắt, nói: “Ông nội Yến chắc là đã khát rồi, cháu pha cho ông một tách trà nhân sâm!”
Nhìn thấy Chung Thiên ân cần như vậy, Yến Vân Sơn cũng không nói gì thêm chỉ gật đầu.
Chung Thiên bưng một tách trà nhân sâm đến trước mặt Yến Vân Sơn.
Yến Vân Sơn nhìn nhìn, bởi vì trà sâm cũng đang nóng, cho nên ông không có uống ngay mà để sang một bên.
Sau một hồi tán gẫu, Chung Thiên không khỏi có chút sốt ruột khi thấy Yến Vân Sơn vẫn chưa uống một ngụm trà nào.
“Ông nội Yến, uống chút nước đi!” Chung Thiên một lần nữa cầm chén trà lên, cung kính đưa đến trước mặt Yến Vân Sơn.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra và Yến Khả Nhi bước vào.
Nhìn thấy Chung Thiên đang rót trà đưa đến trước mặt ông nội, sắc mặt cô liền trầm xuống.
"Anh tới đây làm gì? Không phải nói rồi sao, nơi này không chào đón anh!" Yến Khả Nhi lớn tiếng nói.
Chung Thiên sửng sốt, sau đó lập tức đặt tách trà xuống.
“Tôi đến thăm ông nội Yến, bây giờ đi… tôi đi đây!” Chung Thiên biết rằng mình không thể ở lại đây. Nếu Yến Khả Nhi biết anh đã pha trà cho Yến Vân Sơn cô ấy chắc chắn sẽ không để Yến Vân Sơn uống nó.
Sau khi chào Yến Vân Sơn, Chung Thiên cúi đầu xám xịt rời đi.
Sau khi Chung Thiên rời khỏi bệnh viện, quay trở lại xe, tay không ngừng run rẩy.
“Sợ cái gì mà sợ, làm cũng đã làm rồi, chỉ cần Yến Vân Sơn chết thì Yến Khả Nhi nhất định sẽ thuộc về mày!” Chung Thiên tự cổ vũ chính mình nói.
Lúc nãy khi pha trà, anh ta đã thêm vào một loại thuốc mà Harry đưa cho anh ta, loại thuốc không màu, không vị, hơn nữa khi người đó chết cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Nhưng hôm nay, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Yến Vân Sơn chỉ cần uống một ngụm thì ông ta sẽ chết không nghi ngờ!
Trong phòng bệnh, Yến Vân Sơn nhìn thấy Chung Thiên rời đi, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
"Ông nội, có chuyện gì vậy ạ? Chung Thiên đó không nói gì đúng không?" Yến Khả Nhi thuận miệng hỏi.
Yến Vân Sơn nhìn về phía nước trà, nói: "Chung Thiên... Động tâm xấu xa, nếu như ông đoán không sai, thì có lẽ ra cậu ta đã bị người nước Tây lợi dụng!"
Vẻ mặt của Yến Khả Nhi ngưng tụ, nhưng cô vẫn không hiểu ý tứ của Yến Vân Sơn cho lắm.
"Ông nội cháu không hiểu ý của ông! Chẳng lẽ Chung Thiên và đám người kia đang cùng nhau hợp sức đối phó với nhà họ Yến?" Yến Khả Nhi nghi ngờ hỏi.
Yến Vân Sơn chỉ vào nước trà trên bàn nói: “Nếu ông đoán không sai thì hôm nay cậu ta tới đây là muốn dồn ông vào chỗ chết!”
Yến Khả Nhi sửng sốt, dường như cũng hiểu ra điều gì đó!
“Chén trà này cháu hãy tìm người đi xét nghiệm một chút, có thể chứng minh Chung Thiên có định giết ông hay không!” Yến Vân Sơn nói.
Yến Khả Nhi lúc này mới hoàn hồn lại, nhanh chóng cầm chén trà lên, bàn giao cho một vệ sĩ gác phòng bệnh.
Chưa đầy một giờ sau, tin tức đã truyền đến.
Là kịch độc!
Đây là kịch độc!
Đầu óc của Yến Khả Nhi ong ong nổ vang một mảnh, cô không ngờ rằng Chung Thiên thế mà lại xuống tay với ông của cô!
"Ông nội! Cháu nhất định sẽ không bỏ qua cho Chung Thiên!" Yến Khả Nhi nghiến răng nói.
Yến Vân Sơn thở dài một hơi, khi Chung Thiên cẩn thận mở cửa vào thì Yến Vân Sơn đã phát hiện ra.
Chỉ là không có xác nhận, hiện tại xem ra nhà Chung đã hợp tác với gia tộc Hill rồi.
Nhà họ Chung chết tiệt! Nhất định sẽ bị quả báo!
“Khả Nhi, mang chuyện này nói với cậu Thẩm đi!” Yến Vân Sơn nói.
Yến Khả Nhi do dự một chút, nhưng bấm điện thoại của Thẩm Lãng.
Tự cô đối mặt với đám người nước Tây đã muốn sứt đầu mẻ trán, nếu lại phải ứng phó với thêm nhà họ Chung nhất định sẽ không xuể.
Quan trọng hơn là cô ấy không thể lấy tính mạng ông nội ra đùa giỡn.
Cô cảm thấy lúc này có lẽ chỉ có Thẩm Lãng mới có thể giúp cô.
“Sẽ không lại lấy tôi ra làm lá chắn đó chứ!”
Nhìn Yến Khả Nhi gọi đến, Thẩm Lãng cười khổ trong lòng, nhưng anh vẫn nhận điện thoại!
“Chung Thiên xuống tay với ông nội tôi!” Yến Khả Nhi nói thẳng.
Thẩm Lãng cau mày nói: "Vậy ông ấy không sao chứ?!"
"Không sao, Chung Thiên đến gặp ông nội, hạ độc trong nước trà, nhưng ông nội đã phát hiện ra..."
"Tôi biết rồi!" Thẩm Lãng nói xong, liền cúp máy.
Đối với những gì Chung Thiên làm, Thẩm Lãng đương nhiên có thể đoán được là có liên quan đến gia tộc Hill.
Nếu không, với bản lĩnh của Chung Thiên, anh ta căn bản không dám hạ thủ với Yến Vân Sơn hơn nữa nếu Yến Vân Sơn chết vẫn có mình, điều này đối với Chung Thiên cũng không có ý nghĩa gì!
Tại thời điểm đó.
Chung Thiên đi đến tổng bộ gia tộc Hill tại Kinh Đô và đang ngồi trước mặt Hill Charlie.
"Anh Chung, theo như tôi biết thì anh đã không thành công. Hôm nay anh có tư cách gì đến đòi điều kiện với chúng tôi!" Charlie đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay nghiền ngẫm nói.
Chung Thiên mím môi, đối với việc chính mình không thành công trong lòng anh ta quả thật cũng có chút áy náy.
Nhưng hắn không biết mình có trách nhiệm gì, muốn trách thì chỉ có thể trách ông già Yến Vân Sơn kia quá xảo quyệt.