Khi nhìn thấy cảnh này, Khổng Dương càng thêm đắc ý nói: "Thế mới đúng chứ, ra giá đi, tôi tuyệt đối sẽ không mặc cả!"
Thẩm Lãng cười lạnh, anh bình thản hỏi: "Ba triệu năm trăm nghìn tỷ, anh có không?"
Khổng Dương nghe con số này thì hơi ngẩn ra, nụ cười nhạo trên mặt lập tức biến mất.
"Thằng kia, anh bị ngu hả? Lại đòi ba triệu năm trăm nghìn tỷ. Không ngại nói anh biết, chỉ cần ông đây muốn, một câu nói là có thể khiến anh biến mất khỏi đất Kinh Đô này. Cho anh tiền là nể mặt anh lắm rồi." Khổng Dương lạnh lùng uy hiếp
Ở trong mắt anh ta, Thẩm Lãng là người không biết điều lại dám mở miệng đòi ba triệu năm trăm nghìn tỷ.
Thẩm Lãng cười khinh miệt hình như đám cậu ấm ở Kinh Đô bây giờ đều có chung tật xấu, luôn tưởng rằng Kinh Đô là địa bàn của nhà bọn họ.
Phải biết rằng Mộc Hồng Diệp đang đứng cạnh anh là người nắm quyền Tòa Sky Green, vậy mà tên Khổng Dương này còn dám đứng đây nói xằng nói bậy!
"Oắt con, mau cút đi! Hôm nay tôi mới về Kinh Đô, không muốn ra tay đánh người!" Thẩm Lãng cười mỉa, nắm tay Mộc Hồng Diệp chuẩn bị lên xe rời đi.
Khi thấy Thẩm Lãng và Mộc Hồng Điệp quay người rời đi, Khổng Dương đột nhiên giơ tay lên đánh về phía đầu Thẩm Lãng.
"Thằng rác rưởi như mày, hôm nay tao sẽ dạy mày cách làm người!"
Bốp!
Không ngờ Khổng Dương chưa kịp ra tay, Thẩm Lãng chợt xoay người đá một cú vào bụng Khổng Dương với tốc độ sét đánh.
Theo sau đó, Khổng Dương ngã vào đầu xe Ferrari, toàn bộ mặt trước của xe đều lõm một lỗ to!
Đau đớn ở bụng khiến sắc mặt Khổng Dương thay đổi, anh ta ngồi xổm xuống ôm bụng.
"Mày... Mày... Mẹ nó, mày dám đánh tao!" Khổng Dương cắn răng quát.
Lúc này, Thẩm Lãng bước đến trước mặt Khổng Dương, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra ý muốn giết người.
Người luôn kiêu ngạo như Khổng Dương sợ tới nỗi vội vã rụt cổ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi!
Phải biết rằng anh ta là cậu chủ của tập đoàn Khổng thị, có chuyện lớn gì mà chưa gặp qua.
Nhưng khi đối mặt với Thẩm Lãng, anh ta cảm nhận được luồng sát khí trước nay chưa từng có!
Khổng Dương lắp bắp hỏi Thẩm Lãng: "Mày...mày muốn làm gì?"
"Còn dám quấy rầy Mộc Hồng Diệp, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!" Thẩm Lãng lạnh giọng cảnh cáo.
Khổng Dương sợ đến mức như ve sầu mùa đông, yết hầu lên xuống nuốt nước miếng. Thậm chí, anh ta chẳng chút nghi ngờ lời Thẩm Lãng nói.
Anh lười quan tâm tới loại người như Khổng Dương, vì Mộc Hồng Diệp đang đứng kế bên, anh không đinh dạy dỗ Khổng Dương nữa.
Tiếp theo, Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp lên xe rồi nghênh ngang rời đi.
Khổng Dương tức giận đến mặt mày xanh mét, mặc dù Thẩm Lãng bỏ đi khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm.
"Sớm muộn gì tao cũng sẽ chiếm được Mộc Hồng Diệp. Cho dù không giành được trái tim cô ta, tao cũng sẽ chiếm thể xác của cô ta! Cứ chờ coi!" Khổng Dương nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Mộc Hồng Diệp vẫn còn cảm thấy sợ hãi trước dáng vẻ muốn giết người của Thẩm Lãng. Thú thật rằng, dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Lãng rất đáng sợ.
"Nếu em không ở đó, anh sẽ giết anh ta sao?" Ngồi ở trong xe, Mộc Hồng Diệp bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Lãng cười hờ hững: "Dù sao ở Kinh Đô, anh đâu dám làm vậy."
Mộc Hồng Diệp dường như nghi ngờ câu trả lời của Thẩm Lãng, không có chuyện gì con trai của tộc Ngoan Nhân không dám, đừng thấy Thẩm Lãng nói không dám. Trên thực tế, Mộc Diệp rất hiểu với tác phong của Thẩm Lãng, chỉ cần chọc anh nổi điên, chuyện gì anh cũng có thể làm được.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một quán ăn nổi tiếng ở Kinh Đô. Từ nhỏ tới lớn, Thẩm Lãng đều thích tới đây ăn cơm.
Tối đó hai người ăn cơm xong, khi đang chuẩn bị về nhà, Thẩm Lãng hơi dần dừ chưa lên xe.
“Làm sao vậy? Còn chưa lên xe?” Mộc Hồng Diệp ngồi bên ghế lái phụ nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lãng lắc đầu nói: “Hồng Diệp, em về trước đi, tối nay tôi không về!”
“Tại sao?” Hồng Diệp hết sức kinh ngạc.
Phải biết rằng Thẩm Lãng vừa trở về Kinh Đô, ngoài chỗ của cô ấy ra đâu còn nơi nào để đi.
Thẩm Lãng cười khổ, ban ngày còn dễ nói, nếu buổi tối vẫn ở chung phòng với Mộc Hồng Diệp, đến lúc đó bản thân khó tránh khỏi mất kiểm soát. Mặc dù Mộc Hồng Diệp không từ chối anh, nhưng Thẩm Lãng không muốn làm chuyện có lỗi với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đặc biệt là họ vừa xa nhau chưa lâu.
“Đêm nay anh muốn đi gặp một người bạn, em về trước nhé!” Thẩm Lãng cười nói.
Mộc Hồng Diệp biết đây chỉ là cái cớ của anh, có điều Thẩm Lãng không nói Mộc Hồng Diệp cũng không hỏi nhiều. Cô gật nhẹ đầu nói: “Vậy anh chú ý an toàn!”
Nói xong, Mộc Hồng Diệp tự mình lái xe về biệt thự Thiên Vân.
Sau khi Mộc Hồng Diệp rời đi, Thẩm Lãng bắt xe đến một tiểu khu cao cấp.
Vừa xuống xe, Thẩm Lãng gọi điện thoại cho ai đó.
Anh gọi Lâm Phàm.
Ở đầu dây bên này, Lâm Phàm đã lên giường nằm. Thấy số Thẩm Lãng gọi tới, anh ta lập tức bật dậy khỏi giường, vẻ mặt trở nên vô cùng kích động.
Bị bảo vệ ngăn cản ở cửa tiểu khu, Thẩm Lãng cũng không xông vào mà đứng đó hút thuốc chờ Lâm Phàm ra đón.
Tuy nhiên, bảo vệ nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt khinh thường và cảnh giác.
Có nhiều ông chủ và quản lý cấp cao sống trong tiểu khu, nên ngày thường họ đã gặp tình huống như thế này rất nhiều. Không ít nhân viên nghiệp vụ và người muốn bàn chuyện làm ăn đều tìm đủ mọi lý do để trà trộn vào.
Những người đứng chờ ở ngoài cửa thường ăn nói luyên thuyên.
Bọn họ chưa từng thấy ai như Thẩm Lãng, đêm hôm khuya khoắt tới đây còn đứng hút thuốc với vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng điều này càng khiến bọn họ cẩn thận hơn, nghi ngờ Thẩm Lãng muốn lừa bịp!
“Người anh em, tôi thấy cậu nhìn đã lâu, muộn lắm rồi cậu nên về trước! Người cậu chờ chắc đã ngủ rồi!” Bảo vệ có lòng tốt nhắc nhở Thẩm Lãng.
“Không sao, tôi nghĩ chắc cậu ấy sẽ xuống ngay thôi!” Thẩm Lãng trả lời.
Nghe thấy thế, nét ngạc nhiên thoáng qua trên mặt nhân viên bảo vệ.
“Người anh em, tôi biết cậu muốn vào, nhưng tôi nói cậu nghe không vào được đâu. Ở đây có mười bảo vệ thay nhau canh gác, tôi khuyên cậu nên về thôi!” Nhân viên bảo vệ khuyên nhủ Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng biết nhân viên bảo vệ đang nghĩ gì, có điều anh chẳng quan tâm, chỉ cười nhạt.
Ngay sau đó, một bóng dáng từ đằng xa chạy tới, không dám dừng lại vì sợ mình chạy chậm.
Khi bóng dáng ấy càng lúc càng gần, đường nét cũng ngày càng rõ thì nhân viên bảo vệ hơi ngây người.
Đây chẳng phải là anh Lâm sao? Quả thật anh ta đã ra rồi!
Anh Lâm là chủ nhân của khu biệt thự này và biệt thự anh ta sống cũng là căn xa hoa nhất trong tiểu khu. Thân phận hết sức cao quý!
Lúc này, ánh mắt nhân viên bảo vệ nhìn về phía Thẩm Lãng thay đổi ngay tức khắc.
Trước kia không phải chưa từng có người cắm cọc ngoài cửa, nhưng những người đó đều bị Lâm Phàm đuổi đi, thậm chí ngay cả mặt cũng không gặp!
Thế mà giờ đây, người trước mặt này là ai có thể khiến Lâm Phàm đích thân ra tới tận cửa đón?
Cho dù là khách đến thăm, Lâm Phàm chỉ cần gọi điện cho bộ phận bảo vệ là có thể bật đèn xanh. Tuy nhiên, được anh ta tự mình ra đón chứng tỏ anh ta rất coi trọng người này.
“Thưa anh, lúc nãy tôi mắt chó nhìn người kém… Anh đừng tính toán với tôi nhé!” Nhân viên bảo vệ lau mồ hôi lạnh, nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười đáp: “Tôi không để tâm việc nhỏ này đâu, hơn nữa anh chỉ hoàn thành chức trách của mình thôi.”
Vẫy vẫy tay, Lâm Phàm thở hổn hển chạy tới gần Thẩm Lãng, cung kính có chút kích động nói: “Anh… Anh Thẩm, anh về rồi cũng không báo với tôi một tiếng, để tôi ở đây chờ anh lâu như vậy. Thật khiến Lâm Phàm tôi đau lòng!”