Hai chân hắn không kiềm nổi bắt đầu run rẩy.
Trước khi gặp được Thẩm Lãng, hắn chưa bao giờ chịu sự đối xử như này.
Nhưng từ lúc có thù oán với Thẩm Lãng, đầu tiên là trên mặt in một cái dấu giày không mờ đi, giờ lại gặp phải cảnh bị đuổi ra quán lẩu.
Chẳng lẽ, đây là kẻ thù trong truyền thuyết?
Dương Tiểu Văn nghĩ như thế.
Nhưng mà, hắn hoàn toàn tư cách trở thành kẻ thù của công tử tàn nhẫn!
"Đừng có đụng vào tôi, tự tôi đi!" Dương Tiểu Văn hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Lãng một cái, trong đôi mắt lộ vẻ oán hận!
Hắn nghĩ, dù gid thì để ông đây có chút mặt mũi tự đi, Triệu Hương Hương bên cạnh vẫn đang nhìn đó, ông đây không biết xấu hổ sao!
Có điều, Thẩm Lãng cũng không trả lời Dương Tiểu Văn, mà dùng ánh mắt ra hiệu cho đám bảo vệ quán lẩu.
Đám bảo vệ lập tức ra tay, nâng Dương Tiểu Văn và Triệu Hương Hương ném ra quán lẩu.
Triệu Hương Hương còn chưa kịp phản ứng đã ăn một miệng bụi đất.
Cô ta tưởng rằng có Dương Tiểu Văn ở, Thẩm Lãng sẽ không dám làm gì cô, nhưng cũng bởi vì Dương Tiểu Văn, Thẩm Lãng mới quyết định ném bọn họ ra.
Hiển nhiên, Thẩm Lãng cũng không có để Dương Tiểu Văn vào mắt, thậm chí đôi mắt cũng không thèm chớp khi làm ra quyết định đó.
Thẩm Lãng không muốn nói nhiều với cái thứ rác rưởi ấy, không cho hắn biết mặt một chút, còn tưởng rằng cả cái hệ ngân hà này đều là của hắn.
Thẩm Lãng xong việc phủi áo đi, rời khỏi quán lẩu xôn xao náo nhiệt.
Biên lai của quán lẩu đêm nay, hắn bao mời khách hết.
Hắn không phải kẻ phá của, nhưng hôm nay đáng giá ngoại lệ.
Hắn dùng thủ đoạn thực tế, nói cho Dương Tiểu Văn và Triệu Hương Hương, ra cửa đừng có mà quá kiêu ngạo!
Sau khi Dương Tiểu Văn về nhà, thì kể khổ với chị hắn.
Chị gái hắn Dương Oánh Oánh vừa mới xuất viện sáng nay, thấy em trai bị người ta bắt nạt, không nhịn được nổi giận.
"Khốn nạn! Lại là thằng nhóc kia hả?" Dương Oánh Oánh tức giận hỏi.
"Đúng vậy chị, thằng nhóc kia cố ý chống đối với em, này là đoán chắc rằng em dễ bắt nạt!" Dương Tiểu Văn khóc hu hu nói.
"Ha ha, nếu cho hắn biết, chị là người của ai, chắc chắc sẽ bị dọa tè ra quần!" Đôi mắt Dương Oánh Oánh tràn đầy ác độc, lóe lên sự lạnh lẽo.
"Chị, thằng nhóc đó rất chảnh, là ông chủ quán lẩu Phí Đằng, không biết sau lưng hắn có ai, nhưng chắc không đơn giản đâu." Dương Tiểu Văn phân tích nói.
"Có đạo lý, nếu hắn không chút lai lịch, thì so có thể ra tay hai lần với em, điều này nói rõ có người làm chỗ dựa cho hắn. Chẳng qua, không sao, tv em đừng sợ, có chị đây, chị nhất định sẽ báo thù cho em!" Giờ Dương Oánh Oánh có thể nói là vô cùng tức giận.
"Vậy thì chị, chị tính trả thù hắn như thế nào?" Dương Tiểu Văn hỏi.
"Đương nhiên là điều tra thêm lai lịch của hắn trước, nếu lai lịch bình thường, chị gọi mấy người bạn chạy công trình, nghĩ biện pháp cho hắn sống không bằng chết!" Giọng điệu Dương Oánh Oánh tàn nhẫn, lộ rõ sự độc ác.
Vốn cô vẫn khá là thành thục ổn trọng, nhưng giờ nó đã bay theo chiều gió rồi.
Sau khi cô đến thành phố Bình An, liên tiếp bắt được nhiều dự án công trình, thậm chí ngay cả khu vui chơi lớn nhất đất Bình An cũng bị cô bắt lấy.
Điều này làm Dương Oánh Oánh cho rằng, giờ cô cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở Bình An.
Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, chị gái cuồng, em trai cũng kiêu ngạo, bên ngoài Dương Tiểu Văn tự gọi mình là ông trùm nhà đất.
Hai chị em nhà này, người này khoác lác hơn người kia, nhưng người sau lưng bọn họ, thì khó mà nói được.
...
Ngày hôm sau, Thẩm Lãng đúng giờ đến hẹn.
Hắn đồng ý với Tống Tri Viễn, ăn cơm với một nhà thư pháp đến từ tỉnh thành.
Cuối cùng gặp nhau ở một quán ăn có tạo hình rất đặc biệt, tràn đầy hơi thở thưa xưa của Trung Quốc.
Nhà thư pháp này, tuổi tác khoảng hơn năm mươi tuổi, mặt trắng không râu, không để tóc dài hay bím tóc, mà chia mái ngố độ dài vừa phải.
Tống Tri Viễn đơn giản giới thiệu một chút về Thẩm Lãng với nhà thư pháp.
Xuất phát từ lễ phép, Thẩm Lãng chủ động vươn tay bắt tay với nhà thư pháp này.
Nhà thư pháp cũng vươn tay nắm hơi hơi nắm một chút, thái độ xem như không nóng không lạnh.
Tình huống như vậy, trong bất cứ vòng luẩn quẩn nào cũng không tính ngạc nhiên.
Một người đã nổi tiếng trong hội, khi đối xử với một thanh niên không có danh tiếng gì thì khó tránh khỏi sẽ lộ ra thái độ thanh cao.
Huống chi, Thẩm Lãng cũng chẳng phải người trong hội của ông.
Ông có thể bắt tay với Thẩm Lãng, tất cả đều nhìn ở mặt mũi của Tống Tri Viễn, dù sao cũng là người Tống Tri Viễn dẫn đến, cho rằng lái xe hay bảo vệ đi theo.
Đối với việc này, Thẩm Lãng cũng rất thoáng.
Thẩm Lãng cũng nhìn ở mặt mũi của Tống Tri Viễn mới tôn kính chào hỏi vị thư pháp này.
Nếu nhà thư pháp kia lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, giống như ai thiếu ông ta, Thẩm Lãng cũng sẽ không đối xử với sắc mặt tốt.
Ba người ngồi xuống, rượu và thức ăn lục tục bưng lên, chỉ thiếu một người chưa tới.
Đúng lúc này, một chàng trai vẻ ngoài thanh tú trắng nõn đi đến.
"Thôi đại sư, trên đường kẹt xe, nên tới hơi chậm, mong ông thứ lỗi, thứ lỗi nhé."
Thẩm Lãng thấy rõ khuôn mặt người này thì phát hiện cậu ta chính là Lý Mộc Ca!
Ngày hôm qua, Lý Mộc Ca nhiều lần ám chỉ chính mình sắp muốn gia nhập hiệp hội thư pháp ở tỉnh thành.
Hôm nay tới đây, tám phần là vì gia nhập hiệp hội.
Khi Lý Mộc Ca nhìn thấy Thẩm Lãng thì cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn không ngờ, Thẩm Lãng sẽ ở đây.
Hôm qua vừa mới xảy ra xích mích, nay lại gặp mặt, khiến Lý Mộc Ca cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp!
"Tên này theo ai tới? Chẳng lẽ là đi cùng ông lão kia đến? Ông kia có địa vị gì? Tình hình bữa cơm hôm nay khá phức tạp đây!"
Lý Mộc Ca đơn giản phân tích trong đầu một lần, đánh giá giữa hắn và Thẩm Lãng, thì ai chiếm ưu thế hơn.
Nếu có thể, hắn muốn lấy lại mặt mũi đã mất ngày hôm qua về!
Trong đầu vừa mới xuất hiện suy nghĩ đó, bỗng nghe thấy vị thư pháp họ Thôi giới thiệu nói: "Vị này là Tống tiên sinh, nhà họ Tống ở tỉnh thành, dòng dõi Nho học, danh môn vọng tộc, Tống tiên sinh là vị học giả văn hóa nổi tiếng ở trong tỉnh ta, người sáng lập quỹ Văn Hải."
Nghe thấy lai lịch Tống Tri Viễn, trong lòng Lý Mộc Ca lộp bộp một cái!
"Đù Đù! Ông lão này, thế mà là Tống Tri Viễn của nhà họ Tống ở tỉnh thành, ông ấy có mặt trên rất nhiều tin tức truyền thông và báo chí, không chỉ là vị thương nhân giàu có, còn là nhân vật nổi tiếng trong giới văn học, sao Thẩm Lãng lại có quan hệ với ông lớn này? Chẳng lẽ Thẩm Lãng đổi nghề làm bảo vệ?"
Kế tiếp, Thôi thư pháp lại giới thiệu Lý Mộc Ca: "Tống tiên sinh, vị này là Lý Mộc Ca người có tài thư pháp ở thành phố Bình An, người này học tập thư pháp từ nhỏ, đã có mười mấy năm, vừa có thiên phú vừa chăm chỉ, là một người tài đáng đào tạo, nếu có thể được danh sự chỉ bảo, tương lai nhất định sẽ có thành tựu."
Lý Mộc Ca miệng ngọt, nói chuyện làm người ta thích, hơn nữa trước đó, hiệu trưởng Lý đã mời Thôi thư pháp ăn cơm, lúc này Thôi thư pháp đương sẽ nói tốt cho mấy câu.
Lý Mộc Ca nghe nhà thư pháp khen, trong lòng vui muốn chết, hắn liếc nhìn Thẩm Lãng đang ngồi im lặng không nói lời nào, vô cùng đắc ý.
Lúc này, Thôi thư pháp trực tiếp xem nhẹ Thẩm Lãng.
Thôi thư pháp tiếp tục nói: "Tống tiên sinh là người nổi tiếng trong giới chơi đồ cổ, tin rằng cũng có nghiên cứu với thư pháp, nếu không thì để Mộc Ca triển lãm một chút thực lực thư pháp của cậu ta, tôi dám nói ở Bình An không có người cùng lứa tuổi thứ hai nào, có thể có bản lĩnh như cậu ta."