Tống Tri Viễn vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo Tống Tốn.
"Ba, co biết, tiêu chuẩn chọn rể của chúng ta trước tiên phải là bác sĩ."
Căn bệnh lạ của Tống Từ phải nhờ người rất thân thiết chữa trị, đây là căn bệnh mãn tính, liệu trình điều trị dài ngày, phù hợp nhất là vợ chồng.
“Thẩm Lãng có nhân phẩm không tồi tình cảm và trí tuệ đầy đủ, vì vậy anh ấy là một lựa chọn rất phù hợp.” Tống Tri Viễn nói.
"Chỉ mới tiếp xúc hơn hai tháng, làm sao có thể nhìn thấu nhân phẩm của cậu ta? Nếu như cậu ta là một kẻ tiểu nhân dối trá, tham lam tài sản của nhà họ Tống mà bắt nạt Tiểu Từ thì phải làm sao?" Tống Tốn không yên lòng, anh ta nói: "Còn Lý Gia Mình là thấy từ nhỏ đến lớn, là đứa nhỏ rất có giáo dưỡng, gia phong giỏi giang, nề nếp cũng tốt, Minh Chi Đường là cửa hiệu lâu đời cả trăm năm, đáp ứng đủ mọi yêu cầu. "
"Bố chưa bao giờ tự mình trải nghiệm y thuật của Lý Gia Minh. Bố chỉ biết rằng mạng sống của mình đã được Thẩm Lãng cứu sống. Về y thuật, tôi thích Thẩm Lãng hơn", Tống Tri Viễn nói.
"Ba, xét về y thuật, Lý Gia Minh còn cao hơn Thần Lãng. Danh tiếng của Minh Chi Đường rất nổi tiếng trong giới y học cổ truyền Trung Quốc. Nó là chân truyền cua Lý Quốc Hưng và không có lựa chọn về y thuật. Con nghe ba nó nói rằng Lý Gia Minh đã phát triển một phương pháp chữa tận gốc bệnh suy thận. Ngày mai công ty mới khai trương, chúng ta cùng nhau tới đi. Y thuật và sự nghiệp phát triển song hành cùng nhau. Nó đơn giản là con rể được thiết kế riêng cho nhà họ Tống của chúng ta! "
Nghe giọng điệu của Tống Tốn, có vẻ như anh ta rất coi trọng Lý Gia Minh.
Nói đến đây, Tống Tốn nói thêm: "Ba luôn nói Thẩm Lãng kéo ba trở về từ quỷ môn quan, nhưng lúc đó bố đã hôn mê, làm sao có thể kết luận đấy là công lao của Thẩm Lãng? Nếu đúng như lời ba nói nói. Y thuật của nó cao minh, sao đến nay vẫn là kẻ vô tích sự? Lý Gia Minh đã thành lập công ty mới, Thẩm Lãng có gì? Nó không có danh tiếng và sự nghiệp, không đủ tư cách làm con rể nhà họ Tống chúng ta."
"Thằng mất dậy! Mày còn dám nghi ngờ tao?" Tống Tri Viễn trừng mắt nhìn Tống Tốn.
“Ba, con không có, con chỉ không muốn một bông hoa nhài phải cắm bãi phân trâu.” Tống Tốn cúi đầu, lộ ra một nụ cười khổ.
Con gái là tâm huyết của cha, một thiên kim tiểu thư như Tống Từ lại càng được gia đình yêu thương, Tống tốn cho rằng điều kiện của Lý Gia Dĩnh hơn hẳn Thẩm Lãng về mọi mặt nên có thành kiến lớn với Thẩm Lãng.
"Ba hiểu suy nghĩ của con, nhưng việc này không thể sốt ruột được. Ngày mai ba sẽ rủ Tiểu Thẩm ra ngoài. Con còn chưa gặp và nói chuyện với nó. Nếu tiếp xúc với nó vài lần, có thể sẽ đổi ý", Tống Tri Viễn nói.
"Ba, ngày mai con sẽ được Gia Minh mời tới công ty cắt băng khánh thành. Ba có thể thu xếp Thần Lãng đến đó cùng nhau so sánh mới có thể phân định cao thấp." Tống Tốn nói.
“Được rồi, để ba hẹn nó ra ngoài.” Tống Tri Viễn nghĩ rằng đã sắp đến lúc phải đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, Tống Tri Viễn gọi điện cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhận được tin tức muốn từ chối.
Bởi vì, ngày mai đã đồng ý đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi dạo phố.
So với những người khác, rõ ràng Lâm Nhuyễn Nhuyễn quan trọng hơn.
Anh chỉ cần cho Tống Tri Viễn thể diện, không cần phải cố lấy lòng ông ấy.
"Để cháu xem xét đã."
Thẩm Lãng trả lời như thế này.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tống Tri Viễn, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói với Thẩm Lãng: "Không thành vấn đề, anh đi đi, buổi sáng anh đi đến nơi hẹn, buổi chiều đi mua sắm với em. Anh cũng không thể không giao thiệp được.”. truyện kiếm hiệp hay
Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất biết suy nghĩ cho Thẩm Lãng, đàn ông mà không xã giao thì sự nghiệp rất khó phát triển.
Từ khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói như vậy, Thẩm Lãng không do dự nữa, quyết định đến chỗ hẹn vào ngày mai.
Tuy nhiên, lần này khác với trước đây, Tống Tri Viễn yêu cầu anh chuẩn bị một món quà.
“Ông Tống, ông thích quà gì thì cứ nói cho cháu biết.” Thẩm Lãng nói.
“Tiểu Thẩm, cậu xem mà làm. Chỉ cần cậu nghĩ có ý nghĩa là được.” Tống Tri Viễn không nói chuyện sâu xa, mà chỉ bảo Thẩm Lãng chuẩn bị quà.
Thẩm Lãng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Làm gì có đạo lý nào lại chủ động đòi quà, dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Tống Tri Viễn thì hẳn là không nên đưa ra yêu cầu như vậy, lần này có chút không bình thường.
Trên thực tế, Tống Tri Viễn đã dự đoán rằng Lý Gia Minh sẽ tặng quà cho Tống Tốn, ông ta là người ủng hộ Thẩm Lãng thì đương nhiên hy vọng rằng Thẩm Lãng sẽ không làm ông ta xấu hổ.
Thẩm Lãng suy nghĩ một hồi liền đi chuẩn bị một món quà mà anh cho là ý nghĩa.
Sáng hôm sau, Thẩm Lãng đến quảng trường Minh Gia.
Công ty mới của Lý Gia Minh đã mở ở Quảng trường Mingjia.
Đương nhiên, bây giờ Thẩm Lãng cũng không biết rằng anh sắp tham gia cắt băng khánh thành công ty mới của Lý Gia Minh.
Nếu biết trước, anh nhất định sẽ không đi, bởi vì anh và Minh Chi Đương đã tranh cãi rất không vui vẻ.
Sau khi đến nơi, Thẩm Lãng gặp Tống Tri Viễn còn có Tống Tốn.
Trước đó, Thần Lãng chưa gặp Tống Tốn.
"Tiểu Thẩm, đây là con trai ta, Tống Tốn, Tổng giám đốc tập đoàn Tống thị. Cậu có thể gọi nó là chú Tống."
"Đây là Tiểu Thẩm, là Thẩm Lãng mà bố đã nói với con."
Tống Tri Viễn giới thiệu riêng.
“Chú Tống, xin chào.” Thẩm Lãng xuất phát từ lễ phép nên tự nhiên chào.
“Ừ.” Nhưng mà Tống Tốn lạnh lùng phản ứng, chỉ nhẹ giọng đáp lại.
Lúc này Tống Tri Viễn nói với Thẩm Lãng: "Tiểu Thần, hôm nay mời cậu đến dùng bữa. Chú Tống cũng muốn gặp cậu nên tranh thủ cơ hội công ty mới của Lý gia cắt băng khánh thành mới cùng nhau tụ tập."
Nghe vậy, cuối cùng Thẩm Lãng cũng hiểu rằng mình được mời đến dự tiệc khai mạc của Lý Gia Minh!
Thấy vậy Thẩm Lãng nhíu mày.
Thẩm Lãng biết rõ bộ mặt thật của những người ở Minh Chi Đường.
Anh đã cứu thỏa đáng người trong gia đình ở Minh Chi Đường, nhưng Lý Gia Minh đã cướp công của anh, còn lọt vào nghi ngờ của Minh Chi Đường.
Anh ta không phải quan tâm đến công lao nhưng cảm thấy vô cùng nghẹn khuất!
"Ông Tống, ông không biết mâu thuẫn giữa cháu và Minh Chi Đường sao?"
Thần Lãng hỏi thẳng.
Mỗi lần Tống Tri Viễn gọi Thẩm Lãng ra ngoài đều gần như đều là cho mặt mũi, nhưn g chỉ là cho thể diện, không phải xu nịnh.
Thẩm Lãng hy vọng Tống Tri Viễn có thể hiểu được.
“Biết, lần này chủ yếu sẽ cùng chú Tống và cậu dùng một bữa cơm, cũng không ảnh hưởng gì, có tôi ở đây cho cậu chỗ dựa, không cần nhìn sắc mặt Lý Gia Minh." Tống Tri Viễn nói.
“Mặc dù chưa gặp Lý Gia Minh, nhưng sắc mặt của bố cậu ta thì cháu đã lĩnh giáo rồi, cha nào con nấy.” Hình tượng ra vẻ đạo mạo của Lý Tồn Lễ làm Thẩm Lãng có ấn tượng sâu sắc.
"Đừng quan tâm đến nó, bữa tiệc khai mạc này là cơ hội rất tốt để tăng thêm nhân mạch. Tôi sẽ dẫn cậu đi gặp người khác. Cũng sắp đến giờ rồi, vào đi" Tống Tri Viễn vỗ vai Thẩm Lãng tỏ vẻ an ủi.
Trên thực tế, Tống Tri Viễn hiện tại không muốn giao thiệp với Lý Tồn Lễ, nhưng ông ta cũng muốn xem xét, đặt Thẩm Lãng và Lý Tồn Lễ ở cùng một chỗ, so sánh xem ai thích hợp làm con rể nhà Tống hơn.
Tống Tốn lúc này mới liếc nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt ghét bỏ, nhìn Thẩm Lãng vài lần, trong lòng thầm nghĩ: "Người này bộ dạ hẹp hòi, độ lượng quá ít, khó có được thành tựu. Nếu để nó làm con rể thì mắt mới bị mù!"