Thẩm Lãng lo xe đậu trước cổng trường sẽ gây chú ý.
Anh đỗ xe trên con phố thương mại ngoài cổng trường.
Mặc dù vậy, các chủ cửa hàng trên đường đều sốc khi thấy một người gian hàng bước xuống từ chiếc siêu xe, như một cơn chấn động, nhiều người muốn quay tiktok nhưng chỉ quay được bóng dáng của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng liếc nhìn bộ đồng phục giao hàng, trong lòng thầm tự nói, đã đến lúc thay nó rồi.
4 năm qua, anh mặc đồng phục trường và đồng phục giao hàng, sớm đã có chút tình cảm với bộ đồ.
Tại cửa hàng quần áo trên con phố thương mại bên ngoài trường, Thẩm Lãng chọn ngẫu nhiên chọn một bộ quần áo bắt mắt, trước mắt cứ vậy đã.
Vừa đi đến cổng trường thì gặp Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi mua đồ ăn sáng trở về, cô ấy là hoa khôi trường đại học tổng hợp ở thành phố này.
Dáng vẻ thuần khiết, luôn sống tích cực, thành tích học tập tốt, là người mà rất nhiều nam sinh ngưỡng mộ.
Nhưng hoàn cảnh gia đình Lâm Nhuyễn Nhuyễn không tốt, mẹ cô mắc bệnh nặng, cuộc sống gia đình khó khan.
Kể từ năm hai khi mẹ cô phát hiện bệnh, cô đã không còn trang điểm hay làm đẹp, đương nhiên việc mua sắm cũng trở nên xa hoa.
Bình thường luôn tiết kiệm, đi làm công việc bán thời gian chỉ để tiết kiệm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thẩm Lãng là bạn cùng lớp, mối quan hệ bình thường, hai người hay thảo luận về các vấn đề y khoa, những thứ khác dường như không hề có điểm chung.
Thẩm Lãng nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn, sau đó đi về phía trước, thầm nghĩ.
“Nếu tiếng xấu của mình đã lan ra toàn trường, vậy bạn học Lâm cũng sẽ giống những sinh viên khác, tránh mình còn không kịp.”
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Thẩm… Bạn học Thẩm Lãng… chào cậu…”
Không biết tại sao, mỗi lần Lâm Nhuyễn Nhuyễn tiếp xúc với anh, sẽ đỏ mặt, thậm chí nói có chút lắp bắp.
Thẩm Lãng lập tức bị sốc, khá bất ngờ.
Anh gật đầu, khóe miệng nở nụ cười: “Chào cậu, tôi vừa ra khỏi trại giam, cậu là người đầu tiên chủ động nói chuyện với tôi đó.”
Anh vốn cho rằng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn sẽ không lên tiếng chào hỏi mình, mặc dù anh không có tội và được thả, nhưng rất nhiều nữ sinh khác nghĩ anh là một tên cầm thú.
“Tôi… tôi tin cậu không làm chuyện đó, mấy ngày này cậu cẩn thận chút, Chu Tử Hào sẽ không cam tâm từ bỏ đâu.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn khẽ cau mày, đau khổ.
“Cậu yên tâm, tên đó sẽ không kiêu ngạo được quá lâu nữa đâu.”
Đôi mắt của Thẩm Lãng ánh lên vẻ kiên định.
“À, bỏ qua đi, chúng ta đấu không lại hắn, mấy ngày nay hắn đe dọa tôi cũng phải vài ba bận.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn bất lực thở dài.
Sự nghèo khó của Thẩm Lãng, cả trường đều biết.
Đến Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng tin rằng gia đình của Thẩm Lãng còn nghèo hơn nhà cô.
Còn Chu Tử Hào là ai chứ? Gia đình mở một khách sạn năm sao, giống như cậu chủ giàu có, tùy tiện dùng chút thủ đoạn cũng có thể hủy hoại đứa xuất thân từ gia đình nghèo, sống không bằng chết!
Thẩm Lãng nhìn dáng vẻ tự trách và bất lực trong đôi mắt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, an ủi: “Chuyện này không liên quan đến cậu, còn chuyện chi phí thuốc thang của mẹ cậu, mình trả, mình sẽ tìm người đưa bà ấy đến bệnh viện tốt nhất.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu cười đau khổ: “Bỏ đi, Thẩm Lãng, cậu đã khó khăn lắm rồi, mình sẽ tự nghĩ cách.”
“Chút tiền này, mình có thể trả được.” Thẩm Lãng cười nhạt.
“Nhưng cậu nghèo như vậy, không thể liên lụy đến cậu nữa.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn mím đôi môi nhỏ xinh của mình, đôi mắt trong veo, vô cùng thực thà.
Thực trong tâm, Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất muốn có người giúp cô, giờ cô có cảm giác mình không còn con đường nào để đi nữa. Truyện mới cập nhật
Nhưng Thẩm Lãng và cô đều là con sinh ra trong gia đình nghèo khó, nghèo đến nỗi phải đi ship đồ, có thể có tiền sao?
Thẩm Lãng ngượng ngùng xoa xoa phía sau đầu: “Cậu nói thẳng quá đấy.”
Đúng vậy, 4 năm giả nghèo, đến bản thân còn thiết chút nữa đã bị lừa, anh không thể phản bác lại Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Thật trùng hợp, Chu Tử Hào lái chiếc xe Porsche 911 của mình vào khuôn viên trường, tình cờ nhìn thấy Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang nói chuyện.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Chu Tử Hào trở nên u ám, anh ta đập tay vào vô lăng.
“Con chó không thay đổi được thói quen mà quay lại ăn cứt! Dám nói chuyện với người con gái của tao! Trần Kiệt, đến lúc anh thể hiện rồi!”
Trần Kiệt nghi ngờ hỏi: “Cậu Chu, anh có gì phân phó?”
“Xuống xe đến chửi mắng tên Thẩm Lãng đó, nói những lời khó nghe vào, không cần tôi phải dạy nữa đúng không?” Chu Tử Hào bật cười.
“Cái này...” Trần Kiệt có chút khó xử.
Sự phản bội Thẩm Lãng là để thay đổi vận mệnh, không còn chịu cảnh nghèo khổ, nhưng anh ta không nghĩ mình là một con chó.
“Trần Kiệt,vị trí quản lý khách sạn ở khách sạn của tôi, anh còn muốn chứ?”
“Được rồi! Tôi đi!”
Trần Kiệt nghiến răng, bước ra khỏi xe.
Gì mà tình cảm anh em chứ, đều là cứt chó.
Giết người đốt lửa, con đường không được để lại dấu vết.
Trần Kiệt tao, không thể nghèo lần nữa!
“Thẩm Lãng, người con gái mà ông chủ tôi nhìn trúng, cậu có tư cách nói chuyện sao? Con chó nghèo như cậu, chỉ sống ở đáy xã hội thôi!”
Trần Kiệt hét to, sợ Chu Tử Hào không hài lòng.
“Phản bội anh em, không xứng nói chuyện với tôi!” Tận sâu trong đôi mắt của Thẩm Lãng xuất hiện chút sát khí.
Đây là thế giới phàm tục, nếu người trong gia tộc tàn nhẫn phản bội lại anh em, sẽ bị năm tia sấm đánh xuống, chết dưới lưỡi gươm!
“Vậy thì sao, sau này tôi đi theo cậu Chu, còn cậu bị tất cả các ngành cấm rồi, cậu đã được định sẵn là con cá thối không thể chống lại rồi!”
Những lời nói cay độc được nói hết ra, chỉ để thỏa mãn Chu Tử Hào.
“Trẻ con!” Thẩm Lãng cười khẩy.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng tức giận nói: “Trần Kiệt, đủ rồi!”
Chu Tử Hào nhìn qua cửa kính ô tô, thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn vì Thẩm Lãng mà lên tiếng, càng nghi ngờ về mối quan hệ của hai người.
Thẩm Lãng mày giỏi lắm, bị Bach Vi Vi đá liền muốn câu dẫn Nhuyễn Nhuyễn?
“Trần Kiệt, cho anh ta nếm chút bạo lực đi!”
Đôi mắt của Chu Tử Hào lạnh lẽo, anh ta cảm thấy sự đau khổ của Thẩm Lãng vẫn chưa đủ thỏa mãn.
Trần Kiệt nghiến chặt răng, đưa tay đấm về phía Thẩm Lãng.
Chỉ nhìn thấy, trong chớp mắt, Trần Kiệt đã bị hạ, quỳ xuống đất.
Đầu gối đập xuống đất, Trần Kiệt hét lên đau đớn.
Thế đuôi chim!
Võ đang vô song!
Thẩm Lãng ra tay rất nhanh, Trần Kiệt còn không biết anh ta quỳ trên mắt đất bằng cách nào, còn cho rằng mặt đất quá trơn.
Chờ đợi thời cơ, thực sự cho rằng người tàn nhẫn như Thẩm Lãng tôi có thể tùy ý để người khác bắt nạt sao?
Thẩm Lãng bình tĩnh đứng đó, khoanh hai tay, lạnh lùng đến đáng sợ.
“Phế vật! Lên xe!” Chu Tử Hào mắng Trần Kiệt một tiếng.
Sau đó, Trần Kiệt như một con chó hoang, đi khập khễnh trèo lên xe.
Khi Chu Tử Hào và Trần Kiệt đã rời đi, đôi mắt trong sáng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn tràn đầy vẻ lo lắng.
“Trời đất, Thẩm Lãng, cậu gặp rắc rối lớn rồi!”
“Ai gặp rắc rối thì còn chưa biết!”
Đôi mắt của Thẩm Lãng rất sâu, anh sẽ trả mối nhục này gấp 10 lần!
...
Buổi chiều, Thẩm Lãng ở kí túc xá duyệt qua các dự án bất động sản lớn ở thành phố Bình An.
Chiếc siêu xe dừng ở trên con phố thương mại bên ngoài trường học, không phải là phương án lâu dài, vì Thẩm Lãng định chuyển ra ngoài sống.
Một dáng người mũm mĩm đột nhiên xuất hiện bên cạnh giường Thẩm Lãng.
Anh nhìn lên, đó là lớp trưởng Trương Siêu.
“Thẩm Lãng, có chuyện tìm cậu.”
“Tiền quỹ lớp không phải đã chuyển cho cậu rồi sao?”
“Không phải chuyện đó, buổi tối tất cả các học sinh nam đều sẽ tổ chức ăn uống, sẽ ăn lẩu, tất cả đều phải đến, không đến là không nể mặt.”
Trước khi rời đi, Trương Siêu còn nở nụ cười nham hiểm.
Thẩm Lãng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Người tàn nhẫn như tôi, còn cần các người nể mặt sao? Tôi muốn xem xem, các người rốt cuộc muốn giờ trò gì!”
Đến tối, Thẩm Lãn đến nhà hàng lẩu và được chỉ định lên phòng trên tầng hai.
Ngay khi bước vòa cửa đã nghe thấy tiếng cười khinh miệt trong phòng.
Có tiếng của lớp trưởng Trương Siêu và Trần Kiệt, còn có những sinh viên khác.
“Ha ha, tên Thẩm Lãng nghèo kiết xác đó, chắc sắp khóc đến nơi.”
“Dám đắc tội với cậu Chu, đúng là đáng đời!”
“Đây là nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất ở thành phố Bình An này, tên chó nghèo Thẩm Lãng chắc chưa từng đến!”
“Chờ Thẩm Lãng đến, chúng ta gọi món, càng đắt càng tốt, tối nay có cậu Chu mời, để Thẩm Lãng tự mua phần của mình, chuyện này thành công mỗi người sẽ được thưởng 3 triệu!”