Mà người bước vào thang máy, lại là hàng xóm xinh đẹp của anh Chu Nghiêm.
Chỉ thấy trong tay Chu Nghiêm đang cầm gì đó, một túi hành lý cực lớn.
Mà trong tay còn lại, đang cầm một gói hàng, nhìn qua có vẻ là một thứ rất nặng nề.
Bởi vì vừa mới chuyển tới, những vật này đều được Chu Nghiêm chuyển qua từ phòng trọ cũ.
Thẩm Lãng nhìn Chu Nghiêm gật đầu, xem như chào hỏi.
Mà Chu Nghiêm nhìn thấy người trong thang máy là Thẩm Lãng, cũng hơi sững sờ, lập tức nói: "Không giúp đỡ sao?"
Thẩm Lãng không thèm để ý đến, càng không có ý muốn đưa tay ra giúp, lấy điện thoại trong túi ra đứng nghịch.
"Này, chẳng lẽ anh không nhìn thấy một cô gái, xách những thứ này rất nặng sao?" Chu Nghiêm đứng ở cửa thang máy, thấy Thẩm Lãng không có ý định muốn giúp, trong lòng lập tức nổi nóng.
Mà Thẩm Lãng vẫn như cũ giống như không nghe thấy gì, chỉ lùi về phía sau một bước, để cho Chu Nghiêm một chỗ mà bỏ đồ.
"Anh..." Chu Nghiêm tức đến nghẹn lời, đành phải tự mình thờ phì phò mang đồ vào trong thang máy.
"Không phải là đàn ông mà, chẳng ga lăng chút nào!" Chu Nghiêm nói với Thẩm Lãng một hồi trong thang máy.
"Nếu như vừa rồi cô mở miệng lễ phép một chút, chắc là tôi sẽ giúp đấy!" Thẩm Lãng nói.
Câu nói này làm cho Chu Nghiêm có chút kinh ngạc, từ trước tới nay, Chu Nghiêm luôn ỷ vào điều kiện ngoại hình xuất sắc của mình, làm cho nhiều người đàn ông khác bị hấp dẫn.
Những người này đừng nói là giúp mình mấy loại chuyện nhỏ nhặt như xách cái này, đến cả giúp dọn nhà Chu Nghiêm cũng thấy rồi.
"Không giúp đỡ thì thôi đi, lại đứng đó bày ra dáng vẻ lịch sự!" Chu Nghiêm nói đầy khinh thường.
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười một tiếng, nói tiếp: "Đầu tiên, tôi giúp cô mở của thang máy, ngay cả câu nói cảm ơn cô cũng không có! Sau đó cô muốn người khác giúp đỡ cô thì trước tiên phải có thái độ lễ phép, cô đã cho rằng người khác giúp cô là chuyện đương nhiên, vậy tôi cũng cho là tôi không giúp đỡ cô mới là bình thường, thế giới này không có người nào mắc nợ cô cả!"
Nói xong câu đó, thang máy đúng lúc lên đến tầng mười, Thẩm Lãng trực tiếp đi ra ngoài, để lại Chu Nghiêm mơ hồ đứng đó.
Chu Nghiêm hoàn toàn không nghĩ tới, từ trước tới nay mình luôn kiêu ngạo cứ vậy bị mấy câu của Thẩm Lãng làm cho mất mặt, ngay lúc này Chu Nghiêm đối với cái người tên Thẩm Lãng cực kỳ chán ghét.
Ra khỏi thang máy, nhìn thấy Thẩm Lãng mở cửa vào nhà, Chu Nghiêm cắn răng nghiến lợi nói: "Trên đời có loại đàn ông, vốn dĩ đã không có bản lĩnh còn hết lần này tới lần khác thích giảng đạo lý, là đang nói đến loại người như anh!"
Loại con gái như sớm muộn gì cũng thất bại, cho nên lúc Thẩm Lãng nghe thấy Chu Nghiêm trào phúng, đầu cũng không thèm quay lại, vốn dĩ là không thèm để ý.
Chu Nghiêm về đến nhà nổi giận đùng đùng, Trương Tịnh Di đã rửa mặt xong nằm ở một chỗ đắp mặt nạ.
"Tình yêu nhỏ, ai chọc cậu tức giận vậy?" Trương Tịnh Di không hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chu Nghiêm.
"Đừng nói nữa, cũng không biết gần đây đã làm ra chuyện thất đức gì, vậy mà lại xuất hiện một hàng xóm xấu tính như vậy!" Chu Nghiêm căm hận nói.
"Anh Thẩm sao?" Trương Tịnh Di bày ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Tại sao anh ấy lại trêu chọc đến cậu vậy?"
"Chu Nghiêm, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, hay để ngày mai tớ đi hỏi một chút, giữa hai người có phải đã xảy ra hiểu lầm gì không, tớ cảm thấy anh ấy không phải là người xấu!" Trương Tịnh Di nói.
Bây giờ Chu Nghiêm hận không thể ném Thẩm Lãng từ trên tầng này xuống, từ nhỏ đến lớn, Thẩm Lãng là người đàn ông đầu tiên nói như vậy với cô ta.
"Tịnh Di, cậu cũng quá đơn thuần, tới với anh ta có thể hiểu lầm gì chứ! Với lại nhìn anh ta cũng không phải hạng người tốt lành gì, về sau cậu cần phải cách xa anh ta một chút!" Chu Nghiêm trách cứ nói.
Thấy Chu Nghiêm nói như vậy, Trương Tịnh Di đành phải xấu hổ cười cười, không dám nói thêm cái gì.
Mặc dù đôi khi Chu Nghiêm rất hung hăng, nhưng mà Trương Tịnh Di biết bản tính của Chu Nghiêm cũng không phải là xấu, chỉ là có yêu mến không thì trông mặt mà bắt hình dong thôi.
Với lại ở chung lâu như vậy, nếu không phải Chu Nghiêm chăm sóc cuộc sống hàng ngày để cô ấy đang làm việc, Trương Tịnh Di có thể đã sớm rời khỏi thành phố Giang Nam về nhà, tìm một công việc ổn định thư thái cả đời...
"Vậy được rồi, tớ không gặp anh ấy nữa, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi!" Trương Tịnh Di nói.
Sáng sớm hôm sau, khi hai người ăn xong bữa sáng, chuẩn bị đến tập đoàn Phi Vũ để phỏng vấn.
Bởi vì hôm nay Thẩm Lãng đã đồng ý với Dương Kim, sẽ đến Tập đoàn Phi Vũ xem nội bộ cấp cao tầng một chút, buổi sáng sau khi tập thể dục cũng trở về tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thẩm Lãng vừa ra cửa, trùng hợp chính lại gặp hai người Chu Nghiêm, Trương Tịnh Di ở trước thang máy.
Thẩm Lãng vẫn lễ phép như cũ gật đầu chào hỏi nhẹ nhàng với Trương Tịnh Di.
"Anh Thẩm, anh cũng định đi làm sao?" Bước vào trong thang máy, Trương Tịnh Di chủ động bắt chuyện với Thẩm Lãng.
"Ừ!" Thẩm Lãng tích chữ như vàng.
Không phải người thân thiết với mình, Thẩm Lãng cũng không muốn nói quá nhiều.
"Anh Thẩm không biết là anh đi làm ở đâu vậy, gần đây tôi và Chu Nghiêm cũng đang đi tìm công việc, hôm nay định đến Tập đoàn Phi Vũ phỏng vấn, nếu như phỏng vấn thất bại thì công việc tốt giới thiệu cho chúng tôi không?" Trương Tịnh Di nói.
Tập đoàn Phi Vũ!
Nghe thấy cái tên này, làm cho Thẩm Lãng không khỏi sững sờ.
Đây cũng là quá trùng hợp rồi, hai người các cô lại đến Tập đoàn Phi Vũ phỏng vấn.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ Tập đoàn Phi Vũ vì mới bắt đầu hạng mục giải phóng vùng Tân Hải mà đang tuyển thêm người, cho nên thấy có người đến phỏng vấn người cũng rất bình thường.
"Tập đoàn Phi Vũ sao, tôi chưa từng nghe nói đến, tôi đi làm ở tòa nhà thương mại tài chính toàn cầu, rất đáng tiếc công ty của chúng tôi quá nhỏ gần đây cũng không nghe nói có nhận thêm người!" Thẩm Lãng nói.
"Ha ha..." Chu Nghiêm cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Loại người này như anh, còn có thể đi làm ở tòa nhà thương mại tài chính toàn cầu sao? Đừng khoác lác, tôi mới từ chức ở công ty Đạt Vinh, tôi đi làm ở nơi đó hai năm sao chưa bao giờ chưa thấy anh?"
"Bên trong tòa nhà tài chính thương mại toàn cầu nhiều công ty như vậy, chẳng lẽ cô còn có thể quen biết người của từng công ty sao?" Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
"Vậy anh nói xem anh đi làm ở trong công ty nào?" Chu Nghiêm vẫn không phục như cũ, nhận định Thẩm Lãng đang khoác lác, muốn vạch trần Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nghe thấy như vậy, nở nụ cười đầy hài hước nói tiếp: "Tôi nói với cô tôi chính là ông chủ của tòa nhà tài chính thương mại toàn cầu, cô có tin không?"
"Còn nói là anh không khoác lác, tại sao anh không nói anh là cậu chủ của mười gia tộc giàu có nhất Giang Nam đi?" Nghe thấy Thẩm Lãng trả lời, Chu Nghiêm lập tức dùng vẻ mặt trào phúng bật cười.
Thẩm Lãng lúc này cũng không thèm chú ý đến Chu Nghiêm, mà là nhìn về phía Trương Tịnh Di ở đối diện, nói: "Cô không cần quá lo lắng khi phỏng vấn, cô xinh đẹp lại là người có lễ phép như vậy, đến đâu phỏng vấn cũng sẽ có công ty muốn nhận cô thôi, ngược lại nếu mà là người khác thì chưa chắc!"
Nói xong, thang máy vừa vặn dừng ở tầng một, Thẩm Lãng cũng không quay đầu lại trực tiếp bước nhanh ra ngoài.
Chu Nghiêm bị Thẩm Lãng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Người này đúng là tên khốn nạn dối trá vô cùng, sau này nhất định phải cho anh ta đẹp mắt!" Chu Nghiêm tức giận nói.
Trương Tịnh Di thấy thế bất đắc dĩ cười cười, vội vàng an ủi: "Được rồi, đừng nóng giận, vừa rồi không phải cậu cũng chế giễu anh ấy khoác lác sao? Chúng ta đi nhanh lên đi, không bị muộn phỏng vấn thì rất phiền toái!"