Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Lãng, cô ấy hiểu ra ngay lập tức!
"Anh... anh mới quên uống thuốc đấy. Anh tưởng tôi thèm lấy anh à. Nếu không phải do ông nội yêu cầu, thì tôi... tôi sẽ không quan tâm đếm xỉa gì đến anh đâu!" Đôi mắt xinh đẹp của Yến Khả Nhi gườm gườm, trong thâm tâm, cô ấy chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ rồi chui xuống.
Thẩm Lãng kẹp điếu thuốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Tôi bảo muốn cưới cô khi nào!"
Yến Khả Nhi vừa xấu hổ vừa căm hận, không biết Thẩm Lãng đang giả vờ không hay biết hay hoàn toàn chỉ đang đối phó với ông nội của mình.
“Anh… nếu như không phải vì tôi, thì sao… thì sao anh lại đồng ý yêu cầu của ông nội!” Yến Khả Nhi hỏi.
Lúc này, Thẩm Lãng cũng đã đoán ra được, rằng Yến Khả Nhi hoàn toàn hiểu lầm ý định ban đầu của anh là muốn giúp đỡ nhà họ Yến.
Tưởng đâu anh đồng ý là vì cô ấy, và hẳn là Yến Vân Sơn đã cho Yến Khả Nhi một gợi ý nào đó, nên Yến Khả Nhi đến gặp anh và nói những điều này.
"Ôi..." Thẩm Lãng thở dài thườn thượt.
Nếu Chung Thiên bắt gặp anh trong tình huống này, chắc anh ta sẽ moi tim anh ra cũng nên.
"Ý... ý anh là sao! Chẳng lẽ tôi... không xinh đẹp bằng Mộc Hồng Diệp ư!" Yến Khả Nhi tức tối, bởi vì phản ứng của Thẩm Lãng thực sự khiến một người luôn tự tin như cô ấy bị sốc.
"Được rồi, đừng có đoán già đoán non, tôi giúp nhà họ Yến không phải vì nể cô, mà là sự tôn trọng ông Yến từ tận đáy lóng, cả lại tôi cũng không thể chỉ nhìn đám người nước Tây làm xằng làm bậy ở Hoa Hạ, không liên quan gì đến cô hết!"
Lúc này, Thẩm Lãng chẳng bận tâm liệu chuyện này có làm tổn thương lòng tự tin của Yến Khả Nhi hay không, nếu không giải thích rõ ràng thì hiểu lầm sẽ càng thêm sâu.
Nhưng Yến Khả Nhi đang tức giận đâu chịu chấp nhận những lời có vẻ đàng hoàng của Thẩm Lãng, cho rằng Thẩm Lãng đang giả làm một quý ông để lấy lòng mình.
“Lời nói của đàn ông có quỷ mới thèm tin, tốt nhất là anh hãy làm như lời mình nói, bằng không, cho dù bị những người đó giết chết, tôi cũng không tha cho anh đây!” Yến Khả Nhi hậm hực khịt mũi, quay người bỏ đi.
Thẩm Lãng cười bất lực, lúc quay lại xe anh cũng không nghĩ nhiều.
Nhớ đến gia tộc Hill, Thẩm Lãng vẫn chưa biết nên bắt đầu như thế nào, nhưng cách trực tiếp nhất để giúp nhà họ Yến là phải tìm được nhóm Răng Nanh của gia tộc Hill ở Kinh Đô càng sớm càng tốt, nếu không thì chẳng biết nhóm người này sẽ âm thầm giở trò bẩn thỉu gì...
Bùm!
Ngay lúc xe của Thẩm Lãng chầm chậm lăn bánh khỏi bãi đậu xe, một tiếng nổ lớn vang lên từ tòa cao ốc Yến Thị phía sau.
Ngay cả xe của Thẩm Lãng cũng rung chuyển mạnh.
"Trời đất."
"Nổ rồi…"
"Chạy mau!"
Khói cuồn cuộn bốc lên từ tòa cao ốc Yến Thị.
Đám đông chạy tán loạn ra khỏi tòa nhà.
Thẩm Lãng xuống xe, cau mày anh lao thẳng vào tòa cao ốc không chút do dự.
Khung cảnh hỗn loạn trong tòa nhà khiến Thẩm Lãng hoàn toàn không trông thấy người nhà họ Yến đâu, mà ngược lại nhìn thấy Chung Vân trong đám đông.
Chung Vân có vẻ hoảng hốt chạy ra ngoài theo dòng người.
Thẩm Lãng vội vàng đến bên cạnh Chung Vân và nắm lấy cánh tay của Chung Vân.
"Người nhà họ Yến đâu?"
Trong cơn hoảng sợ, Chung Vân bị Thẩm Lãng túm lấy thì rùng mình, không bận tâm đến chuyện gì khác, chỉ cúi đầu muốn vùng thoát khỏi Thẩm Lãng.
"Tôi không biết! Đừng kéo tôi, không chạy là mất mạng đấy..."
Thấy không khai thác được manh mối gì từ miệng Chung Vân, Thẩm Lãng thả Chung Vân ra rồi chạy lên tầng.
Bùm!
Vụ nổ cực lớn đã khiến mảnh vỡ từ các tầng cao của tòa nhà rơi xuống.
Thậm chí một số người không may bị thương do khối xi măng rơi trúng, tiếng gào khóc vang cả bên ngoài tòa cao ốc...
Thẩm Lãng chạy theo cầu thang bộ một mạch lên tầng năm, căn phòng riêng ngồi chung với Yến Vân Sơn vừa rồi.
Bùm!
Thẩm Lãng đá tung cánh cửa phòng, khói bên trong gần như bao trùm lấy anh, cũng may anh vừa lấy được một chiếc khăn ướt bịt miệng và mũi lại.
"Cứu với... Có người ở đây!"
Nghe thấy cửa bị đá mở, tiếng hét của Yến Khả Nhi vọng ra từ trong phòng.
Vẻ mặt của Thẩm Lãng chìm xuống, không thể quan tâm nhiều được nữa, anh xuyên qua làn khói dày đặc bước vào phòng.
Thẩm Lãng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Yến Khả Nhi và Yến Vân Sơn trong một góc...
Bởi vì Yến Vân Sơn đã hôn mê, Yến Khả Nhi gần như không thể chống đỡ nổi.
"Cứu ông nội tôi với..." Nhìn thấy Thẩm Lãng đi tới, Yến Khả Nhi hoảng loạn bật khóc vì lo lắng.
Thẩm Lãng kiểm tra mạch đập của ông Yến, may mà chỉ hôn mê.
“Ông nội cô chỉ hôn mê thôi, đi mau!” Nói xong, Thẩm Lãng đỡ Yến Vân Sơn dậy, và đưa chiếc khăn ướt cho Yến Khả Nhi, “Bịt miệng và mũi lại, chạy ra ngoài!
Yến Khả Nhi bịt lấy mũi miệng đi theo Thẩm Lãng chạy ra ngoài.
"Cẩn thận!"
Khi ba người ra đến cửa, trần nhà rơi ầm xuống ngay trước mặt họ.
May mắn thay, Thẩm Lãng phản ứng nhanh và kéo Yến Khả Nhi lại!
“Không thể ra khỏi đây được… Phải làm thế nào?” Yến Khả Nhi òa khóc.
Cửa bị chặn đứng, khói bốc nghi ngút trong phòng và ngọn lửa mỗi lúc một lớn...
Trong trường hợp này, cho dù Thẩm Lãng có thể trụ được thì Yến Khả Nhi và Yến Vân Sơn cũng không thể gắng gượng bao lâu!
Trong lúc nguy cấp, Thẩm Lãng kéo Yến Khả Nhi đến cửa sổ.
“Bám vào tôi, cô có thấy ban công tầng ba không?” Thẩm Lãng nói với Yến Khả Nhi ở cạnh bên.
Yến Khả Nhi đến bên cửa sổ nhìn xuống, đây là tầng năm, nếu nhảy lệch thì nhất định sẽ chết!
"Tôi không dám nhảy..." Yến Khả Nhi lắc đầu nói.
“Ôm chắc vào tôi, không sao đâu!” Thẩm Lãng cảm nhận được một cách rõ ràng Yến Khả Nhi đang run lẩy bẩy vì sợ hãi, nhưng ngoài cách này ra thì không còn đường nào khác.
"Được..." Yến Khả Nhi sợ tái mặt, nhưng cô ấy biết nếu không nhảy thì chỉ có chết.
Thẩm Lãng cõng Yến Vân Sơn trên lưng, đồng thời nắm lấy cánh tay của Yến Khả Nhi.
"Chuẩn bị, một, hai..."
Trước khi Thẩm Lãng đếm đến ba, anh đã quăng mình nhảy xuống.
“Á!” Yến Khả Nhi sửng sốt hétlên, hai mắt nhắm nghiền, nắm chặt cánh tay của Thẩm Lãng.
Rầm rầm...
Lúc này, căn phòng trên tầng năm đổ sập hoàn toàn.
Nếu như Thẩm Lãng chậm một giây, e rằng còn không có cơ hội nhảy ra!
Khi Yến Khả Nhi mở mắt ra đã thấy mình đang ở trên ban công tầng ba.
Đi ra ngoài, Thẩm Lãng cũng toát mồ hôi lạnh, lửa cháy mỗi lúc một lớn, không thể ở lại chỗ này lâu.
Bên ngoài tòa cao ốc, xe cứu hỏa và xe cứu thương đã túc trực sẵn sàng.
Sau khi xuống lầu, Thẩm Lãng đưa Yến Vân Sơn đến xe cấp cứu.
"Ông nội…"
Ánh mắt Yến Khả Nhi đờ đẫn, cô ấy vẫn chưa hoàn hồn lại sau khoảnh khắc nguy hiểm vừa nãy.
“Hãy cùng ông nội cô đến bệnh viện trước đã, gọi vệ sĩ nhà họ Yến theo cùng!” Thẩm Lãng ra lệnh.
Yến Khả Nhi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bác cả ở nhà, nói sơ qua tình hình với Yến Lạc An.
Kết thúc cuộc gọi.
Yến Lạc An triệu tập gần như toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Yến và tức tốc đến bệnh viện.
Ở phía bên này Yến Khả Nhi đã bình tĩnh lại, không biết Thẩm Lãng đã rời đi từ lúc nào.
Thẩm Lãng không bỏ đi vì cố tình tránh Yến Khả Nhi.
Mà vừa rồi, Thẩm Lãng nhìn thấy khuôn mặt của một người nước Tây lẩn khuất trong đám người đang xem náo nhiệt.