Chương 796 Tội Ác Trăm Năm
Tộc nhân Di Lạc lộ vẻ giận dữ.
Lan Nguyệt tức giận lại cảm thấy kỳ quái:
- Nó không muốn sống sao? Nếu như chúng ta đem tin tức đưa về trong tộc, chờ Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế, nó chỉ còn một con đường chết.
Đôi mắt Lan Nặc có chút ngưng tụ:
- Trừ phi, nó có nắm chắc sẽ rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Biểu hiện của Lan Nguyệt khẽ thay đổi:
- Ý của ngươi là... Khương Phàm??
Lan Nặc càng nghĩ càng có khả năng.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu khôn khéo xảo quyệt, làm sao có thể tuỳ tiện cùng con người xưng huynh gọi đệ, Khương Phàm lại thế nào có khả năng cùng nó chia sẻ Thánh Nhân Quả? Trừ phi bọn hắn đã làm giao dịch, ví dụ như... Khương Phàm sẽ dẫn nó rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Thế nhưng, nó đã là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên.
- Trên thân Khương Phàm tất nhiên có mang theo vũ khí Không Gian đặc thù, đặc thù đến có thể hoàn toàn cách ly khí tức Linh Hồn cảnh. Là chúng ta chủ quan.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Không tìm.
- Không tìm?
- Nếu hắn là đệ tử thánh địa, liền chạy không xong. Nếu như không muốn gây tai hoạ cho thánh địa, liền sẽ không tuỳ tiện nói lung tung. Ta vẫn muốn thử thời vận, tìm Vạn Linh Huyết Thụ.
Lan Nặc rất muốn đuổi theo, nhưng đã trì hoãn năm ngày, nếu như lại kéo dài, nói không chừng từ bây giờ đến lúc rời khỏi tất cả thời gian đều sẽ lãng phí ở việc 'Tìm người', được không bù mất.
- Nghe ngươi.
Mấy người Lan Dận cũng không cam tâm, nhưng vẫn phân rõ nặng nhẹ.
Cùng lúc đó, đội ngũ Đại Diễn thánh địa đã đến gần thánh sơn, lại gặp phải Tô Thiên Tịch đang chờ đợi bọn hắn.
- Ngài là... Nhị ca của phụ thân?
Tô Triệt cưỡi Kim Bằng, khó có thể tin được mà nhìn nam tử tóc tai bù xù tráng kiện trước mặt.
Kim Bằng thì e ngại khí tức khủng bố trên thân nam tử, để máu tươi toàn thân nó đều chảy xuôi không khoái.
- Tô Thiên Tịch?
Bọn người Thẩm Minh Thu hít một ngụm khí lạnh, nhớ tới vị nhân vật truyền kỳ kia.
Một trăm hai mươi năm trước, tổ đội đời truyền nhân Đại Diễn thánh địa kia xông vào Vĩnh Hằng Thánh Sơn, dẫn đội là con trai thứ hai của Thánh Chủ tiền nhiệm, Tô Thiên Tịch, từ khi sinh ra đã có được Chí Tôn thánh văn.
Trưởng tử Tô Thiên Hùng cũng ở trong đội ngũ, lấy cảnh giới Linh Nguyên đỉnh phong phụ trách bảo vệ toàn đội an toàn, nhất là Tô Thiên Tịch.
Bọn hắn xuất phát trước đối với 'Vĩnh Hằng Chi Linh' là tình thế bắt buộc, lại bởi vì một trận ngoài ý muốn đã tổn thất nặng nề.
Nghe nói là đã xông lầm vào cấm khu gì đó, bị hung thú đuổi bắt.
Tại thời khắc sinh tử, Tô Thiên Tịch đã liều mình chặn đánh, tranh thủ cho đám người một chút hi vọng sống. Tô Thiên Hùng trở lại dập tắt lửa, kết quả đã chết thảm tại chỗ. Những người còn lại chật vật chạy trốn, bảo vệ tính mệnh.
Sau đó, Đại Diễn thánh địa từ bỏ thám hiểm tầm bảo, Tô Thiên Tịch sống chết không rõ, kết quả đều gặp chuyện ngoài ý muốn.
Cho đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn đóng lại, chỉ có một người lấy được thân thể nửa tàn may mắn còn sống sót, được thánh địa khác phát hiện, mang theo ra ngoài.
Trưởng tử thứ tử toàn bộ đều chết thảm, mang đến cho Thánh Chủ đương đại đả kích trầm trọng.
Hao tổn toàn bộ linh văn cao cấp, cũng mang đến cho toàn bộ thánh địa trọng thương.
Từ đó về sau Đại Diễn thánh địa đã trải qua hơn ba mươi năm nguy hiểm, ngay cả vị trí tôn chủ đều nhận phải rất nhiều chất vấn.
Cho đến khi hơn năm mươi năm trước, phụ thân Tô Triệt, Tô Thiên Sóc được sinh ra, tám tuổi đã thức tỉnh Đại Thừa thánh văn, mười năm sau tiến vào Chí Tôn thánh văn, mới xem như hóa giải cục diện khó xử 'Không người kế tục' của thánh địa.
Không nghĩ tới... Vị thiên kiêu thánh địa đã chết trong truyền thuyết này lại còn còn sống?
Một mình sinh sống vùng đất Vĩnh Hằng nguy hiểm này hơn một trăm hai mươi năm!
Bọn hắn chấn kinh, càng kích động!
Tô Thiên Tịch lắc đầu:
- Năm đó không phải ngoài ý muốn!
- Không phải ngoài ý muốn?
Sắc mặt bọn người Tô Triệt đột nhiên biến đổi, ánh mắt lăng lệ.
Tô Thiên Tịch nói:
- Là Huyền Nguyệt hoàng thất!
Một trăm hai mươi năm!
Linh văn của hắn một khi thức tỉnh đã là Chí Tôn thánh văn, có thể xưng là tư chất ngút trời, vốn nên có được nhân sinh sáng chói, kết quả lại bị vây ở chỗ này, cả đời bị hủy hết.
Mặc dù một trăm hai mươi năm rất dài, đủ để san bằng hết thảy mọi thứ, nhưng mỗi lần nhớ tới, trong lòng vẫn có mối hận thù.
Thẩm Minh Thu mang đầy rẫy hung quang:
- Huyền Nguyệt hoàng thất sao dám hãm hại tôn chủ Tây Bộ?
- Chỉ vì năm đó khí thế ta quá thịnh, linh văn quá loá mắt khiến cho Huyền Nguyệt hoàng thất cảnh giác. Thật ra là lúc đó chúng ta đang truy đuổi Vĩnh Hằng Chi Linh, mắt thấy đã sắp bắt được rồi. Không nghĩ tới bọn hắn lại đang chỗ tối, còn tại thời khắc mấu chốt tính kế chúng ta.
- Mặc dù bọn hắn làm việc rất xảo diệu, nhưng chuyện đó sau này ta hồi tưởng lại, vẫn phát hiện ra mánh khóe. Bao gồm cả chuyện ngoài ý muốn lúc ấy, cùng các chuyện ngoài ý muốn sau đó của đám lão huynh đệ kia gặp phải, đều là Huyền Nguyệt hoàng triều làm. Bọn hắn muốn đuổi tận giết tuyệt, tránh bị người phát giác.
Tô Thiên Tịch bình phục lại tâm tình, nói:
- Nếu như ta đoán không sai, Nhân Hoàng đương kim Huyền Nguyệt hoàng thất là Tiêu Huyền Nghĩa?
Tô Triệt nói:
- Là hắn. Hắn có thiên phú có năng lực có thủ đoạn lại có trí tuệ, tại một số khía cạnh không tính là mạnh nhất, nhưng tổng hợp lại, hắn là người thừa kế thích hợp nhất. Hơn ba mươi năm trước, hắn chính thức tiếp quản hoàng triều, trở thành Nhân Hoàng mới.
- Quả nhiên!
Tô Thiên Tịch thầm than trong lòng, bất đắc dĩ nói:
- Chuyện đã qua, ta không hy vọng xa vời lại báo thù. Hắn được tôn làm Nhân Hoàng, cũng không còn là người mà thánh địa có thể khiêu khích.
- Liền nhịn như thế?
Đám người Thẩm Minh Thu âm trầm sắc mặt lại, nếu như không biết thì thôi, nếu biết, sao có thể nhịn được.
Lúc đó là có mười hai vị thiên tài thánh địa, một người bị phế mười một người lại chết thảm.
Huyền Nguyệt hoàng triều quá ác độc!
- Báo thù như thế nào? Tuyên chiến với hoàng triều sao? Nếu như không thể nào tuyên chiến, chỉ là nói ra chuyện ác năm đó của bọn hắn, lại có ý nghĩa gì.
Mặc dù Tô Thiên Tịch rất tức giận, cũng muốn báo thù, nhưng điều kiện tiên quyết là Tiêu Huyền Nghĩa không có tiếp quản hoàng vị.
Nếu như đã trở thành Nhân Hoàng, Tiêu Huyền Nghĩa chính là đại biểu cho toàn bộ hoàng tộc. Hắn không chỉ có sẽ không thừa nhận, thậm chí sẽ nghĩ tất cả biện pháp đánh trả.