- Có ai xem hiểu không?
- Tiến hành đến trình độ gì rồi?
Tiêu Phượng Ngô chờ ở bên ngoài sốt ruột.
- Chậm rãi chờ là được.
Phượng Bảo Nam nắm tay Kiều Linh Vận, yên lặng thay Khương Phàm cầu nguyện.
- Thánh Chủ để cho các ngươi tự mình quyết định là đi hay ở, các ngươi đã nghĩ được chưa?
Tiêu Phượng Ngô nhìn trái phải một cái.
- Ta đương nhiên muốn rời khỏi.
Phượng Bảo Nam dùng sức ôm gấp Kiều Linh Vận, mặc kệ là bởi vì Đại Hoang Tù Thiên Trận, hay là vì Kiều Linh Vận, hắn đều phải đi.
- Chúng ta bồi tiếp.
Tịch Nhan Tịch Dao không do dự.
- Nếu như Đại Hoang thâm uyên thật không cần thánh địa xử lý, ta cũng không để ý đi ra ngoài chơi một chút.
Cơ Lăng Huyên ngồi ở chỗ đó quơ bàn chân, nhìn khéo léo đẹp đẽ, trong ánh mắt lại lóe ra tinh quang hiếu chiến.
Thương Hàn Nguyệt có chút do dự, dù sao nàng cũng là sinh ra tại thánh địa, lớn lên tại thánh địa, tình cảm của nàng đối với nơi này rất sâu.
Mà lần này rời khỏi không phải là đi ra ngoài một chút, chơi mệt rồi trở lại, mà là triệt để cùng Vô Hồi thánh địa đoạn tuyệt liên hệ.
Thánh Chủ nơi đó cũng đã nói rất rõ ràng, lần này đi, không chỉ là không được về thánh địa, chỉ sợ đi tới đi tới liền sẽ chết ở trên đường.
Phượng Bảo Nam hỏi Tiêu Phượng Ngô:
- Quan hệ giữa ngươi và Khương Phàm tốt như vậy, không cùng đi theo?
- Ta đương nhiên sẽ đi theo. Trước đó chính là muốn kích thích Khương Phàm tác hợp ta cùng Uyển Nhi nha, kết quả tên kia lại không làm.
Đám người lắc đầu, thật sự không có cách nào hiểu được gia hỏa này.
Lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang vọng đất trời, đánh thẳng vào mê vụ thánh địa:
- Tử Vi thánh địa Trung Ương, Đường Nguyên Cực, tiếp kiến Vô Hồi thánh địa, xin mời Thánh Chủ gặp nhau.
- Người của Thánh địa Trung Ương đến?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô khẩn trương nhìn về phía cửa bắc, tới nhanh như vậy sao, lại còn là ở thời khắc luyện đan quan trọng nhất của Khương Phàm.
Vẻ mặt của Khương Diễm và đám người trở nên nghiêm trọng, toàn bộ đều nắm chặt nắm đấm, tùy thời chuẩn bị kích phát linh văn.
- Đi qua nhìn một chút.
Phượng Bảo Nam đang muốn chạy tới chỗ đó, bị Dạ An Nhiên ngăn lại:
- Không cần đi, Thánh Chủ sẽ nghĩ biện pháp ngăn lại. Khương Phàm nơi này tùy thời sẽ kết thúc, chúng ta cũng tùy thời mà rút lui.
Vô Hồi thánh địa, cửa phía Bắc.
Kim viêm ngập trời, thánh quang vạn trượng, uy thế mãnh liệt nhấc lên sóng lớn, rung chuyển không gian.
Một con Bạch Tượng to lớn mà thần tuấn, đứng ngạo nghễ trên đám mây, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi đến mức tất cả mọi người đều mở mắt không ra, tiếng tượng minh mát lạnh vang vọng đất trời, chấn nhiếp quần hùng.
Kim Viêm Thánh Tượng, Thánh Thú bảo vệ của Tử Vi thánh địa, càng là biểu tượng của Tử Vi thánh địa.
Tại đại địa Trung Vực mênh mông, Thánh Tượng xuất hành, vạn dân đều bái.
Một lão nhân tóc trắng xoá, xếp bằng ở trên lưng Thánh Tượng, mắt sáng như sao, tiếng như thiên âm, cường thế nhìn Vô Hồi thánh địa!
Sau lưng Thánh Tượng còn có hơn mười vị cường giả đạp trên đám mây, đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm mê vụ bao phủ Vô Hồi thánh địa.
Chính là Cổ Hoa Nhân Hoàng, cùng các tộc lão trăm tuổi trong hoàng thất!
- Khương Phàm hẳn là còn ở Vô Hồi thánh địa.
- Người của thánh địa Trung Ương đã đến, nhìn xem Vô Hồi Thánh Chủ đối phó thế nào.
Chí Tôn Kim Thành, Trục Lộc thư viện, còn có các cường giả Trấn Nam Yêu Quốc đều phân tán ở hai bên.
Thiên Lân thánh địa, Đại Diễn thánh địa, hai tôn chủ liên minh Thánh Địa đều đuổi tới phía trước Thánh Tượng, hành lễ đối với Đường Nguyên Cực, phân ra hai bên trái phải.
- Đường túc lão, vạn dặm xa xôi chạy đến, cần làm chuyện gì sao. Từ khi ta tiếp quản liên minh Thánh Địa Nam Bộ, ở giữa tất cả thánh địa vẫn một mực bình an vô sự, hình như không cần thánh địa Trung Ương lại đến chỉ đạo.
Vô Hồi Thánh Chủ chân đạp hư không, tư thái ưu nhã, phong tình vạn chủng, không vội vã từ trong sương mù đi tới, phía sau còn có Lâm Thiên Lộc, Ngụy Thiên Thu và một đám túc lão cùng các trưởng lão đi theo.
Đám người cùng nhau nhíu mày, mở mắt nói lời bịa đặt?
Tại sao chúng ta tới, ngươi không rõ ràng?
Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, bỗng nhiên giật mình:
- Chẳng lẽ là bởi vì Hồn Thiên thánh địa cùng Linh Kiếp thánh địa? Vô Hồi thánh địa chúng ta trước mấy ngày vô cớ gặp tập kích, vậy mà bọn hắn không đến thăm viếng, cũng không có phái người trợ giúp, thật sự là không nên.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi thấy chúng ta giống đồ đần sao?
Giọng nói của Hoàng Kim Sư Vương, Trấn Nam Yêu Quốc như chuông đồng, uy nghiêm hét lớn.
- Lông trên mặt ngươi quá dày, thấy không rõ lắm.
- Ngươi...
- Trấn Nam Yêu Quốc tới đây làm gì? La Phù sơn mạch là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa, hoàng tộc các ngươi không nhận được lời mời, vô cớ liều lĩnh, liền không sợ gây nên mâu thuẫn giữa hoàng tộc cùng thánh địa?
- Đủ rồi!
Đường Nguyên Cực trầm giọng quát bảo ngưng lại.
Hắn đã lĩnh giáo qua Vô Hồi Thánh Chủ mạnh mẽ, không muốn cùng nàng dây dưa quá nhiều, nói thẳng:
- Giao Khương Phàm ra đi, còn có Kiều gia cùng Ác Nhân cốc. Còn chuyện ngươi thu lưu Khương Phàm, chứa chấp tội phạm truy hoàng tộc nã, ngươi cần cùng ta về tổ sơn Trung Ương, tiếp nhận bốn đại thánh địa liên hợp thẩm vấn.
- Ngươi là vì Khương Phàm mà tới sao.
- Nếu không, ngươi muốn như thế nào?
- Hắn chết rồi.
- Chết lúc nào?
- Bảy năm trước, chết tại Luân Hồi bí cảnh, Chí Tôn Kim Thành có thể làm chứng.
- Khương Phàm là giả chết.
Đường Nguyên Cực không cùng với nàng nói nhảm, thái độ vô cùng cường ngạnh.
- Tình cảnh lúc ấy rất nhiều người thấy được, ngài cho ta cái nhìn giả chết?
Vô Hồi Thánh Chủ ngưng đôi mắt lại, trực tiếp đối đầu với Đường Nguyên Cực.
- Khương Phàm còn sống, đây là sự thật, ngươi không cần giảo biện.
- Ta rất hi vọng Khương Phàm còn sống, nhưng rất xin lỗi, ta không có gặp hắn.
- Vô Hồi Thánh Chủ, đừng có lại tranh đua miệng lưỡi. Chuyện này dung ngươi không được giảo biện, ngươi càng không che chở được Khương Phàm.
Đường Nguyên Cực nghiêm khắc, cao giọng quát tháo.
Chuyện này ảnh hưởng thực sự quá ác liệt, đường đường là đệ tử thánh địa, vậy mà lại tàn sát truyền nhân hoàng tộc, còn mang theo đại gia tộc hoàng tộc phản bội chạy trốn. Càng quan trọng hơn là lại còn huyên náo tới thiên hạ đều biết.