Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Phàm nhắm mắt lại tiếp tục cảm nhận địa quật bên ngoài hơn một ngàn dặm, thuận miệng nói:

- Tinh Linh Đế Quân rất thông minh, khẳng định biết ta muốn làm gì, Tinh Linh Đế Quân cũng không phải người lương thiện, loại chuyện ngồi xem Đế Quân khác bị móc hang ổ này, nàng vẫn rất có hứng thú. Nói đi, Bắc Thái có ở đó hay không, nếu như có, ai lại không ở đó?

Thiên Bảo Thánh Thụ tức giận, nó phát hiện mình thật không có cách nào đối kháng cùng tên gia hỏa quanh năm trà trộn trong âm mưu và chiến tranh này.

- Có!

Khương Phàm vừa mới chậm rãi mở hai con mắt ra, một vòng chiến ý nóng bỏng bắn ra tại đáy mắt.

- Tốt, ha ha, tốt!!

- Phần Thiên Thần Hoàng, ta cảnh cáo ngươi, đây chính là Đế Thành...

Thiên Bảo Thánh Thụ vừa mở miệng liền ngậm lại, ta quản ngươi sống chết làm gì!

- Hoàng Nê Đài đâu?

- Bọn họ không cho.

- Có ý tứ không? Ngươi cho là ta không cảm giác được Hoàng Nê Đài?

-...

Thiên Bảo Thánh Thụ tản chạc cây rậm rạp, giao Hoàng Nê Đài do Tinh Linh Đế tộc khống chế ra.

- Ha ha, ha ha...

Khương Phàm bỗng nhiên đứng dậy, nhận lấy Hoàng Nê Đài, thuận tay cuốn tất cả linh quả bên trên Thiên Bảo Thánh Thụ đi!

Một tay lột sạch!!

- Cường đạo!!

Thiên Bảo Thánh Thụ giận tím mặt, đây là tới ăn cướp sao? Đây là tẩy sạch!!

Khương Phàm cao giọng hô to:

- Tập kết! Xuất phát! Mục tiêu, Bắc Thái Đế Thành!!!

Thiên Hậu dưới thân Tổ Kỳ Lân hâm mộ ngẩng đầu, tất cả đầu lâu đều phát ra chỉnh tề mà to rõ gào thét, thanh triều sôi trào, như lôi đình tựa như biển gầm, cuồn cuộn dãy núi rừng rậm. - Cái này muốn bắt đầu sao?

- Bắc Thái Đế Thành! Bắc Thái Đế Thành!

- Ha ha, lão tử muốn tẩy sạch Đế Thành!!

Đại Vương, Khương Quỳ và đám người liên tiếp xông về, mặc kệ trước đó khẩn trương và chấn kinh như thế nào, nhưng giờ khắc này đều cảm nhận được chiến ý sôi sục, mênh mông nhiệt huyết.

Bọn hắn đều đã muốn đối mặt với sự vây bắt của thiên hạ, còn quan tâm hậu quả gì?

Thứ bọn hắn muốn chỉ có chiến quả!!

Khương Phàm bay lên không, trực tiếp ở chỗ này kích hoạt lên Thái Cổ Thông Thiên Tháp!

Ầm ầm!

Thông Thiên Tháp lắc lư, như trụ trời chấn động, lay động ra thanh thế khủng bố như đất trời lật đổ, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, rọi khắp các dãy núi rừng rậm, Thông Thiên Tháp tăng vọt quy mô, đường vân thâm thúy bắt đầu trùng kích từ dưới đáy tới đỉnh chóp, như là tầng tầng giải phong, tuyệt thế thần uy tuôn ra cuồn cuộn.

Dưới vô số ánh mắt khiếp sợ của Linh tộc, Thông Thiên Bảo Tháp biến thành Thông Thiên Trụ, trấn áp dãy núi, trùng kích U Minh, giơ cao lên nâng đỡ bầu trời, liên tiếp phá Cửu Thiên.

- Phần Thiên Thần Hoàng, ngươi quá phận, nơi này là Sinh Mệnh Thần Điện.

Thiên Bảo Thánh Thụ đã triệt để nổi giận, hỗn đản này lại đi nói liền đi, còn ở ngay Sinh Mệnh Thần Điện, nếu như bị phát hiện, chẳng phải sẽ liên luỵ đến bọn hắn.

Khương Phàm cố ý thả ra ở chỗ này, Đế Tử trải rộng tai mắt tại các nơi trên Thương Huyền, duy chỉ có mấy chục vạn dặm rừng rậm Đông Nam thuộc về khu trống không, mà sâu trong rừng rậm lại trải rộng các loại đại thụ thông thiên, cũng có thể che giấu Thông Thiên Tháp tồn tại.

Cho nên phóng thích Thông Thiên Tháp tại bất kỳ nơi nào, cũng không an toàn bằng nơi này!

- Cút đi, cút đi!! Vĩnh viễn đừng có trở về nữa!

Thiên Bảo Thánh Thụ ôn hòa cũng trở nên táo bạo.

- Cầu nguyện cho ta đi!

Khương Phàm ném thiên môn ra, mang theo bọn người Thiên Hậu lao thẳng đến Thiên Khải chiến trường.

- Ông trời có thể cho phép có kẻ điên cuồng hiếu chiến như vậy xuất hiện! Thương Huyền bất hạnh, Nhân tộc bất hạnh a!

Thiên Bảo Thánh Thụ khó đè nén phẫn uất, sau một ngàn năm, tức giận đều không có nhiều như hai ngày này.

- Không hiếu chiến, không điên cuồng, như thế nào nghịch thiên mà đi. Cường giả loạn một vực là vì tặc. Người loạn thiên hạ, là vì hùng! Hắn là kiêu hùng thời đại này, cũng là hắn tạo nên thời đại không giống với quá khứ.

Bên trong chạc cây rậm rạp thanh thúy tươi tốt của Sinh Mệnh Thần Điện chậm rãi có một bóng dáng phiêu kiểu mông lung đi ra, thấy không rõ bộ dáng, nhưng vẫn mang đến cho người ta một loại mỹ cảm thần bí tuyệt diễm chúng sinh, để cho người ta hận không thể nâng tất cả sự vật tốt đẹp trên thế gian ở dưới chân của nàng, chỉ vì một tiếng cười của nàng.

Thiên Bảo Thánh Thụ cùng các Linh Thể khác nhao nhao cúi đầu, cung kính nghênh đón nàng.

- Bọn hắn lại còn có thể nghĩ đến bôn tập Đế Thành.

Trước đó nữ tử đã dự đoán trước tất cả hành động của Khương Phàm, duy chỉ không nghĩ tới Khương Phàm lại tại thời điểm hiện tại đi ra một chiêu cờ hiểm như vậy trước khi Thương Huyền nổi lên đại chiến.

- Khi nào thì giao thiên môn cho Tinh Linh Đế tộc? Nếu như bây giờ giao qua, rất có thể trong thời gian ngắn nhất Tinh Linh Đế tộc sẽ một lần nữa đỡ tiếp liên hệ, đến lúc đó tất cả ánh mắt Đế tộc đều nhìn về phía Thiên Khải chiến trường, thậm chí các Đế Quân đều có thể tái nhập Thiên Khải.

Thiên Bảo Thánh Thụ thu liễm tất cả cảm xúc, ngôn ngữ cung kính hỏi đến nữ tử.

- Bây giờ liền giao cho bọn hắn.

- Thế nhưng...

- Nếu Tinh Linh Đế tộc báo tình huống cho Bắc Thái Đế Quân thì sẽ để cho Khương Phàm đầy đủ thời gian tập kích.

- Hoàng Nê Đài thì sao, chúng ta giữ lại, hay là...

Thiên Bảo Thánh Thụ nhìn về phía tòa bảo bối vàng tươi trong thần điện kia.

Bọn hắn xác thực có một tòa Hoàng Nê Đài, xuất hiện tại Linh Kiếp Chi Hải.

Sở dĩ bọn người Hướng Vãn Tình không có phát hiện là bởi vì vị trí xuất hiện rất đặc thù, ở ngay khu vực Tân Hải, cho nên trước tiên đã bị bọn hắn bí mật phong bế, ngăn cách khí tức, không có gây nên oanh động.

Sau khi Hoàng Nê Đài tỉnh dậy, bọn hắn đã lặng lẽ chuyển dời đến nơi này.

Trong khoảng thời gian này, bọn hắn còn vẫn luôn đang hấp thu thần nguyên lực ở phía trên, nhưng Khương Phàm lại vừa nói như vậy, thứ này đột nhiên trở nên nguy hiểm.

- Chờ Cổ Tác Nhân trở về, do hắn xử lý. Những cái khác, bí mật đưa Hoàng Nê Đài cho Man Hoang Chiến tộc. Nữ tử mơ hồ biết thân phận của Hoàng Nê Đài.

- Được, vậy ta đi đưa tiễn thiên môn trước.

Thiên Bảo Thánh Thụ mang theo Đông Nam Thiên Môn, đi lên tế đàn.

- Dạ Nha... Trong linh hồn hắn lại có vết tích Dạ Nha.

Nữ tử nhìn qua Thông Thiên Tháp nguy nga, nhẹ giọng tự nói.

Vừa rồi nàng đang tra xét rõ ràng Khương Phàm, vậy mà lại ngoài ý muốn tra được ấn ký Dạ Nha.

Năm đó trong địa lao tại Thượng Thương, vì sao không có chú ý tới linh hồn của hắn có dị dạng?

Chẳng lẽ là lúc ấy mình quá mệt mỏi, không có phát giác được vết tích của sợi linh hồn kia.

Hay là, gần đây Khương Phàm tiếp xúc cùng Dạ Nha, xúc động vết tích bên trong linh hồn hắn?

- Dạ Nha... Dạ Nha… Bọn chúng lại còn còn sống. Thật phiền toái.

Nữ tử khẽ nói, hai đầu lông mày tụ lên vẻ sầu lo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK