Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thuyền của Nữ Yêu đảo. Một đám nữ tử tập kết trên một hòn đảo, nuôi rất nhiều Yêu thú. Vì để bảo vệ mình, các nàng thường thường biểu hiện vô cùng cường thế, bất kỳ người nào chỉ cần chọc tới các nàng, không chết không thôi.

- Vừa có chiếc chiến thuyền rất hùng vĩ, khảm nạm kim lân, người trú đóng phía trên mặc kim bào, đầu thuyền đuôi thuyền đều dựng thẳng cờ xí Kim Tước.

- Thuyền của Xích Vân đảo, quần đảo ở Bắc Bộ của Thần Dụ Chi Hải, có ba mươi ba hòn đảo lớn nhỏ tạo thành, tụ tập mấy chục vạn Nhân tộc, bọn hắn dã tâm bừng bừng, mưu toan tấn vị hoàng tộc. Chỉ là rất đáng tiếc, bọn hắn trăm ngàn năm đều không bồi dưỡng ra một Thiên phẩm linh văn. Không có Thiên phẩm, liền không có Thánh Linh, không có Thánh Linh, thì đứng ra phong hoàng tộc chính là trò cười.

Trong giọng nói của Dương Biện có chút khinh thường.

- Nơi đó còn có chiếc...

Lúc Khương Phàm đang quan sát chiến thuyền, trong hải dương phía sau cuồn cuộn mê vụ, khắp biển che trời, vừa to lớn vừa thần bí.

Nương theo ánh sáng màu hồng hoa mỹ, một chiếc huyền lớn mở ra mặt biển, lái ra khỏi mê vụ.

Chiến thuyền mặc dù khổng lồ nhưng lại không cồng kềnh, đường cong thuận hoạt ưu mỹ, thân tàu chảy xuôi ánh sáng kỳ diệu, giống như mặc y phục mỹ lệ.

Trên cột buồm thẳng tắp có cờ xí màu sắc rực rỡ tung bay, trên đó viết ba chữ cổ —— Thiên Mộng đảo.

- Tiểu thư, đã đến Hải Thần đảo.

Trên thuyền, cửa điện rộng mở, một đám thị vệ cung kính nghênh đón nữ tử uyển chuyển đi ra.

Nữ tử mặc áo trắng như tuyết, tóc đen rối tung, có một khí chất siêu trần thoát tục, không dính khói lửa trần gian. Trên mặt nàng che mặt, che khuất dung nhan mỹ lệ, một đôi mắt có hơi nước mịt mờ, nhìn đến khiến người ta phải động tâm.

Một nam một nữ trung niên theo sau lưng, ánh mắt phức tạp nhìn qua mây mù sau khi tản ra dần dần rõ ràng hiện ra Hải Thần đảo.

Nữ tử đứng ở trên boong thuyền, môi đỏ khẽ mở, thanh âm nhỏ nhẹ nhu hòa:

- Hải Thần đảo, không nghĩ tới ta vẫn tới đây.

Nam tử bên trái hùng tráng uy mãnh, lắc đầu than nhẹ:

- Thời gian trôi qua thật nhanh, bốn năm. Nếu như hắn không chết, hôm nay hẳn là ngày đại hỉ của hắn.

Phụ nhân cao gầy bên phải lạnh nhạt, ngữ khí giá lạnh:

- Tên hỗn đản Dương Thiên Hữu kia, vì sao còn muốn chọn Lôi Tú. Thánh Bằng đảo không có lựa chọn khác sao?

Nam tử nói:

- Thông gia giữa Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo là Nhân tộc cùng Yêu tộc chỉ là lợi ích, đi hình thức mà thôi.

Sau khi Dương gia kết hôn, chỉ là làm bài trí, sẽ còn tái giá đồng tộc, nữ tử sinh con dưỡng cái, truyền thừa linh văn.

Thánh Bằng đảo gả nữ nhi chỉ có thể là huyết mạch bình thường, sẽ không đưa huyết mạch Lôi Bằng chân chính đến nơi này.

Nhưng về hình thức, mặt mũi đều không được có trở ngại, cho nên Dương gia nhất định phải là dòng chính, Thánh Bằng đảo cũng cần trực hệ.

Lựa chọn tốt nhất, cũng chính là Dương Thiên Hữu cùng Lôi Tú.

Phụ nhân lạnh lùng nói:

- Ta luôn cảm thấy là do Dương Thiên Hữu đang giở trò.

Nam tử lắc đầu:

- Chúng ta đều không xác định được cái chết của Dương Biện, rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là bị mưu hại.

Đáy mắt Phụ nhân lóe ý lạnh:

- Còn cần xác định sao? Thật không hiểu rõ Dương gia rốt cuộc đang làm gì!

Nữ tử phía trước không để ý đến bọn hắn đang cãi nhau, vẫn nhìn qua hòn đảo trước mặt, hai đầu lông mày toát ra vài tia thương cảm, ung dung khẽ nói:

- Chúng ta hôm nay đến để tế điện hắn, sau khi hôn lễ kết thúc, chúng ta sẽ không còn liên quan cùng Hải Thần đảo.

- Thiên Mộng đảo? Sao bọn hắn lại tới đây.

- Không phát thiếp mời cho bọn hắn sao.

- Hẳn không có. Dù sao bọn hắn cũng là thế lực trung lập, không liên quan với chúng ta, coi như mời đều chưa hẳn sẽ đến.

Trên bến tàu, các tộc lão Dương gia chú ý tới chiếc thuyền to lớn lái ra trong sương mù, đều toát ra mấy phần kinh ngạc.

Nhưng sau khi trao đổi ánh mắt, vẫn lộ ra tư thái hoan nghênh, chủ động nghênh đón.

Dù sao đó cũng là Thiên Mộng đảo!

Hứa Đan thấp giọng giới thiệu:

- Thiên Mộng đảo. Thế lực thần bí nhất trong Thần Dụ Chi Hải, được xưng là không phải hoàng tộc.

Lý Dần kỳ quái:

- Đó là cái xưng hô gì?

- Thiên Mộng đảo lơ lửng trong tầng mây giữa trời, phiêu miểu thần bí, không để ý tới thế sự. Không có ai biết thế lực chân chính của bọn họ, cũng không có ai có ý đồ gì với bọn họ. Cho nên, có người nói thực lực của bọn họ đủ để đứng hàng hoàng tộc, nhưng cũng có người nói, bọn họ không đủ tư cách, cho nên liền thành không phải hoàng tộc ở Thần Dụ Chi Hải.

Hứa Đan đưa nhìn chiếc huyền của Thiên Mộng đảo, cũng đỗ đến trên bến tàu.

Có năm người phụ trách của Hải Thần đảo tự mình đi qua, sau khi hàn huyên một phen đã tiếp dẫn bọn hắn lên đảo.

Các tân khách khác đều rất kinh ngạc, còn tưởng rằng là Hải Thần đảo mời Thiên Mộng đảo đến.

Thật không dễ dàng, Thiên Mộng đảo vậy mà lại tới tham gia loại thông gia mang tính chất kết minh cường tộc này.

Vẫn là Hải Thần đảo có mặt mũi lớn.

- Người của Thiên Mộng đảo đến?

Dương Biện nghe được lời Khương Phàm nói, rõ ràng khẽ giật mình.

- Dẫn đội là một nữ tử.

Trong trí nhớ của Khương Phàm không có bất kỳ hình ảnh gì liên quan tới Thiên Mộng đảo, hẳn là kiếp trước chưa từng gặp nhau.

- Lăng Vi sao?

Dương Biện khẽ nói.

- Ngươi biết?

Khương Phàm vừa muốn hỏi thăm, thị vệ đi bẩm báo đã chạy đến.

- Đan dược đã được kiểm tra đối chiếu qua, đúng là Đại La Xích Dương Đan. Nhưng, Ngụy gia bên kia có điều kiện đặc biệt.

- Điều kiện gì?

- Nếu như ngươi nói viên đan dược kia không phải do ngươi luyện, ngươi có thể đi đến. Nhưng nếu như ngươi nói là chính ngươi mình luyện...

- Như thế nào?

- Một chữ, cút!

Khương Phàm ha ha cười:

- Ngụy gia là không tin ta có thể luyện thành Đại La Xích Dương Đan?

- Còn không rõ lộ rõ sao? Nếu như ngươi chỉ là đến hiến đan, Đại La Xích Dương Đan đã đầy đủ thành ý, Ngụy gia nguyện ý gặp ngươi. Nhưng, nếu như ngươi nhất định phải nói là mình luyện, chính là hãm hại lừa gạt hạng người. Cầm đan dược của người khác nói là của mình luyện, làm nhục thanh danh Luyện Đan sư, Ngụy gia không chào đón.

- Đan dược của ta đâu?

- Ngụy gia giữ lại. Tuy nhiên, Ngụy gia không chiếm tiện nghi của ngươi, đây là vật liệu luyện chế Đại La Xích Dương Đan.

Thị vệ lấy ra bao dược liệu, ném cho Khương Phàm.

- Không chiếm tiện nghi, trả lại cho ta là được. Ném chút dược liệu tính là gì?

- Tạm giam viên đan dược kia là răn dạy ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK