Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chẳng quan tâm hắn nghĩ như thế nào, tuyệt đối không thể để bọn hắn chạy ra khỏi Thương Huyền! Đông Hoàng Toại, các ngươi lập tức dẫn người đi liên hệ Khương Phàm, nói rõ tình huống. Hư Không Lân Trùng, các ngươi mau chóng về thế giới mới, thông báo Giới Chủ các ngươi đến Xích Chi tập kết, có thể đi nhanh thì hãy cố hết sức! Nhanh nhanh nhanh, chết tiệt, đều cử động cho ta!!

Sau khi phân phó xong, Đông Hoàng Càn lập tức mang lên Không Võ khác đuổi theo đội ngũ Xích Thiên đang rút lui.

Sau khi Khương Phàm nhận được tin tức, trong đầu hắn đã lóe lên liên tiếp dấu chấm hỏi đầu tiên, tiếp theo chính là 'bẫy'.

Xích Thiên Thần Tôn sao có thể tuỳ tiện nhận thua, sao có thể từ bỏ hoàng thành?

Người bí mật gặp mặt Xích Thiên Thần Tôn là ai?

Bọn hắn muốn làm cục gì tại Xích Chi đại liệt cốc?

Khương Phàm liên tục suy nghĩ, sau đó khẩn cấp tỉnh lại Thiên Hậu, Hồng Hoang Thiên Long, cùng Đông Hoàng Như Ảnh các Thánh Hoàng còn đang bế quan.

Đông Hoàng Như Ảnh cũng không lo được suy yếu và thương thế, nàng mang lên bọn người Khương Phàm mở ra không gian, lao thẳng đến Xích Chi đại liệt cốc.

Khương Phàm an bài Đông Hoàng Toại xuôi nam liên hệ Tru Thiên Thần Tôn, mặc kệ có khôi phục hay không, đều phải mau chóng chạy tới Xích Chi, ngoài ra phái người thông báo thánh địa tổ sơn, thay đổi phương hướng chỉ tới Xích Chi đại liệt cốc.

Còn có thế giới Hỗn Độn, cũng lập tức đuổi theo!

Xích Chi đại liệt cốc!

Trải qua đại chiến Cửu Lê lúc trước, các khe nứt lớn kéo dài mấy ngàn dặm đã hoàn toàn sụp đổ, cơ hồ tìm không thấy một nơi hoàn chỉnh, khí tức sơn hà mãnh liệt đến bây giờ còn không có tan hết, kéo theo bụi mù như biển cả cuồn cuộn mãi không dứt.

- Đi thôi... Đều đi thôi... Ta ở lại, tranh thủ thời gian cho các ngươi.

Xích Thiên Thần Tôn phất phất tay với đám người, yên lặng quay người, ngồi ở trên mặt đất hoang vu, hướng Trung Vực, chờ đợi Khương Phàm đến.

- Thần Tôn, rốt cuộc ngài muốn làm gì? Đi thôi, cùng đi thôi, Khương Phàm còn chưa tới, chúng ta đều có thể rời khỏi. Bọn người Tru Thiên Thần Tôn đều bị thương nặng, bây giờ hẳn là đang chỉnh đốn, thế giới mới lại đang di chuyển tại hải vực, chờ bọn hắn tề tựu lại đuổi tới, chúng ta đã sớm tiến vào U Minh.

- Thần Tôn, là ngài bảo chúng ta rút lui, ngài không đi, chúng ta đi sao được đây?

Đám người Chu Nguyên Bá lo lắng la lên, thực sự không hiểu rõ rốt cuộc Thần Tôn muốn làm gì.

- Chu Phục Sinh, dẫn bọn hắn đi, Xích Thiên Thần Triều... Giao cho ngươi! Triệu Thanh Duẫn, nhớ kỹ lời ta nói với ngươi nói, vĩnh viễn không được quên... Chúng ta là con dân Thương Huyền!

Xích Thiên Thần Tôn nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra, trong hốc mắt bắn ra cường quang, một loại thần uy to lớn giống như hủy trời diệt đất từ trong thân thể già nua tuôn trào ra, sôi trào lên liệt diễm, như mấy triệu ngọn núi lửa tề phát, lay động trời đất, giống như biển cả đang bạo động, quét sạch phế tích mênh mông.

Thần uy cuồn cuộn không giữ lại chút nào, ép các cường giả thần triều liên tiếp lui về phía sau.

- Thần Tôn!!

Bọn người Chu Nguyên Bá lảo đảo lui lại, sắc mặt đều đại biến, dù có ngu xuẩn như thế nào thì cũng đều nghe ra ý tứ của Thần Tôn.

Hắn muốn ở lại!!

Hắn muốn chặn đánh Khương Phàm!!

Hắn muốn... Muốn chết...

- Thần Tôn!! Rốt cuộc ngài làm sao thế!!

Chu Nguyên Bá táo bạo gầm thét, toàn thân run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, nhưng hai mắt nộ trừng lại có nước mắt nhấp nhô.

- Thần Tôn, chúng ta chỉ là tạm thời rời khỏi nơi này, chúng ta còn có thể trở về. Không có ngài, chúng ta làm thế nào về đây được.

- Thần Tôn, ngài đừng làm chuyện điên rồ, ngài là đang trói buộc mình lại!

- Thần Tôn, ngài không thể từ bỏ chúng ta được!

Chu Thái và các cường giả hoàng thất liên miên quỳ xuống, phàn nàn cùng phẫn uất trên đường đi, đều hóa thành bi thương vô tận tại thời khắc này.

- Ta muốn cho Xích Thiên Thần Triều... Một cái công đạo... Ta muốn cho chúng sinh Thương Huyền... Một cái công đạo... Ta muốn cho mình... Tìm một cái đáp án...

Xích Thiên Thần Tôn thì thào khẽ nói, hai tay già nua chậm rãi huy động, dẫn dắt biển lửa bạo động cuồn cuộn kịch liệt, bành trướng tuôn ra.

Một cái vòng xoáy khổng lồ tượng trưng cho vĩnh sinh hình thành ở giữa trời.

Vòng xoáy xoay tròn, ù ù vang động, kích phát vòng xoáy kỳ diệu, diễn biến khí tức Vĩnh Sinh, tràn ngập đất trời tràn vào chiến khu già nua của Xích Thiên Thần Tôn.

Trái tim Xích Thiên Thần Tôn bành trướng nhảy lên, dần dần biến thành màu vàng óng sáng chói, tiếp đó là huyết dịch khắp người diễn biến, từ đỏ tươi đến kim hoàng, thuận mạch máu từ động mạch chủ đến tất cả mạch máu rất nhỏ khắp toàn thân.

Cái cơ thể già nua sống ba ngàn năm này đang dần dần biến thành màu vàng óng, sinh cơ bành trướng, như là Bất Hủ Chi Thân.

Một cái vòng xoáy khổng lồ tượng trưng cho tử vong, sau đó thành hình.

Vòng xoáy xoay tròn, không gian vặn vẹo, xé rách đại đạo, ở trung tâm vòng xoáy diễn biến khí tức tử vong, câu thông U Minh vô tận.

Phía dưới nơi này chính là Luân Hồi bí cảnh, Luân Hồi bí cảnh chính là kết nối với Cửu U thâm không.

Vòng xoáy tử vong cũng theo đó thành hình, thế giới bình tĩnh bắt đầu chấn động kịch liệt, đất đá dưới chân bắt đầu sụp đổ, một loại uy lực U Minh, một mảnh ánh sáng tử vong, phóng lên tận trời, giao hòa cùng trong vòng xoáy.

Vòng xoáy thứ hai, chân chính xuyên suốt U Minh Địa Ngục!

Cái vòng xoáy thứ ba tượng trưng cho thôn phệ thành hình tại bầu trời, tiếp tục mở rộng, từ mấy chục mét đến mấy trăm mét, lại đến mấy ngàn... Mấy vạn... cho đến khi trải rộng ra hơn mười vạn mét, vòng xoáy chuyển động mãnh liệt, che khuất bầu trời, điên cuồng xé rách khí tức tự nhiên giữa thế gian, hóa thành vòng xoáy biển lửa hừng hực.

Xích Thiên Thần Tôn chân chính thả ra toàn bộ thực lực của mình, hiện ra uy lực thần viêm của Cửu Thiên Huyền Hỏa.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ngóng nhìn phương xa, vẻ mặt già nua không vui không buồn, nội tâm tỉnh táo không có một gợn sóng.

- Chúng ta đi! Đi!!

Chu Phục Sinh đã dự liệu được giờ khắc này, hắn chịu đựng bi thương, cưỡng ép kéo lấy các tộc nhân đứng lên, đi tới Luân Hồi bí cảnh.

- Vì sao?? Thần Tôn, ngài nói cho ta biết, đây rốt cuộc là vì sao!!

Chu Nguyên Bá đưa một tay kéo lấy cổ áo Chu Phục Sinh, bi phẫn gầm thét.

- Ngươi sẽ hiểu.

Chu Phục Sinh tràn đầy bi thương.

- Ta không hiểu! Ta không hiểu! Chết tiệt, ta chính là không hiểu!!

Chu Nguyên Bá giống như là một hài tử táo bạo, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt mà cuồng loạn gầm thét.

- Ngươi biết!!

Chu Phục Sinh gỡ tay Chu Nguyên Bá ra, lên tiếng rống to:

- Nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp, đều cút đến Luân Hồi bí cảnh cho ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK