Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Phàm đi đến nơi Chu Thanh Thọ bế quan.

Gia hỏa này coi như thông minh, trước đó vừa đột phá đến Thánh Vương, cho nên không có vội vã dùng Thần Dương Huyết, cũng đang cảm ngộ Tinh Thần Kiếm, cảm ngộ ảo diệu bên trong, lắng đọng chính mình.

Khương Phàm theo thứ tự hỏi qua bọn hắn, đáp án lấy được là —— sau khi Lý Dần trở lại thế giới Hỗn Độn thì đã trở nên mất hồn mất vía.

Nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều bị thương, cũng đều bị tử khí xâm nhập, vẻ mặt đau đớn, càng sốt ruột chuẩn bị chiến đấu, cho nên không có mấy ai rất bình thường, cũng không có để ý tới Lý Dần.

Mà bọn hắn đều rất xác định, thời điểm bên trên chiến trường Côn Lôn Lý Dần không có biểu hiện ra qua bất cứ vấn đề nào, cũng không có từng có tiếp xúc cùng người của Thiên Mệnh Thần Triều.

- Cố gắng tu luyện, lắng đọng thực lực, Thần Dương Huyết để đến thời khắc mấu hãy chốt dùng, trong vòng một năm đột phá đến Thánh Hoàng, ta sẽ thực sự kiêu ngạo vì ngươi.

Khương Phàm không nói thêm gì khác, quay người muốn rời khỏi.

- Sao ngươi lại đột nhiên hỏi tới Lý Dần?

Chu Thanh Thọ gọi Khương Phàm lại.

- Tùy tiện hỏi một chút.

- Giọng nói kia của ngươi cũng không phải tùy tiện hỏi một chút, rốt cuộc là thế nào?

- Ta tìm hắn có chút việc cần bàn bạc, không tìm thấy người. Ngươi không cần lo lắng, ta tìm tiếp, khả năng là đổi nơi thanh tịnh để bế quan.

- Hắc hắc...

Chu Thanh Thọ bỗng nhiên cười.

- Ngươi cười cái gì?

- Kẻ làm sư phụ ngươi đây chỉ quan tâm đồ đệ tu luyện, không quan tâm sinh hoạt. Ta đoán hẳn là đi Chí Tôn Kim Thành.

- Vì sao?

- Nhớ đến tiểu tức phụ của hắn chứ sao. Coi như... ừm... đã mười năm không gặp đi, mười năm rồi, thật thua thiệt hắn có thể nhịn được. Cục diện trước đó nguy hiểm, chúng ta ngoại trừ bế quan bắn vọt cảnh giới, chính là bố trí sát cục, Lý Dần là đồ đệ của ngươi, nào dám lười biếng mật hội tình nhân? Bây giờ Thương Huyền nhất thống, chiến tranh muốn khai hỏa sau một năm rưỡi nữa, hắn đâu còn có thể nhịn được?

Chu Thanh Thọ cười cười, đè thấp giọng nói:

- Na Yêu trước đó còn đánh cược với ta, nhìn Lý Dần như vậy, tám phần là muốn thê tử, sớm muộn cũng có một ngày vụng trộm chuồn đi.

- Thật đúng là có khả năng.

Khương Phàm cười lắc đầu, rời khỏi nơi Chu Thanh Thọ bế quan.

- Ngươi đừng không thức thời a, để hắn khoái hoạt mấy ngày, chờ hắn trở về, ngươi coi như cái gì cũng đều không có xảy ra.

Chu Thanh Thọ cao giọng hô câu.

Khương Phàm đứng tại ngoài sơn cốc, nụ cười trên mặt nhưng dần dần biến mất.

Nhớ Hứa Đan rồi?

Cái này có thể hiểu.

Nhưng, tại sao lại muốn giữ Thần Dương Huyết lại?

Vật quan trọng như vậy khẳng định không thể nào là không cẩn thận vứt xuống được!

Xem như cảm giác mang đi ra ngoài không tiện, cũng có thể tìm nơi giấu đi, có thể là ủy thác người khác giữ giúp, mà không phải tùy tiện ném ở nơi đó!

Trong lòng Khương Phàm có một loại dự cảm không tốt, mà càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn tìm tới Dạ An Nhiên đang bế quan dưới Thần Thụ Thế Giới, mời nàng cẩn thận cảm ngộ sức mạnh tự nhiên, dò xét tung tích Lý Dần, kết quả... Vẫn không thu hoạch được gì.

Nói cách khác, Lý Dần thật sự không ở tại thế giới Hỗn Độn.

Khương Phàm có chút nóng nảy, lập tức liên hệ Không Võ trấn thủ thế giới con đường Hỗn Độn.

Bất luận kẻ nào muốn ra vào nơi này, đều phải đi qua con đường kia, cũng cần Không Võ của Đông Hoàng tộc phối hợp.

Trấn thủ Không Võ nói:

- Ngày hai mươi tháng ba, Lý Dần đã rời khỏi.

- Một tháng trước? Không nói đi chỗ nào sao?

- Nói là phụng mệnh làm việc, còn nhắc nhở chúng ta đừng rêu rao.

- Phụng mệnh của ai?

- Cái này...

Không Võ bọn họ hai mặt nhìn nhau, chuyện này bọn hắn nào dám hỏi, Lý Dần là đệ tử của ngài, lại là chủ nhân Thần Binh, thần vệ hoàng thất, phụng mệnh làm việc khẳng định là cơ mật cực cao, bọn hắn cho đi là được, sao có thể lắm miệng.

Khương Phàm cau mày, để lại Thần Dương Huyết, không từ mà biệt?

Còn đã đi được một tháng?

Đây nhất định không phải nhớ Hứa Đan mà đi qua gặp mặt. Nếu không, hắn biết được Hứa Đan điên rồi, còn không lật ngược Chí Tôn Kim Thành?

Nơi đó một mực an tĩnh, đã nói lên căn bản Lý Dần không có đi.

Chẳng lẽ, cuộc chiến tại Côn Lôn còn xảy ra chuyện mà bọn hắn không biết?

Trước khi khai chiến hắn chỉ lo lắng có khả năng Đế Tử sẽ tự mình tới chiến trận, kích thích Lý Dần, cho nên đã nhắc nhở qua bọn người Hàn Ngạo, bất luận như thế nào cũng đều phải liên hợp hành động, tuyệt đối không thể tách ra.

Khương Phàm càng nhăn chặt lông mày, mặc dù rất không muốn cân nhắc tới hướng hỏng bét, nhưng tình huống bây giờ không thể không chỉ dẫn hắn nghĩ tới hướng đó.

Chuyện cực kỳ hỏng bét, cũng là không nguyện ý phát sinh nhất, không thể nghi ngờ chính là... Lý Dần đi Bắc Thái đại lục!

Nếu thật sự là như thế này, Lý Dần nguy hiểm!!

- Đáng chết!! Hơn ba mươi năm tình nghĩa sư đồ, còn không đổi được lòng tin của hắn sao? Đã liên tục nhắc nhở qua hắn, mặc kệ nguy hiểm gì, cũng đều thay hắn ngăn cản! Rốt cuộc hắn cũng đang suy nghĩ gì!! Nhất định phải tại loại thời kì đặc thù này sao?

Khương Phàm thấp giọng tức giận la mắng, nhưng cũng ép buộc mình tỉnh táo lại.

Hắn tuyệt đối không thể để Lý Dần rơi xuống trên tay Bắc Thái Đế Tử.

Làm sao bây giờ??

Một tháng!

Đã một tháng rồi!!

Nói không chừng Đế Tử đã dung hợp Lý Dần rồi!!

Lý Dần... Chết rồi?

Cứ như vậy... Chết rồi?

Trong đầu Khương Phàm lấp lóe đi lại các hình ảnh về thời gian gặp nhau đến bái sư, lại đến các loại chuyện sau này, trong lòng nắm chặt đau nhức một trận.

Không phải Khương Phàm không nghĩ tới khả năng Lý Dần đã chết trong tay Đế Tử, dù sao, hắn cũng chỉ là một bộ phân thân, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là lặng yên không tiếng động rời khỏi, bất tri bất giác mà chết như thế này.

Chờ chút!!

Không đúng!!

Đôi mắt Khương Phàm đột nhiên ngưng tụ, từ nơi này đến Bắc Thái Đế tộc, cần đi ngang qua nửa Trung Vực, toàn bộ Tây Bắc Bộ, còn có năm mươi đến sáu mươi vạn dặm hải vực, sau khi tiến tới Bắc Thái đại lục, còn có bốn năm mươi vạn dặm, mới có thể thật sự đến được Bắc Thái Đế tộc!

Đây chính là một triệu tám trăm nghìn dặm.

Cho dù là võ giả không gian, cũng cần thời gian rất lâu.

Khương Phàm nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, trong đầu trở nên sinh động hơn, hắn cẩn thận cân nhắc suy nghĩ.

Nếu thật sự là tình huống bết bát nhất, khẳng định là lúc Lý Dần ở Địa Ngục đã nhận lấy một loại ảnh hưởng không biết nào đó. Sở dĩ bọn người Hàn Ngạo không có phát hiện, rất có thể là có võ giả không gian bí mật liên hệ!

Sau khi trở về thì mất hồn mất vía, còn có thể kéo dài đến tháng ba lại rời khỏi.

Một loại khả năng là hắn đang xoắn xuýt, loại thứ hai có thể là người bên Bắc Thái kia cũng cần thời gian chạy tới nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK