Không gian phía sau vặn vẹo, xuất hiện bốn cái lỗ đen.
Rống!!
Một tiếng gào thét làm cho người người hồi hộp quanh quẩn trong cái động đen kia, trong chớp mắt, lỗ đen vặn vẹo, năng lượng dâng lên như những con sông lớn, từng cái móng vuốt phá tan lỗ đen, khởi xướng bạo kích tới phía bảy đại điện chủ của Ly Hỏa thánh địa.
Đây đích thị là hình ảnh làm cho người ta sợ hãi đến tuyệt vọng.
Móng vuốt trùng kích giữa không trung nhấc lên khí lãng cuồn cuộn, như sóng to động trời, rung động lòng người.
Đám người Đường Thiết Bình rùng mình, chạy trốn tứ tán.
- Aaa… !!
Vô Hồi Thánh Chủ rít lên một tiếng, bảy lỗ đen khổng lồ đột nhiên di chuyển phương hướng, toàn bộ lao tới Ly Hỏa Thánh Chủ.
Ầm ầm!
Toàn bộ móng vuốt cuồng kích xông về Ly Hỏa Thánh Chủ.
Khủng bố! Bạo ngược!
Khí tức hủy diệt cuồn cuộn khắp trời.
- Vô Hồi Thánh Chú, thánh địa ngươi và ta, thế bất lưỡng lập(*).
(*) Hai bên đối lập, không thể cùng tồn tại.
Ly Hỏa Thánh Chủ gầm thét, liệt diễm ngũ sắc dâng ngập trời tạo thành một ngọn núi liệt diễm to lớn, như rồng từ biển lao lên trời, bao la hùng vĩ lại nguy nga, khiến mọi tâm hồn đều kinh hãi.
Liệt diễm có thể hủy diệt vạn vật, có thể thai nghén sinh mạng.
Ngọn núi liệt diễm to lớn nhanh chóng rõ ràng, ngũ sắc xen lẫn như có thác nước rơi xuống, có cổ mộc che trời, có chim thú kêu vang, rung động lòng người,
Ầm ầm!!
Bảy cái móng vuốt xé rách không gian, toàn bộ bạo tạc.
Một trận va chạm mạnh như biển băng sụp đổ, khí tức cuồng bá cuốn lên thiên địa, phóng tới bốn phương tám hướng.
Thủy triều đang tán loạn bị xung kích, nhấc lên sóng cả, các cường giả Hoang Mãng nguyên thật vất vả mới khống chế bản thân bây giờ lại lần nữa bị thủy triều cùng năng lượng hất bay.
Bọn hắn tức giận nhưng cũng sợ hãi, ở trước mặt thánh uy thì lại càng yếu ớt như thế.
Sâu trong năng lượng sôi trào, Ly Hỏa Thánh Chủ bị hất bay vài trăm mét, chật vật dừng lại, trước đó thì bị đập nát ngực, bây giờ lại trọng thương lần nữa.
- Ngươi muốn chiến, ta tiếp ngươi.
- Nếu muốn hủy Vô Hồi thánh địa thì cũng là Đại Hoang, Vô Hồi chỉ xuất ba trăm người đã đủ để khiêu chiến ba ngàn người thánh địa thiên hạ. Các ngươi mỗi ngày diễn võ luận đạo, chúng ta ngày đêm liều chết huyết chiến! Thánh địa thiên hạ, Vô Hồi ta là mạnh nhất!
Vô Hồi Thánh Chủ không tổn hao một sợi tóc nào, y phục rực rỡ bay phần phật, dáng vẻ như Nữ Hoàng, phong hoa tuyệt đại, uy thế như Bá Vương, không hề sợ hãi bất cứ thứ gì.
Tiếng hò hét càng như lôi đình vượt trên giữa âm thanh sóng triều lao nhanh giữa thiên địa, khiến cho hàng trăm vạn cường giả hồi hộp.
Bọn người Ngụy Thiên Thu sôi trào nhiệt huyết, kích động đến đỏ đầy mặt.
Mặc dù Thánh Chủ bọn hắn có đôi khi rất không đáng tin cậy, nhưng nếu thật là bạo động thì thật sự là quá mạnh, nhất là lão nương tự tin đệ nhất thiên hạ kia, càng là bọn hắn muốn học cũng đều không học được.
Toàn thân Khương Hồng Võ rách rưới, ý thức đều suy yếu sắp hôn mê nhưng vẫn cố ôm Khương Phàm bay lên không, thừa dịp ánh sáng đều đang bạo động, xông về phía Vô Hồi Thánh Chủ.
- Còn sống không?
Vô Hồi Thánh Chủ giúp đỡ đè lại cổ Khương Phàm, sau khi tự tin cảm nhận tình huống thì liền đưa tay cuốn một cái, đều thu Khương Hồng Võ và Khương Phàm vào Tụ Lý Càn Khôn.
- Oa...
Ly Hỏa Thánh Chủ vừa mới ổn định, một ngụm máu tươi lại phun ra tới, ngực đau đớn để toàn thân hắn không cầm được mà run rẩy.
- Thánh Chủ, ngài không sao chứ?!
- Thật mạnh! Lão nữ tử này chỉ sợ là đã chạm đến loại tầng thứ kia. Chết tiệt, là ai nói Vô Hồi thánh địa xuống dốc rồi?
Đám người Đường Thiết Bình nhanh chóng tụ tập đến bên cạnh Thánh Chủ, tức giận nhưng cũng đều chấn kinh.
Vị Thánh Chủ Vô Hồi này cường đại vượt qua tưởng tượng của bọn hắn, không chỉ là cảnh giới cao thâm, càng có phần khí tức sát phạt hơn người, để bọn hắn đều cảm nhận được sợ hãi.
- Làm gì? Đá trúng thiết bản sao? Đau không?
Trong đôi mắt Vô Hồi Thánh Chủ lại bắn ra hai tia nhìn sắc bén, hai lỗ đen trái phải giưa trời va chạm vào nhau tạo thành một cái lỗ đen rộng ra hơn trăm mét ở phía sau khiến cho người người hồi hộp, sợ hãi, càng làm cho người ta ngạt thở.
- Sau ta, chính là Đại Hoang thâm uyên. Không muốn để cho bóng tối bao trùm Hoang Mãng nguyên, thì nói xin lỗi ta, ngay lập tức!
Vô Hồi Thánh Chủ phát ra từng chữ, vô cùng tức giận.
- Đầu tiên là bổ Thiên Sư tông ta, sau là cự tuyệt giải thích, ta tự mình đến thăm, các ngươi lại mưu toan vây giết ta, Ly Hỏa thánh địa... Lấn Vô Hồi Thánh Chủ ta quá đáng.
- Nói bậy nói bạ!
Ly Hỏa Thánh Chủ tức giận, muốn đánh trả, thế nhưng...
Cho đến bây giờ hắn cũng đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một thánh địa đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên bị dìm ngập.
Ở đâu ra ức vạn tấn triều dâng này?
Vô Hồi Thánh Chủ rõ ràng đang bên cạnh!
Không phải nàng, còn có thể là ai?
Đường Thiết Bình oán giận lại hồ đồ, Ly Hỏa thánh địa rõ ràng đã đề phòng rất nghiêm ngặt, không thể nào lại có người ngoài chui vào được.
Muốn phóng thích thủy triều quy mô như vậy thì cần bao nhiêu linh lực?
Còn cần linh văn gì để đi khống chế?
Không có Thánh phẩm thủy linh văn vượt qua Niết Bàn cảnh thì tuyệt đối sẽ không hoàn thành.
Mà bọn hắn vô cùng khẳng định, không thể nào có cường giả như vậy chui vào Ly Hỏa thánh địa được.
Vạn Hỏa Pháp Tràng bị hủy, mặt đất sụp đổ, mang ý nghĩa rất có thể là còn có những cường giả khác chui vào.
Nếu như không phải Vô Hồi Thánh Chủ, còn có thể là ai?
Bọn người Thôn Thiên Vân Tước đều ở chỗ cũ, không có tùy tiện nhúng tay vào.
Bởi vì, bọn hắn cũng hoàn toàn bị làm cho ngây người.