Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như Tổ Kỳ Lân, Thái Võ Nhân Hoàng kia, một đám Niết Bàn cảnh liền có thể công phá, vậy mà tòa mộ Phật Đà này lại đang cùng Thánh Linh đánh nhau.

Phía dưới khẳng định đang chôn giấu bí mật lớn!

Coi như không phải Phật Đà Thủy Tổ, cũng là bảo vật, hơn nữa còn có khả năng có những vật khác.

- Là lạ.

Khương Phàm rơi xuống trong núi sâu, nhíu mày cảm nhận được địa tầng bạo động.

Hắn muốn nói chuyện vị trí mộ Phật Đà, cảm nhận chút năng lượng còn sót lại, thế nhưng theo ý thức xâm nhập dò xét, dần dần cảm giác được một loại cảm giác không cách nào nói rõ...

Tà ác...

Trong không gian ý thức mênh mông, ngoại trừ Đại Địa Mẫu Khí rộng rãi, địa mạch tài nguyên khoáng sản lấp lóe, phật quang mãnh liệt nơi xa, còn có bóng ma ở chỗ càng sâu.

- Sư phụ, ngài nói xem có một loại khả năng hay không. Nơi đó chính là Xá Lợi Tử mà Phật Đà Thủy Tổ để lại. Nhưng không phải ngủ say, mà là đang trấn áp cái gì?

Khương Phàm tra xét rõ ràng, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

Bởi vì mỗi lần phật quang phóng thích mãnh liệt, năng lượng cuồn cuộn, bóng ma sâu trong địa tầng đều sẽ xuất hiện xao động dị dạng.

- Nếu như cần Phật Đà Thủy Tổ trấn áp, cái kia nhất định là yêu ma chí tà chí ác.

Đan Hoàng xuyên qua Khương Phàm, ngắm nhìn Phật Đà cường thế, cái này cùng hình tượng từ bi phổ độ chúng sinh mà hắn tưởng tượng hoàn toàn khác biệt.

- Yêu ma gì mà lại không thể trực tiếp giết, mà là cần trấn áp?

- Đó là bí mật trăm vạn năm trước, không liên quan tới chúng ta. Nhưng vấn đề là vật kia có còn uy hiếp hay không.

Hứa Đức Diệu càng đánh càng hăng, tiếp tục dùng bí thuật đại đạo tấn công mạnh, vô số cường giả kinh hãi hốt hoảng chạy trốn, sợ bị tác động đến.

Tất cả cường giả hoàng tộc hoàng đạo thì gian nan ở lại phía trước, tận mắt chứng kiến lấy trận đại chiến giữa người và phật hiếm thấy.

Càng là mãnh liệt, càng có thể xác định phía dưới chính là mai táng Phật Đà Thủy Tổ.

Nhưng, người phật đại chiến cũng không có tiếp tục quá lâu như mong muốn, sau mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, Phật Đà phản kích đột nhiên chợt hạ xuống. Giống như là năng lượng còn sót lại tại sau khi bộc phát ngắn ngủi thì đã tiêu hao hầu như không còn.

Ầm ầm!

- Thôi Thiên Chưởng!

Mái tóc dài của Hứa Đức Diệu bay loạn, giống như Thiên Nhân, phát ra tiếng gào thét hùng hậu.

Kim quang vô biên, thao thao bất tuyệt, ngưng tụ thành bàn tay màu vàng óng, lớn như trời núi, đường vân rõ ràng.

Thất Phẩm Bảo Liên gào thét xoay tròn, dâng lên cánh hoa đầy trời, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên rót vào bàn tay màu vàng óng.

Mỗi một cánh hoa trùng kích, đều giống như rót vào một nguồn năng lượng, ngàn vạn cánh hoa tiếp tục bạo kích, bàn tay màu vàng óng lắc lư kịch liệt, tràn ngập ra lực lượng cường đại.

Cuồng lực cuồn cuộn, bỗng nhiên đánh ra phía trước.

Thôi Thiên Chưởng, 'Lực chi bí' bên trong bí thuật đại đạo, bộc phát ra uy thế có thể vật lộn với Thiên Long, phá hủy khung trời.

Phật Đà nhấc lên phật chưởng ngăn cản, nhưng năng lượng còn sót lại cũng không còn thừa bao nhiêu, phật quang nhìn như cường thịnh vừa mới ngăn cản liền ầm vang sụp đổ.

Thôi Thiên Chưởng vô địch, tuỳ tiện băng diệt hình ảnh Phật Đà.

Hứa Đức Diệu khống chế đài sen, nhấc lên cánh hoa đầy trời, gào thét lên đánh về phía hố sâu.

Hố sâu oanh minh, răng rắc giòn vang, giống như là cấm chế thần bí bị vỡ nát.

- Ai dám tiến về phía trước một bước, giết không tha!

Hứa Đức Diệu gầm thét với dãy núi, để lại Thất Phẩm Bảo Liên uy hiếp nhảy lùi lại bên dưới hố to, kích động giết đến.

- Ai...

Hàng ngàn hàng vạn tiếng thở dài quanh quẩn trong núi rừng, mọi người vừa tiếc nuối vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Đức Diệu.

Nhưng, tiếng thở dài còn chưa có rơi xuống, sâu dưới lòng đất đột nhiên truyền đến tiếng trầm đục quái dị. Tựa như là tách ra từ nơi cực sâu dưới địa tầng, thanh âm ngột ngạt đến cực điểm, khiến cho lòng người hoảng sợ.

Ngay sau đó, tiếng trầm đục liên tục truyền đến, khắp nơi trên dãy núi đều tùy theo đó mà chấn động.

Bầu không khí nhanh chóng an tĩnh, trong không khí phiêu đãng khí tức để cho người ta bất an.

Bất luận là thiên tài cao ngạo, hay là tán tu các nơi, bất luận là thanh niên tuấn kiệt, hay là lão giả biết nhiều việc đời, kinh nghiệm từng trãi phong phú, đều cảm nhận được khẩn trương không cách nào nói rõ.

Khương Phàm xếp bằng ở sâu trong núi, ý thức liên hệ cùng Đại Địa Mẫu Khí, cảm nhận được rung chuyển trong địa tầng.

Đây không phải là do Hứa Đức Diệu đang tấn công mạnh phong ấn, mà là vùng bóng ma kia đang tấn công mạnh phong ấn.

- Thứ ở phía dưới còn sống??

Khương Phàm âm thầm hít một hơi, nhanh chóng đứng dậy, mang theo Hướng Vãn Tình rút lui về nơi xa, tránh nơi này thật xa.

Cùng lúc đó, Hứa Đức Diệu giết sâu trong hố cũng cảm nhận được bất an mãnh liệt.

Bởi vì xuất hiện ở trước mặt hắn không phải một ngôi miếu cổ, mà là một mảnh miếu cổ!

Bọn chúng mai táng trong thời gian vô tận, nhưng vẫn tràn ngập phật quang thần thánh, liên tiếp tạo thành quang hải mênh mông, bao phủ địa tầng thâm thúy.

Mỗi một ngôi miếu thờ đều mang phong cách cổ xưa thê lương, khắc đầy phật ấn cổ lão; bên trong mỗi một ngôi miếu thờ đều có một Cổ Phật ngồi đó, chỉ còn lại mỗi cái đầu, dáng vẻ lại trang nghiêm.

Trong ngôi miếu thờ ở trung tâm kia, lơ lửng một viên xá lợi, nở rộ phật uy cổ lão mà mênh mông.

Ầm ầm...

Miếu thờ xen lẫn dưới màn ánh sáng, không ngừng truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, mỗi một âm thanh đều kích thích Cổ Phật trong miếu thờ thiện xướng, mỗi một âm thanh đều kích ra phật uy của miếu thờ.

Hứa Đức Diệu bỗng nhiên đã hiểu, Phật Đà không phải hao hết năng lượng, mà là rút năng lượng về trấn áp xuống mặt vật gì đó.

Nơi này không phải mộ táng Phật Đà Thủy Tổ?

Nơi này là nơi phong ấn.

Phía dưới trấn áp một loại yêu ma đáng sợ nào đó!

Oanh... Oanh...

Các trận va chạm mãnh liệt càng ngày càng mãnh liệt, ba ngôi miếu thờ đồng thời sụp đổ.

Một mảnh hắc vụ phun ra ngoài, ăn mòn miếu thờ xung quanh, rung chuyển phong ấn.

Thiện xướng bắt đầu gấp rút, quanh quẩn địa tầng, chấn nhiếp thần hồn.

Tất cả Cổ Phật trong miếu thờ vậy mà đều bắt đầu thiêu đốt chính mình, phật quang ngập trời, thiện xướng to lớn.

Phật quang vô tận thao thao bất tuyệt, giống như là đại dương kịch liệt cuồn cuộn, bên trong có ngàn vạn phật ảnh chiếm cứ, có vô tận Phật Tử cầu nguyện.

Một màn rung động để Hứa Đức Diệu cảm nhận được bất an mãnh liệt.

Xá lợi Phật Đà dâng lên, trấn áp đến nơi miếu thờ sụp đổ, muốn chữa trị phong ấn.

Rống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK