Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa ngày ngắn ngủi, Khương Phàm, Thiên Hậu, Đông Hoàng Như Ảnh và các cường giả khác lao đến khe nứt lớn, nhưng cách rất xa đã ngừng lại.

Bởi vì vòng xoáy thôn phệ của Cửu Thiên Huyền Hỏa đang cuồng bạo kéo lấy năng lượng đất trời, cũng xé nát không gian.

Đưa mắt nhìn lại, nơi đó giống như là một viên tinh cầu hỏa diễm kinh khủng rơi vào trong mảnh phế tích chịu đủ chà đạp này.

Đông Hoàng Càn chạy tới từ trong không gian phá toái:

- Xích Thiên Thần Tôn tự mình ở lại, những người khác thì tiến vào Luân Hồi bí cảnh. Xích Thiên Thần Tôn ngăn chặn cửa vào Luân Hồi bí cảnh, nhưng ta mạo hiểm vào từ một chỗ vết nứt, bên trong đã trống không, hẳn là bọn hắn đều đã tiến vào Cửu U thâm không.

- Trong hoàng thành thì sao?

- Lộn xộn! Nội thành triệt để rỗng, có thể mang đi thì toàn mang đi, có chút cửa phủ ngay cả phòng mình ở cũng đều dời đi. Ngoại thành mới đầu không rõ tình huống, sau khi hiểu được thì toàn loạn.

- Tra được người thần bí kia là ai chưa?

- Ta một đường đuổi tới, người kia đều là theo sát ở bên cạnh Xích Thiên Thần Tôn cùng Chu Phục Sinh, năng lượng hai vị Thần cảnh che giấu khí tức của hắn, ta thực sự tra không được.

Đông Hoàng Càn lắc đầu, nhìn qua phương xa:

- Ta không rõ, tại sao bọn hắn lại muốn đi đường vòng đến U Minh.

- Xích Thiên Thần Tôn ở bên trong làm gì?

Khương Phàm cau mày, dò xét đến triều cường năng lượng, quá mạnh, so với trong trí nhớ càng mạnh hơn nhiều lắm.

Lấy thực lực tân tấn Thần Linh của hắn bây giờ, căn bản không phải đối thủ.

- Chờ ngươi.

- Chờ ta?

Khương Phàm càng thêm hoài nghi đây là một loại bẫy nào đó.

Thiên Hậu hỏi:

- Kiểm tra không gian xung quanh chưa?

Đông Hoàng Càn nói:

- Ta đều tra xét mấy vạn dặm không gian xung quanh, tra xét trọn vẹn năm lần, không có phát hiện bất cứ năng lượng ẩn giấu nào.

- Rốt cuộc lão tặc muốn làm gì?

Tặc Điểu phiền muộn, trước đó đều là bọn hắn làm cục, để cho kẻ địch không nghĩ ra, bây giờ đến phiên bọn hắn rồi?

Cái này gọi là báo ứng?

- Phần Thiên Thần Hoàng, ngươi đã đến.

Trước mặt huyền hỏa bạo động mãnh liệt như cuồng phong bạo vũ dưới đại dương mênh mông, sóng lớn chập trùng lên xuống, thanh triều đinh tai nhức óc.

- Chuyện Côn Lôn, ngươi cũng biết rồi?

Khương Phàm đi đến phía trước, Chu Tước thức tỉnh chỗ mi tâm, giống như là Chu Tước chân chính nhấc lên tiếng gáy to trong liệt diễm, phun ra nuốt vào tinh hoa đất trời, tỏa sáng đến chói mắt.

- Nơi này không có uy hiếp khác, chỉ có ta, nơi này cũng không có âm mưu quỷ kế, chỉ có ta khiêu chiến ngươi. Ngươi, có dám ứng chiến?

Biển lửa mãnh liệt, sóng lớn va chạm, truyền ra tiếng của Xích Thiên Thần Tôn thật lớn, mang đến uy áp kinh khủng tràn ngập đất trời.

Quá mạnh, thật sự quá mạnh, để cho bọn hắn đều khí huyết không khoái, thể hiện đau đớn, giống như tai hoạ ngầm mà Côn Lôn cuộc chiến lưu lại đều muốn bị ép tới tái phát.

Đám Hồng Hoang Thiên Long âm thầm nhếch miệng, trước đó luôn khí thế dâng cao, tự tin có thể vây bắt Xích Thiên Thần Tôn, bây giờ rốt cuộc cũng trực diện tương đối, vậy mà cái uy thế kia để bọn hắn có chút hồi hộp.

Không hổ là đệ nhất thần Thương Huyền, không hổ là tồn tại để Đế tộc đều coi trọng.

Khương Phàm thử dò xét nói:

- Ngươi đây là muốn hi sinh mình, tranh thủ cho Xích Thiên Thần Triều thời gian rút lui?

- Không cần nghĩ nhiều, hôm nay chỉ có ngươi và ta, cũng chỉ có chiến đấu. Không phải là ngươi muốn chấm dứt ân oán với ta sao? Ta cho ngươi cơ hội. Ngươi có gan tiếp chiến, ta tất chiến đến cùng, chiến đến chết.

- Nếu ngươi không dám, ta sẽ đi bây giờ, ngươi ngăn không được ta.

Giọng của Xích Thiên Thần Tôn được liệt diễm giúp đỡ, hùng vĩ điếc tai, thịnh truyền ngàn dặm.

Bọn người Thiên Hậu đều trao đổi ánh mắt, thực sự đoán không ra mục đích thật sự của Xích Thiên Thần Tôn là gì.

Chẳng lẽ là muốn kéo lấy Khương Phàm đồng quy vu tận?

Đan Hoàng nhắc nhở:

- Không nên khinh cử vọng động, chờ Tru Thiên Thần Tôn tới. Nếu quả thật có ngoài ý muốn, cũng có thể làm chút ứng phó.

Lúc này, trước mặt biển lửa kịch liệt cuồn cuộn, ngưng tụ thành một tấm hỏa khiên lớn như núi cao, Xích Thiên Thần Tôn ở trên cao nhìn xuống quan sát Khương Phàm đang đứng giữa không trung:

- Ta cho ngươi ba phút đồng hồ cân nhắc, đây là ngươi cơ hội duy nhất ngươi có thể giết ta. Nếu như hôm nay ta rời khỏi, khi trở lại chính là hai năm sau, đến lúc đó ta là thái độ gì, ta sẽ làm chuyện gì, chính ta cũng không biết.

Khương Phàm nhìn chăm chú hỏa khiên cỡ lớn trên không trung, thật lâu vẫn không nói gì.

Xích Thiên Thần Tôn quan sát Khương Phàm, cũng yên lặng không nói.

Thiên Hậu mơ hồ cảm giác hôm nay Xích Thiên Thần Tôn có chút không tầm thường, nhưng trong lòng cũng càng cảnh giác.

Hai bên đã đến tình trạng không chết không thôi, Xích Thiên lại thoát khỏi cả nước, Xích Thiên Thần Tôn khẳng định có tính toán gì đó.

Ba phút thời gian trôi qua rất nhanh.

Hỏa khiên tản ra, trở lại thành liệt diễm.

- Đáng tiếc, cáo từ. Hai năm sau chúng ta gặp lại.

Khương Phàm dùng sức nắm tay, trầm giọng nói:

- Ta tiếp chiến!! Hôm nay, hãy chấm dứt.

- Cẩn thận!!

Thiên Hậu kéo tay lại Khương Phàm.

- Mặc kệ hắn có mục đích gì, hôm nay ta cũng không thể thả hắn đi!

- Chàng đã khôi phục mấy cái 'bản thân'?

- Cái thứ tư còn không có khôi phục, nhưng ta còn có đại táng cùng Liệp Thần Thương. Ta phụ trách khiêu chiến, nàng làm tốt đề phòng.

Khuôn mặt Khương Phàm lãnh tuấn, kích thích chiến ý, nhanh chân đi tới đại dương liệt hỏa trước mặt mình.

- Không còn khuyên nhủ?

Đại Tặc sửng sốt một chút, cứ để đi như vậy? Chỉ kéo một cái, hỏi một câu, là xong?

- Chẳng may là có bẫy gì thì sao?

Tặc Điểu cũng nói.

- Vào cuộc, phá cục!

Giọng Thiên Hậu thanh lãnh, nhìn chằm chằm liệt diễm mãnh liệt, ngón cái đội lên bên trên chiếc nhẫn không gian ở ngón trỏ, ở trong đó có di cốt Hoàng Kim Thần Tôn, bất cứ lúc nào có thể làm cho nàng kích phát ra Thần cấp thực lực.

Đại Tặc và Tặc Điểu trao đổi ánh mắt, nương môn nhi này thật cứng rắn.

Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Như Ảnh và các Không Võ nhanh chóng tản ra, mang theo đám Hồng Hoang Thiên Long sẵn sàng chiến đấu.

Khương Phàm đi đến chiến trường huyền hỏa, sắc mặt như Đao Tước, làn da màu đồng cổ, dáng người khoẻ mạnh hữu lực, tản ra hùng hồn thần uy. Phần Thiên Chiến Vực giống như là dung nham lưu chuyển khắp toàn thân, cuối cùng hóa thành một thanh Phần Thiên Chiến Đao.

Chiến đao tranh minh, như Chu Tước gọi trời, sắc nhọn đến chói tai, khuấy động lệ khí vô tận, như là một Thần Tổ Vạn Cầm săn giết thiên hạ.

Nguyên Hỏa Vạn Vật cùng Bát Hoang Tuyệt Diễm vờn quanh ở hai bên, không ngừng bộc phát giống như nổ tung, khuấy động ra thần uy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK