Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Phàm càng là không bỏ, chỉ trong ba mươi năm này, lại là giãy dụa cầu sinh, trải qua ba mươi năm sinh tử, hắn có thể sống đến bây giờ, có thể có được đến nhiều bảo vật như vậy, thật sự là đã cùng vui cùng buồn với Đan Hoàng.

Mặc dù Đan Hoàng chỉ là tạm thời rời khỏi linh hồn của hắn, lại có loại cảm giác muốn mất đi.

Vắng vẻ, còn có chút bất an không nói được.

Đan Hoàng đang trầm mặc, Khương Phàm cũng đang trầm mặc.

Thời khắc tách rời này, bọn hắn lại có loại tình cảm hài tử lớn lên, muốn rời khỏi phụ mẫu kia.

- Ta cũng không phải phải là biến mất, mà là muốn giành lấy cuộc sống mới, không cần thương cảm.

Đan Hoàng nhẹ nhõm cười một tiếng, phá vỡ bầu không khí vi diệu giờ phút này.

- Sư phụ, ngài thật sự hiểu rõ Thông Linh Quả sao? Thứ này xác định không có nguy hiểm đúng chứ? Lại hoặc là... Có tỷ lệ thất bại hay không?

Khương Phàm bỗng nhiên có chút bận tâm.

Nếu như nổi lên chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ linh hồn yếu ớt của Đan Hoàng ngay cả cơ hội chống cự cũng đều không có.

- Trên tư liệu lịch sử ghi chép, số lần Bát Khiếu Thông Linh Quả xuất hiện rất ít, nhưng chỉ nói là công hiệu, cũng không có nhắc đến xác xuất thành công. Cửu Khiếu Thông Linh Quả... Hẳn là chưa bao giờ xuất hiện qua.

Trong giọng nói Đan Hoàng thoáng có mấy phần chần chờ.

Dựa theo phỏng đoán bình thường, cửu khiếu hẳn là càng có hiệu quả hơn so với bát khiếu, càng là có xác suất thành công hơn, nhưng hiện thực và tưởng tượng luôn luôn có khoảng cách, huống chi là một viên linh quả lắng đọng mấy chục vạn năm, nói là có linh trí của riêng mình đều không hiếm lạ.

- Chúng ta là không phải liều lĩnh, lỗ mãng, nếu không chờ một chút?

Khương Phàm càng nghĩ càng do dự.

- Thử một chút đi.

Trước đó Đan Hoàng không có hy vọng xa vời có thể giành lấy cuộc sống mới, bây giờ cơ hội đã bày ở trước mặt, hắn thật không muốn cứ từ bỏ như vậy, thậm chí cũng không nguyện ý chờ lâu.

Mà, hắn càng ngày càng rõ ràng, hắn có thể tỉnh lại cũng gặp được Khương Phàm rất có thể chính là vận mệnh đã sắp đặt, hắn cũng là nhất định phải bồi tiếp Khương Phàm một lần nữa trải qua Chư Thần tận thế.

Mà trước thời điểm lúc này, hắn là có thể ở lại trong ý thức Khương Phàm.

Nhưng con đường tiếp theo, hắn ở lại bên trong đã không có chút ý nghĩa nào, một lần nữa có được thân thể, lại chưởng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, mới có thể chân chính đến giúp Khương Phàm.

Nguy hiểm này đáng để nhấc lên!

- Nếu không, đợi thêm mấy tháng? Chờ sau khi An Nhiên dung hợp Thế Giới Thần Thụ trở về, ngài tới đó tái tạo cơ thể? Hoàn cảnh nơi đây tương đương với thế giới, tân sinh năng lượng càng dư dả, mà An Nhiên có thể khống chế được thế giới kia, cho dù có cái gì ngoài ý muốn, nàng cũng có thể trợ giúp ngài.

Từ trước tới giờ Khương Phàm không phải là người không quả quyết, nhưng bây giờ đột nhiên rất sợ mất đi Đan Hoàng.

- Không cần, bây giờ bắt đầu ngay đi.

Đan Hoàng đã quyết định, mặc dù rất mạo hiểm, nhưng hẳn có thể được, dù sao đây cũng là Yêu Đồng chuẩn bị cho hắn, trước mắt mà nói, Yêu Đồng không có lý do giết chết hắn.

- Làm sao vậy, có vấn đề sao?

Bọn người Thiên Hậu kỳ quái nhìn Khương Phàm.

- Nếu như ngươi có lo lắng, cơ hội như vậy vẫn là để lại cho Thần Tôn đi.

Đại trưởng lão kiên nhẫn.

- Sư phụ ta đã chuẩn bị xong.

Khương Phàm đưa hai tay dâng kén cây lên, mang lên đến trước mặt.

Chỗ phần gáy của hắn nổi lên đường vân rõ ràng, sau đó hóa thành từng tia sáng trắng, vòng qua Khương Phàm, thấm vào đến bên kén trong cây.

Kén cây giống như trái tim, bành trướng nhảy lên, sợi đằng mặt ngoài đã bắt đầu tùy ý mở rộng, lập tức khô héo, lộ ra bộ dáng chân thực của Cửu Khiếu Thông Linh Quả.

Thoạt nhìn như là linh quả tùy ý sinh trưởng, chín cái khổng khiếu tán lạc ở mặt ngoài.

Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, linh quả thình lình giống như là một tiểu nhân nhi đang cuộn mình, sáng long lanh, mê quang lượn lờ, vị trí khổng khiếu phân biệt tại mi tâm, phần gáy, xương sống, tứ chi và các bộ vị quan trọng.

Sợi hồn niệm kia của Đan Hoàng chính là thông qua mi tâm khổng khiếu, dung nhập vào linh quả.

- Sư phụ? Sư phụ...

Khương Phàm kêu gọi Đan Hoàng ở trong ý thức, nhưng Đan Hoàng đã rời khỏi, rốt cuộc cũng không nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến từ trong ý thức.

Thông Linh Quả an tĩnh một hồi rất lâu, sau đó giống như muốn sống lại, nhẹ nhàng lay động.

Khương Phàm nhanh chóng phóng linh quả tới bên trong huyết hồ.

Bọn người Thiên Hậu cảm thấy kỳ quái nhìn Khương Phàm, sợi linh hồn này từ trong thân thể Khương Phàm đưa ra tới?

Chẳng lẽ là gửi ở trên người hắn sao?

- Có thể giới thiệu vị sư phụ này của chàng không?

Thiên Hậu rất kỳ quái, chuyện đặc biệt như thế này vậy mà hắn lại giấu diếm nàng.

Tất cả mọi người đều đụng đụng đến phía trước, vểnh tai muốn nghe xem cố sự truyền kỳ của vị ân sư này.

- Chờ một lát.

Đầu tiên Khương Phàm mời Thường Lăng ở bên trong Thông Thiên Tháp đi ra.

Thường Lăng kinh ngạc nhìn hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên đối mặt với nhiều người như vậy, toàn bộ lại còn tràn ngập khí tức cường thịnh, để nàng có chút khó chịu.

- Thường Lăng tỷ tỷ? Sao tỷ lại tới đây.

Khương Uyển Nhi ngạc nhiên nghênh đón.

- Khương Phàm đưa tỷ đến, nói...

Thường Lăng vừa muốn chào hỏi, đột nhiên chú ý tới trước mặt hài cốt cuồn cuộn chìm nổi bên trong huyết hồ, sắc mặt có chút trắng bệch, kinh sợ lui hai bước.

- Nàng là ai?

Mọi người kinh diễm trước nữ tử mỹ lệ đột nhiên xuất hiện, dung nhan xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, dáng người thon dài, thướt tha động lòng người, khí chất Thánh Linh tinh khiết, giống như Tuyết Liên Tiên Ba nở rộ, để cho người ta tỏa sáng hai mắt.

Chẳng lẽ là Đông Hoàng Như Ảnh?

- Nữ nhi Thánh Chủ Ly Hỏa thánh địa, Thường Lăng. Sao Khương Phàm lại mang nàng đến?

Người quen biết cũ đều nhẹ giọng nói nhỏ.

- Khương Phàm đều là từ chỗ nào thu xếp được nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy?

Bọn người Ngu Kình Thương, Triệu Thế Hùng đều âm thầm ngạc nhiên, mặc dù bọn hắn đối với nữ tử không phải cảm thấy rất hứng thú, nhưng nhìn thấy bên cạnh Khương Phàm càng ngày càng nhiều tuyệt thế mỹ nhân, vẫn còn có chút hâm mộ.

- Hắn là thật không lãng phí. Ta đều nghĩ không có liên hệ nữa, vậy mà lại tìm trở về.

Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ nhìn mà lắc đầu, ngay sau đó đều bẻ lên đầu ngón tay bắt đầu đếm, đây đều đã là người thứ mấy rồi?

Một tuần có thể vòng một lần sao?

Cổ nhân thật không lừa ta mà, nghiêm chỉnh nhất thường thường là muộn tao nhất!

- Ngưu nhân, kim ốc tàng kiều (*) thì thôi, còn ẩn giấu tới ba người!

(*) Chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Giới Chủ bắt đầu cầu nguyện thay cho Khương Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK