Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng là Kính Tượng linh văn, một khi điên lên, không chỉ có sẽ vượt qua không gian tán loạn khắp nơi, sẽ còn hủy diệt hết thảy mọi thứ ở xung quanh, hoàn toàn bất đắc dĩ, Hứa gia đành phong ấn nàng ở nơi này.

- Nàng đang ở bên trong, ngươi chỉ cần nhìn, đều đừng làm cái gì cả. Nếu như dám náo ra động tĩnh, ta lập tức rời khỏi. Ngươi và nữ tử của ngươi đoàn tụ đi, nhưng hài tử các ngươi... Ha ha... có thể ta sẽ đưa đầu tới cho ngươi, cũng có thể sẽ băm hắn, cho chó ăn!

- Ngươi cũng đừng vọng tưởng khống chế ta, bức bách ta thả người. Ăn ngay nói thật, mặc dù ta là Thánh Vương, lại chỉ là một nô bộc. Ngươi giết ta, hại ta, đều không làm nên chuyện gì. Ngược lại sẽ hại con của ngươi. Nếu như ngươi là người thông minh, vậy thì học khống chế cho ta!!

Thanh âm quanh quẩn ở bên tai Lý Dần, hư không cuốn lên gợn sóng đưa hắn vào sân nhỏ phong ấn, bỏ vào trước của phòng.

- Để cho ta... Nhìn nàng một cái...

Trọng giọng nói của Lý Dần mang theo từng tia từng tia rung động, hai mắt đã mông lung.

Không gian vặn vẹo, mang hắn vào gian phòng.

Gian phòng lờ mờ, buốt lạnh thấu xương, đầy đất đều là cái bàn bị nát, đồ sứ bị đánh vỡ, một mảnh hỗn độn, nhưng cả phòng... Lại là treo từng con búp bê vải...

Trong góc, một nữ tử tóc tai bù xù đang co quắp lại ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy dơ bẩn, y phục lộn xộn tổn hại, hai mắt trống rỗng, bờ môi khẽ động, giống như đang lẩm bẩm cái gì đó.

- Hứa Đan?

Tròng thân Lý Dần chợt lạnh lên, nước mắt tràn mi mà ra.

Đây là Hứa Đan?

Đây là nữ hài nhí nha nhí nhảnh, dám yêu dám hận kia sao?

Đây là... người hắn luôn mong nhớ, luôn cố gắng muốn cưới sao?

- Hứa Đan!

Lý Dần hô hào muốn lao ra, một bàn tay trong hư không lại đặt ở trên vai của hắn, thấp giọng nói:

- Quên lời của ta nói rồi?

- Hài tử đâu! Nói! Ở đâu!!

Lý Dần dùng sức nắm chặt nắm đấm, lại không ngăn được cơ thể run rẩy.

Trước khi đến, hắn luôn ôm lấy có chút huyễn tưởng, ví dụ như, không có hài tử, ví dụ như Hứa Đan không điên, nhưng bây giờ... Hắn sắp điên rồi!!

- Đang ở trên tay chúng ta.

- Đồ hèn hạ, lấy hài tử áp chế, các ngươi còn là người sao?

- Đây không phải áp chế, bởi vì đây không phải là con của ngươi, là hài tử của chủ tử ta.

- Ngươi thả chó cái rắm!!

Lý Dần giận dữ quay người, rốt cuộc cũng thấy rõ người trong hư không.

Một lão nhân lãnh tuấn khô quắt, toàn thân nổi lên gợn sóng, ẩn chứa năng lượng không gian kinh khủng.

- Ha ha... Ngay cả ngươi cũng là của chủ nhân, huống chi là hài tử của ngươi? Đúng, ngươi còn không biết mình là ai nhỉ, hoặc là nói, ngươi còn không biết mình là cái thứ gì đi.

Lão nhân cười rét căm căm.

- Ngươi có ý gì?

Lý Dần tức giận đến run run, toàn thân nổi cao gân xanh.

- Ngươi, không phải phụ thân mẫu thân sinh dưỡng, mà là... Ha ha... Một con rối, một bộ phân thân! Không phải ngươi nuốt hai cái khác rồi sao? Đó cũng là phân thân! Các ngươi, đều là phân thân của chủ nhân!

- Nữ tử của một kẻ phân thân như ngươi, chẳng phải tương đương với nữ tử của chủ nhân sao? Các ngươi sinh hài tử, đương nhiên cũng là hài tử cùa chủ nhân. Mang hắn về, có lỗi sao? Hắn bảo ngươi trở về, tính áp chế sao?

Lý Dần tức giận thể hiện từ từ cứng đờ, bờ môi khẽ nhúc nhích, rung động thật lâu mới nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Ngươi nghe rõ.

Lão nhân duỗi bàn tay khô héo ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Lý Dần.

- Ha ha, một tên đáng thương.

- Ngươi... Ngươi nói bậy...

- Là ta nói bậy, hay là ngươi không tin? Ngươi có ký ức thời thiếu niên sao, ngươi chưa từng ăn hai bộ phân thân khác sao? Ngươi không ngốc, ngươi đã hiểu!

- Hắn... Hắn... Hắn là ai??

- Muốn biết? Cùng ta đi gặp hắn.

- Ta đi, còn có thể trở về sao? Ai cứu hài tử ta, ai chiếu cố nữ tử của ta!

- Ngươi đi, có lẽ còn có thể dùng thái độ đả động chủ nhân, tranh thủ hi vọng sống của hài tử ngươi một chút. Ngươi không đi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thấy được. Còn nữ tử của ngươi, nàng là người của Hứa gia, Hứa gia không ngã, chí ít nàng còn có thể được sống.

- Còn sống? Nàng là sống không bằng chết!!

- Ngươi không đi? Ngươi còn có lựa chọn khác sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cầu Khương Phàm giúp ngươi, để Khương Phàm mang theo ngươi đi cứu người? Ha ha, hắn cứu không được!! Chỗ kia... là ở Đế Thành!!

Một câu rét căm căm của lão nhân để thể hiện tức giận cùa Lý Dần cứng ở trên mặt.

- Khương Phàm cứu không được hài tử. Người có thể cứu hài tử, chỉ có chính ngươi! A, đúng, thực không dám giấu giếm, Khương Phàm đã từng tới qua nơi này, chuyện Hứa Đan, hắn đã biết, chuyện hài tử ngươi, hắn cũng biết, nhưng... Hắn đã làm cái gì sao? Hắn không có! Trong mắt của hắn chỉ có đại nghiệp nhất thống, chỉ có đại chiến báo thù, con của ngươi... Trong mắt hắn căn bản không liên quan nặng nhẹ. Hắn không nói cho ngươi, là không muốn ngươi nhận khốn nhiễu, ảnh hưởng ngươi bán mạng cho hắn.

Lý Dần nghiêm mặt, nắm chặt tay, hô hấp dần dần lộn xộn.

- Đi theo ta, đi gặp con của ngươi, gặp chủ nhân của ngươi một chút, gặp một lần... Ngươi thật sự. Ngươi có lẽ không sống được, không, là xác thực sống không được. Nhưng, cái chết của ngươi, chí ít có thể bảo toàn cho hài tử của ngươi. Nếu như ngươi không đi, thời khắc Đế tộc đặt chân vào Thương Huyền, hài tử của ngươi có thể sẽ bị... Tế cờ!

Lão nhân lạnh lùng nói ra từng chữ, giống như là từng đao chùy giá lạnh, đâm vào lồng ngực Lý Dần.

Thật lâu... Thật lâu...

Hai mắt Lý Dần mông lung, răng run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía thân ảnh cuộn mình trong góc phòng lờ mờ kia:

- Để cho ta với nàng... Gặp một lần...

- Ngươi xác định sao? Ngươi biết vì sao nàng điên không? Lúc ấy người tự tay mang hài tử đi chính là chủ nhân. Nàng cho rằng chủ nhân chính là ngươi, nhận định là ngươi cướp hài tử đi, ngươi đánh nàng. Bây giờ nàng điên rồi, nếu như ngươi xuất hiện ở trước mặt nàng, phần kích thích kia... Ha ha... Ta cũng không dám cam đoan lại phát sinh thứ gì, nhưng ta cam đoan, bất kể ngươi thế nào giải thích, nàng đều không tin.

Lý Dần nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống gương mặt.

Hắn làm bạn với Khương Phàm mấy chục năm, trải qua vô số ngoài ý muốn cùng chiến tranh, nhưng cho tới bây giờ đều là Khương Phàm quyết sách và ứng biến, mà hắn chỉ là làm bạn cùng chinh chiến, giờ khắc này uy hiếp lại khốn cục, để hắn vừa bề bộn vừa đau đớn, không cách nào làm ra lựa chọn.

Lão nhân xích lại gần Lý Dần, thanh âm trầm thấp khàn khàn, lại trực kích nội tâm Lý Dần:

- Ngươi chết, con của ngươi sẽ có thể sống. Ngươi chết, Khương Phàm sẽ không lại bị uy hiếp. Ngươi chết, Khương Phàm sẽ có lý do giải thích với Hứa Đan, ngươi thật sự, vì nàng mà chết, có lẽ nàng sẽ... Bình phục...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK