Thương Minh khẽ nói, năng lượng vô hình xuyên thấu qua tay phải, xông vào thân thể Tô Nguyên Minh.
Răng rắc... Răng rắc...
Hài cốt toàn thân Tô Nguyên Minh đều bị năng lượng vô hình lôi kéo, các khớp nối liên tiếp tách ra.
Hai mắt hắn trừng đến căng tròn, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cổ họng đau đớn hét lớn lên.
Nhưng, đây chỉ là bắt đầu.
Dưới sự khống chế của Thương Minh, xương cốt Tô Nguyên Minh bị lặp đi lặp lại kéo duỗi rồi tụ hợp.
- Ô ô ô...
Tô Nguyên Minh đau đến toàn thân đều trở nên cứng ngắc, con mắt đều chảy ra cả máu tươi, máu tươi dành dụm chỗ khớp nối, nhanh chóng sưng phù lên.
Sau trận tra tấn dài đến mười phút đồng hồ, một cây xương sườn của Tô Nguyên Minh răng rắc đứt gãy, rồi lại từ từ đâm xuyên lồng ngực, không mang theo một chút máu tươi nào mà xuyên ra ngoài.
Tô Nguyên Minh hoảng sợ nhìn xương sườn, toàn thân đau đớn, linh hồn hoảng sợ, cái gì cũng đều không làm được.
Thương Minh vẫn giữ tay trái che miệng của hắn, tay phải ở phía sau lặp đi lặp lại hành động.
Răng rắc... Răng rắc!!
Một cây... Hai cây... Ba cây... Bốn cây... Năm cây...
Xương sườn liên tiếp đứt gãy, chậm rãi đâm xuyên da thịt vươn ra ngoài, sau khi dừng lại ngắn ngủi, lại lần nữa trở lại thân thể.
Tô Nguyên Minh bị tra tấn đau đớn và hoảng sợ gần như sụp đổ. Nhưng, Thương Minh không hề có ý muốn dừng lại. Sau khi hoàn toàn tra tấn mỗi cái xương cốt, hắn bắt đầu khống chế tốc độ chảy máu tươi trong mạch máu, khi thì ngừng lại, khi thì gia tốc, khi thì chậm chạp. Để Tô Nguyên Minh một lần lại một lần trãi nghiệm được cảm giác sợ hãi tiếp cận với cái chết.
Mặc dù Thường Lăng rất hận Tô Nguyên Minh, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, mấy lần muốn ngăn lại đều bị Khương Phàm ngăn cản.
Bọn người Diệp Đồng tức thì bị thủ đoạn quỷ dị này hù dọa.
Rốt cuộc... sau khi tra tấn hai mươi phút, Thương Minh cũng buông lỏng tay ra.
Tô Nguyên Minh nhào vào trên mặt đất, toàn thân không cầm được mà run rẩy, loại cảm giác này tựa như là vừa từ trong quỷ môn quan leo về tới.
- Ta hỏi, ngươi trả lời! Nếu như không phải đáp án ta muốn, hoặc là trả lời chậm, chúng ta sẽ đem chuyện phát sinh vừa rồi, lặp lại một lần nữa.
Thương Minh ngồi xổm ở trước mặt hắn, mặt không thay đổi, hỏi:
- Nghe rõ ràng chưa?
- Các ngươi...
Tô Nguyên Minh lung lay con mắt, vừa muốn há mồm lại bị Thương Minh kéo lấy tóc của hắn, dùng sức lôi theo đứng lên.
- Không...
Sắc mặt Tô Nguyên Minh đại biến, hắn muốn la lên nhưng lại bị Thương Minh che miệng lại, tay phải lại ấn vào trên lưng hắn.
- Ngô...
Tô Nguyên Minh đau đớn kêu lên, hai mắt cầu khẩn nhìn Thường Lăng.
Thường Lăng không đành lòng, nhưng vẫn quay đầu đi chỗ khác.
- Ô ô...
Cảm giác đau đớn lại lần nữa che mất Tô Nguyên Minh.
Thương Minh mặt không thay đổi, cứ khống chế hắn như thế, dựa theo trình tự trước đó, cẩn thận chậm rãi tái diễn lại.
Từ xương cốt đến máu tươi, không có bỏ qua bất kỳ vị trí nào.
Rõ ràng là đang tra tấn người nhưng lại giống như đang nghiêm túc làm một việc gì đó. Bộ dáng lạnh lùng kia để Khương Phàm cũng đều cảm thấy kinh hãi.
Tô Nguyên Minh tuyệt vọng đến sụp đổ, nước mắt chảy ngang.
Hơn cả đau đớn chính là cái gì?
Lại một lần nữa!
Trận tra tấn lại tiến hành ròng rã thêm hai mươi phút nữa!
So với trước đó thì mỗi phút mỗi giây đều không thiếu!
Thương Minh ném Tô Nguyên Minh xuống đất, ngồi xổm ở trước mặt hắn:
- Bắt đầu?
- Bắt... Bắt Bắt... Bắt đầu...
Tô Nguyên Minh đau đớn đến sụp đổ, nhưng vẫn theo bản năng run rẩy đồng ý.
- Quốc quân Đan quốc bị giam giữ ở đâu?
- Tại thư phòng của hắn!
- Không nhốt trong lao?
- Không có không có, bọn hắn còn không dám.
Tô Nguyên Minh nói xong, Thường Lăng cũng thở phào.
- Ai ở nơi đó nhìn?
- Lục hoàng tử và Thường Ngọc Thư.
- Còn có người nào?
- Thị vệ hoàng thất, không nhiều, mười tên, Thẩm Đông Sơn mạnh nhất. Thị vệ của Thường Ngọc Thư có hơn hai mươi người, mạnh nhất là Trưởng thị vệ của hắn, Vương Liệt.
Tô Nguyên Minh nói vừa vội vừa chuẩn, sợ chần chờ nửa điểm lại bị tra tấn một lần.
- Lục hoàng tử ở trong đó làm cái gì?
- Để cho quốc quân lựa chọn.
- Lựa chọn cái gì?
- Lựa chọn phối hợp với hoàng thất, đầu tiên phái Thường Lăng đến Thiên Sư tông...
Tô Nguyên Minh đem toàn bộ mọi chuyện mình biết đến nói ra hết.
Bọn người Thường Lăng nghe xong cũng hơi có phản ứng, thật giỏi tính toán, không hổ là người của hoàng thất, quá am hiểu âm mưu.
- Nếu như quốc quân đều làm theo, hoàng thất sẽ xử lý ông ta như thế nào?
Khương Phàm cảm giác hoàng thất sẽ không dễ dàng tha cho quốc quân.
- Chờ hoàng triều trọng thương La Phù, xử lý xong tất cả mọi chuyện, bọn hắn sẽ bức hiếp quốc công khai biểu thị gần đây mình có rất nhiều việc làm làm cho Đan quốc phải rước lấy chỉ trích, nguyện ý tạ tội với Đan quốc, tạ tội với thiên hạ, cũng chuyển giao vị trí quốc quân. Cứ như vậy, vừa vặn đền bù việc Đan quốc nhận ảnh hưởng dư luận, Thường Ngọc Thư kế nhiệm quốc quân vị trí cũng liền thuận lý thành chương.
Sau khi Tô Nguyên Minh nói xong, rốt cuộc cũng thở phào, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
- Đáng giận! Hỗn đản! Vô sỉ! Bại hoại!
Lần đầu tiên trong đời Thường Lăng có một sự xúc động đến mức muốn nói bậy, nhưng bất đắc dĩ lại chưa từng mắng người, há to miệng lại chỉ gạt ra bốn từ nghiêm trọng nhất mà nàng biết.
- Thị vệ quốc quân đâu?
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn thân thể mềm mại đang run rẩy của Thường Lăng một chút, đáng thương thật, mắng chửi người cũng không biết.
- Bị... Bị giết!
- Bị ai giết?
- Thẩm Đông Sơn! Hắn rất am hiểu ám sát! Đúng rồi, hình như Thường Ngọc Thư còn sớm đã hạ độc cho bọn hắn! Thị vệ phụ trách bảo vệ quốc quân, còn có chiến sủng Hỏa Liệt Điểu của quốc quân, toàn bộ đều bị xử tử!
- Chết hết?
Thường Lăng lắc lư ánh mắt, trong những người đó có rất nhiều thân nhân của nàng!