Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duy chỉ có Long Cốt Cự Ngạc không dùng Cự Long, trứng rồng vẫn còn tiếp tục mang tới biến đổi, không cần lại tẩm bổ.

Huống chi, nó muốn biến đổi đến Thiên Long, thực sự không nên dùng nhiều Cự Long.

Nó cũng thuận tiện thử dung hợp cùng mười tám tấm vảy rồng, triệt để biến thành vũ khí của mình.

Bọn hắn giấu dưới đất trọn vẹn ẩn hơn năm mươi ngày, tiêu hao ba vạn mét huyết nhục Cự Long.

Từng người đều tinh khí như biển, sinh cơ bành trướng, thực lực đều có tăng lên trên diện rộng.

- Cá sấu lớn, nơi này còn có bảo địa ẩn tàng không?

Đông Hoàng Như Yên đầy mong đợi nhìn Long Cốt Cự Ngạc.

Hơn năm mươi ngày, Tổ Nguyên sơn phía ngoài hẳn là đều bị người ta vơ vét sạch sẽ, bây giờ liền nhìn xem còn có bí địa ẩn tàng hay không.

- Đối với Niết Bàn cảnh mà nói, được xưng tụng rất nhiều bảo địa, đối với Thánh Linh cảnh mà nói, còn có thể xưng là không có bảo địa.

- Suy nghĩ thật kỹ đi, khẳng định có chút ngươi cấm địa năm đó không dám đụng vào.

- Thật sự không có, trên đường tới ta đều đã nghĩ qua.

- Không có cũng phải có! Hãy suy nghĩ cho thật kỹ! Ngươi còn không có cho đoàn trưởng phu nhân các ngươi lễ gặp mặt đâu!

Đông Hoàng Như Yên nghiêm mặt, chỉ vào Long Cốt Cự Ngạc răn dạy.

Đông Hoàng Như Ảnh im lặng lắc đầu, tiểu nha đầu dã man này.

- Đồ tốt sớm đã bị những yêu chủ kia càn quét lục soát, bên ngoài chính là chút cơm thừa rượu cặn. Quả trứng rồng này hoàn toàn là ngoài ý muốn, là cái kỳ tích.

Long Cốt Cự Ngạc cười hắc hắc, ông trời đặc biệt chuẩn bị kỳ tích cho hắn.

Quá tuyệt vời, quá kích thích, quá hưng phấn.

Đến bây giờ Long Cốt Cự Ngạc vẫn còn có chút lâng lâng.

Khương Phàm thức tỉnh từ trong minh tưởng:

- Đều không khác mấy rồi? Chúng ta nên rời khỏi. Tỷ muội các cô vẫn là đến bên trong Thông Thiên Tháp đợi đi, Tặc Điểu đến bên trong đợi lệnh.

- Bên trong thật không có ý tứ, để cho chúng ta ở lại bên ngoài được không. Chúng ta cam đoan chỉ nhìn, không hề làm gì.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Đông Hoàng Như Yên vụt sáng lên, lấp lánh nhìn Khương Phàm.

Trước đó nàng không có được tận mắt nhìn thấy Khương Phàm săn giết Cự Long đã liền ảo não không thôi, bây giờ thế giới mới khẳng định càng náo nhiệt. Không nói hoàng tộc hoàng đạo toàn thế giới đều đến, một phần mười thôi cũng quả thực là trận thịnh hội siêu cấp, ngẫm lại đều nóng cả người, nàng sao có thể ở lại bên trong chờ đợi được.

- Tới đều là hoàng tộc hoàng đạo, con mắt một kẻ so với một kẻ đều độc ác, đồng thời còn nhìn ta chằm chằm, há có thể buông tha hai Thiên phẩm linh văn cố ý ẩn nấp bên cạnh ta? Nếu như khám phá ra được thân phận các ngươi, Thương Huyền nơi đó liền nguy hiểm.

- Chúng ta... Chúng ta... Chúng ta có thể áp chế linh văn.

- Nói không được thì không được, ở bên trong trung thực ăn thịt rồng đi. Người khác muốn ăn còn không được ăn, ngươi đây còn không vui?

Đông Hoàng Như Yên gấp, thốt ra:

- Thần Tôn để cho ngươi mang tỷ tỷ đi ra ngoài bồi dưỡng tình cảm, ngươi cứ bồi dưỡng như vậy? Hai người các ngươi nên đợi cùng một chỗ mỗi ngày, phải tay trong tay, phải trao đổi lẫn nhau. Ngươi nhét nàng ở bên trong, ở riêng hai nơi thì khác gì nhau!

- Như Yên...

Đông Hoàng Như Ảnh phiền muộn đến bó tay rồi, nha đầu này đột nhiên liền bán nàng đi?

- Tỷ tỷ, muội lừa hắn thôi, đừng để trong lòng.

Đông Hoàng Như Yên nhảy đến bên cạnh Như Ảnh, thấp giọng khuyên nhủ, tiếp đó lại nhảy về trước mặt Khương Phàm, trông mong nhìn hắn.

- Không được!

Khương Phàm nắm lấy tay Đông Hoàng Như Yên, không để ý nàng đang thét lên, cưỡng ép nhét vào Thông Thiên Tháp.

- Ngươi nhẹ nhàng một chút.

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu than nhẹ, cũng tiến vào Thông Thiên Tháp.

- Chúng ta đi đâu?

Long Cốt Cự Ngạc bãi động thân thể to béo nhưng không mất vẻ khỏe mạnh, tăng vọt chiến ý, hận không thể liền thống thống khoái khoái làm một vố lớn ngay bây giờ.

- Đi ra bên ngoài nhìn tình huống. Chúng ta đến đây đều đã hơn hai tháng, đoán chừng thế giới mới sắp bắt đầu phản kích.

Mặc dù thế giới mới đã mở ra toàn diện, nhưng kỳ thật lại là tồn tại như một mảnh cấm khu bị phong bế.

Lấy Giới Nguyên sơn cùng ba tòa Tổ Nguyên sơn ở xung quanh làm trung tâm, chống lên bình chướng kéo dài hơn năm ngàn dặm.

Từ bên ngoài nhìn lại, bên trong giống như là bị biển mây bao phủ, cái gì cũng đều không nhìn thấy, ý thức cũng duỗi không vào được, bình chướng vô hình càng ngăn cách bất cứ người nào muốn xông vào.

Trước đó Tử Kim Cự Long chính là vòng quanh nơi này vài vòng cũng không dám mạo hiểm.

Mà theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều hoàng tộc hoàng đạo đều chạy tới nơi này.

Trải qua hai tháng hỗn chiến chém giết, tài nguyên trên mặt nổi hầu như đều bị chia cắt xong hết, nên cướp cũng đều cướp hết, nên đoạt cũng đều đoạt hết, bây giờ hoàng tộc hoàng đạo ngược lại bắt đầu khẩn trương.

Tựa như Khương Phàm nói, thế giới mới hẳn là muốn bắt đầu phản kích.

Nhưng vì sao còn chưa bắt đầu?

Trong này khẳng định có vấn đề.

Muốn tìm tòi nghiên cứu vấn đề, cấm khu là mấu chốt!!

Cho nên bọn hắn lần lượt tụ tập đến mặt ngoài cấm khu, thảo luận với nhau, cũng liên thủ đề phòng.

Trong mấy ngày gần đây nhất, bọn hắn chia làm tam đại trận doanh, đều tụ ở vị trí phía đông.

Một là Ma tộc của Hắc Ma đại lục, một là Nhân tộc của Thái Sơ đại lục, một là cường tộc của hải vực.

Về phần đám tán tu, bọn họ rất ít ở chỗ này mà là tiếp tục phân tán ở bên ngoài tìm kiếm lấy bảo bối, tranh đoạt lấy 'Ăn cơm thừa rượu cặn' mà hoàng tộc hoàng đạo bọn họ đều khinh thường ngoảnh đầu nhìn một chút.

Đối với hoàng tộc hoàng đạo mà nói đó là ăn cơm thừa rượu cặn, đối với bọn hắn mà nói đó lại là siêu cấp thịnh yến.

- Ha ha, ta thấy được cái gì đây?

Khương Phàm đứng ở đằng xa, ánh mắt sắc bén nhìn thấu dãy núi, rơi vào chỗ đám người Thái Sơ đại lục kia.

- Cái gì? Nói một chút đi.

Long Cốt Cự Ngạc ngửa đầu cực lực nhìn quanh, nhưng khoảng cách quá xa, mắt cá lại không thấy rõ ràng bằng mắt chim.

- Thái Cổ Thần Miếu!

- A, bọn hắn tới? Đến tham gia náo nhiệt, hay là tới giết ngươi.

- Cả hai đều có. Bọn gia hỏa bí ẩn điệu thấp này vậy mà lại đều bắt đầu mạo hiểm, xem ra cái chết của Hình Phù Đồ đối bọn hắn là kích thích không nhỏ nhỉ.

- Đúng là như thế mà, ngươi giết Hình Phù Đồ, phá đi giấc mộng Thánh Hoàng tương lai của bọn hắn, cũng làm cho bọn hắn thẹn với tiên tổ, nếu như còn an nhàn như trước vậy liền nói không đi qua được. Dương Biện đâu, tới rồi sao?

- Tới rồi, cưỡi Huyền Quy tới.

- Đại vương bát tới, không phải ở lại Hải Thần đảo tạo tiểu vương bát sao?

Đại Tặc lộ ra nụ cười tà ác, ban đầu còn hâm mộ Đại Vương trái ôm phải ấp, bây giờ nha, nó hận không thể chạy đến trước mặt Đại Vương, khoe khoang thật tốt.

- Còn có người của Thiên Kiếm Thần Tông, cũng đều đến rồi. Đi thôi.

- Đi? Trực tiếp tiến lên như vậy? Đúng rồi, Thất Thải Liên Tử, hắc hắc, nổ bọn hắn nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK