- Thứ ba, nếu như hắn dám giết hại chủ nhân Tu Di, chính là mang ý nghĩa hắn chủ động từ bỏ cơ hội duy nhất có khả năng tránh cho Thương Huyền chiến loạn, mà cái gọi là nghênh chiến Đế tộc bảo vệ Thương Huyền, cũng chỉ là hắn che giấu, ngụy trang cho tính khát máu của mình, hắn không phải đang chiến đấu vì Thương Huyền, mà là đang chiến đấu vì mình. Phật môn cũng định hắn chính là bạo quân, coi hắn là dị loại Nhân tộc, hiệu triệu thiên hạ... Thanh trừ...
Giọng của Hứa Như Lai bình tĩnh ung dung quanh quẩn trong đại điện vàng son lộng lẫy, lần giải thích này, hiên ngang lẫm liệt, cũng rất có lực uy hiếp.
Nhưng, chuyện đàm phán này, thật thành sao?!!
Lần uy hiếp này, đối với loại cuồng nhân như Khương Phàm kia mà nói, không thể nghi ngờ là một sự khiêu khích, một sự khiêu khích ngay thẳng.
Chủ quan chính là, ngươi ngoan ngoãn thả người, ta sẽ giúp nói tốt ngươi với Đế tộc, nếu ngươi không thả người, ngươi chính là tội nhân của Nhân tộc, đừng trách phật môn không khách khí.
Hứa Đức Diệu kinh ngạc nhìn Hứa Như Lai.
Đây là tới đàm phán?
Hay là đến khiêu khích!
Đây là muốn hắn đi thương lượng?
Hay là phải đi chịu chết!!
Mặc dù tới đàm phán lại ra oai phủ đầu chấn chấn động đối phương trước là rất bình thường, nhưng... Chấn xong, có phải lại biểu hiện thành ý hay không.
Ví dụ như nói, nếu như ngươi thả người, chúng ta cho ngươi đồ tốt hơn, mà nếu ngươi không thả... Ta giết chết ngươi.
Bọn người Hứa Thiên Kỳ hai mặt nhìn nhau, đây là phương thức đàm phán của phật môn?
Mẫu thân nó, thổ phỉ đều không có làm như vậy, đây chính là Khương Phàm, là Phần Thiên Thần Hoàng, là chủ nhân Thương Huyền từ bên trong gió tanh mưa máu đi ra tới, ngươi chơi cùng hắn như thế này? Không sợ hắn dưới cơn nóng giận, Thần Phật cùng răng rắc!
- Chỉ ba điều này sao? Còn có...
Hứa Đức Diệu đang muốn hỏi thăm, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Chẳng lẽ... Không không không, khẳng định là hắn suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng... Hứa Đức Diệu nhìn bóng lưng Hứa Như Lai, nỗi lòng lại không nhịn được mà xoay chuyển.
Nếu như muốn đổi Tu Di lão tổ từ trong tay loại người Khương Phàm này về, khẳng định sẽ phải bỏ ra cái giá tài nguyên cực lớn, Tu Di Sơn sẽ không còn tài nguyên bồi dưỡng Hứa Như Lai thành thần.
Khương Phàm sẽ còn bị ép buộc phật môn giữ vững trung lập, chuyện này sẽ đắc tội Thái Sơ Đế tộc, nghiêm trọng thì sẽ còn uy hiếp đến hoàn cảnh sinh sống của phật môn tại Thái Sơ đại lục.
Được không bù mất.
Mà, nếu như Tu Di lão tổ bình yên trở về, Hứa Như Lai chỉ có thể tiếp tục làm 'người ứng cử' của hắn, ở trong hoàn cảnh không có tài nguyên mà từ từ trưởng thành, cạnh tranh cùng người ứng cử khác, tranh thủ địa vị một chút xíu.
Nếu như Tu Di lão tổ chết tại chỗ Khương Phàm, vậy thì sẽ chọc giận toàn bộ phật môn, khiến cho thế lực phật môn liên hợp lớn chưa từng có, mà Hứa Như Lai là người thừa kế đế cốt Phật Đà Thuỷ Tổ, cũng sẽ có thể thuận thế kế vị, thống lĩnh toàn thể thế lực phật môn, càng có thể mượn cơ hội này, làm sâu sắc liên hệ cùng Thái Sơ Đế tộc.
Hứa Đức Diệu lại lần nữa lắc đầu, không thể nào, chuyện này không giống như phong cách làm việc của phật môn.
Nhưng, lại nghĩ lại, Hứa Như Lai căn bản cũng không phải tăng lữ trưởng thành tại bản thổ phật môn, không phải Chân Phật tự do tiếp nhận phật quang chiếu rọi, phật pháp tẩy lễ, mà là đạt được cơ duyên, cưỡng ép được đưa tới nơi đó.
Hình thức tư duy của Hứa Như Lai, vẫn như hoàng tộc cùng hoàng đạo đánh cờ vì lợi ích.
- Tất cả các ngươi lui ra!!
Hứa Đức Diệu đột nhiên nghiêm túc ra hiệu các tộc nhân.
Hứa Đức Dung, Hứa Cẩm Thành và đám người nhao nhao lui ra, trong đại điện chỉ còn lại có Hứa Đức Diệu và Hứa Như Lai.
Hứa Như Lai mở miệng chính là một câu:
- Thế lực phật môn rắc rối phức tạp, mặc dù lấy Tu Di Sơn vi tôn, nhưng còn có hai đại hoàng đạo, ngũ đại Hoàng cấp, cùng mười ba thánh điện khác. Lần này Thần Phật bị nhốt, Thánh Phật các nơi tề tụ về Tu Di Sơn, cũng đều biểu thị nhất định phải không tiếc cái giá mà đổi lại. Nhưng... ngoài miệng bọn hắn chính nghĩa lẫm nhiên, lại đều không nguyện ý cống hiến bảo vật, càng hy vọng Tu Di Sơn tự mình phụ trách.
- Muốn trao đổi Thần Phật, tất nhiên Khương Phàm sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, trận giao dịch này rất có thể sẽ móc sạch Tu Di Sơn. Kể từ đó, ta muốn thành thần, xa xa khó vời. Mà nội bộ Tu Di Sơn trước đó đã có hai người thừa kế 'Phật Đà' linh văn, bọn hắn có thiên phú cực cao, mà cảnh giới trước mắt đều tại Thánh Vương. Nếu như ta trong thời gian ngắn hạn không chiếm được tài nguyên, chậm chạp Không thể nào kích phát tiềm lực đế cốt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bọn hắn thay thế, thậm chí là... Đào đi Đế Cốt Xá Lợi!
- Nếu như Thần Phật chết ở trên tay Khương Phàm, Thái Sơ Đế tộc hứa hẹn, sẽ ban cho ta số lượng lớn thần vật trước tiên, bảo đảm cảnh giới cùng thực lực tăng lên toàn diện, cũng ủng hộ ta kế nhiệm chức vị chủ nhân Tu Di Sơn, thống ngự phật môn, chinh chiến Thương Huyền. Mặc dù chiến tranh chinh phạt Thương Huyền rất tàn khốc, nhưng cũng mang theo cơ hội. Ta có thể triệt để khống chế Tu Di Sơn trong quá trình chiến tranh, cũng xác lập được địa vị, chân chính ảnh hưởng đến tất cả phật môn.
- Khương Phàm khẳng định không gánh được trận Đế tộc đại chiến này, ta lại có thể lợi dụng trận chiến tranh này, đăng lâm thần vị, thống ngự phật môn, trở thành một người trên vạn người tại Thái Sơ đại lục!
Hứa Như Lai nói xong, nhẹ giọng một câu:
- Phụ thân, ngài phải giúp ta, cũng chỉ có ngài mới có thể giúp ta.
Một tiếng phụ thân để Hứa Đức Diệu đang muốn chất vấn xúc động.
Đúng vậy, mặc dù thế lực phật môn cuồn cuộn thánh uy, phật quang phổ chiếu chúng sinh, nhưng cuối cùng không phải người người đại ái đại nghĩa, người người vô dục vô cầu, từng ngày cái gì đều mặc kệ, cái gì đều không tranh, chỉ nghĩ hàng yêu trừ ma, cứu vớt dân chúng như người ngoài tưởng tượng như thế.
Cho nên nội bộ bọn họ vẫn có cạnh tranh, giữa lẫn nhau vẫn có đối kháng,
Chỉ có thân ở trong đó, mới có thể hiểu một ít gian nan và tàn khốc ở trong đó.
Hứa Như Lai là một người ngoài, lại bởi vì đạt được cơ duyên xá lợi Thuỷ Tổ chí cao vô thượng của phật môn, nhất cử được chọn là người thừa kế Tu Di Sơn, tự nhiên mà sẽ nhận lấy áp lực cực lớn, cũng gặp phải các loại căm thù.
Chỉ là, trước đó Hứa Đức Diệu nơi đó tưởng tượng quá tốt đẹp, quá thần thánh, quá đơn giản, mà không để ý đến tình cảnh một mình Hứa Như Lai sẽ gặp phải.
Cho tới giờ khắc này một tiếng phụ thân này, một tiếng giúp ta này của Hứa Như Lai, để Hứa Đức Diệu đột nhiên đã hiểu, phía sau hài tử của mình nhìn như vinh quang, nhưng lại là gian nan đến cỡ nào.