[Giải thích đơn giản một chút, Đan Hoàng Võ Đế còn chưa tới hồi kết thúc, chỉ là hôm qua chạy bộ đến hưng phấn, đột nhiên muốn viết chút lời nói đầu nên liền phát ra ngoài, không nghĩ tới lại có phản ứng lớn như vậy.
Bây giờ tình tiết vừa mới đi đến hậu kỳ, dự tính còn có ba bốn trăm vạn chữ nữa. – Trích lời tác giả]
Khương Phàm nhìn ra Cổ Tác Nhân giống như có chút do dự, nhân tiện nói:
- Lúc đầu ta giúp ngươi chỉ là cử chỉ vô tâm, ngươi lại liều mình cứu được bọn người Thiên Hậu, người nên cảm tạ là ta.
- Đừng đừng đừng, ta là biết ta không chết được nên mới không thèm đếm xỉa, hắc hắc.
- Nếu đã như thế, vậy chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau rồi? Nếu như ngươi nguyện ý kết giao bằng hữu cùng chúng ta, vậy hãy lại ở vài ngày, ngươi còn muốn chạy đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi, sẽ không có người cản ngươi.
- Ta sợ thêm phiền phức cho các ngươi.
- Không phiền phức, chúng ta nơi này đều có người muôn hình muôn vẻ, nói không chừng ngươi có thể đụng tới mấy người bằng hữu nữa thì sao.
- Cái kia, vậy thì rất tốt!!
Cổ Tác Nhân rất sung sướng mà đồng ý.
Khương Phàm nhiệt tình đưa tay:
- Ta mang ngươi đi dạo, giới thiệu ngươi cho bọn người Thiên Hậu trước.
Hướng Vãn Tình nói nhỏ:
- Thân thể của chàng...
- Không sao cả, từ từ khôi phục là được.
Tại thời điểm Khương Phàm mang theo Cổ Tác Nhân tìm tới Thiên Hậu, Thiên Hậu liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra tiểu mập mạp này.
- Ngươi... ngươi còn sống?
Cổ Tác Nhân nhếch miệng cười nói:
- Ta không chết được.
Khương Phàm cũng cười nói:
- Lục Đạo truyền thừa, Bất Tử Bất Diệt! Đối ứng với Lục Táng truyền thừa, Luân Hồi Đại Táng! Nếu như ta không đoán sai, hắn có thể vô hạn luân hồi, vô hạn trùng sinh!
Cổ Tác Nhân nói:
- Cũng không thể xem như vô hạn, linh hồn và sinh cơ tử vong như vậy, ta rất nhanh đã có thể khôi phục, nếu như xé nát ta, vậy thì phiền phức chút.
Thiên Hậu nói:
- Lúc ấy thật cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi chặn đường, chỉ sợ bọn người Kiều Vô Hối dữ nhiều lành ít. Rất xin lỗi, lúc ấy tình huống nguy hiểm, không thể an táng ngươi.
Cổ Tác Nhân không thèm để ý:
- Lúc ấy không biết nha, hợp tình lý.
Khương Phàm giới thiệu sơ lược tình huống của Cổ Tác Nhân, Thiên Hậu lại lần nữa lau mắt mà nhìn tiểu mập mạp đối diện mình, tùy tiện nhặt được một bảo bối, lại có thể nhặt được đế tâm?
Đây chính là số mệnh sao?
Tuy nhiên, Thiên Hậu cũng mẫn cảm phát hiện vấn đề, một người bình thường sao có thể tuỳ tiện dung hợp đế tâm, lại có thể trong ba mươi năm không làm ra bất cứ oanh động gì, lặng yên không một tiếng động trưởng thành đến Thánh Hoàng?
- Khương Phàm!! Ta cho là ngươi là đang bế quan, thì ra ngươi ở chỗ này nhàn rỗi nói chuyện phiếm?
Một tiếng quát lớn đến mức muốn nổ tung, chấn động đến mức để màng nhĩ bọn người Khương Phàm đều oanh minh.
- Cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không ta mang Côn Bằng rời khỏi nơi này!
Một tên ác hán khôi ngô toàn thân khuấy động khí tức đại dương mênh mông, mang theo cảm giác áp bách cực mạnh.
Thiên Hậu nhắc nhở Khương Phàm:
- Tộc trưởng Cự Côn của thế giới mới tới tìm chàng.
Thế giới mới?
Thế giới mới sao lại tới đây?
Khương Phàm kỳ quái nhìn Thiên Hậu.
Thiên Hậu lắc đầu, tên to con này mới tới đây đã nói thẳng là muốn gặp Khương Phàm, ngay cả Côn Bằng mà nàng an bài làm bạn đều không thể nạy ra nửa câu từ trong miệng nó.
- Chúng ta tới bên cạnh nhìn trước?
Hướng Vãn Tình rất tức thời ra hiệu với Cổ Tác Nhân.
- Tốt tốt. Cổ Tác Nhân rất biết điều mà đồng ý, tuy nhiên vừa đi vài bước lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn tên ác hán kia.
Thế giới mới?
Là đại lục mới tại Thần Dụ Chi Hải kia sao?
Bọn hắn lại có liên hệ cùng Khương Phàm.
Hình như nữ tử của Sinh Mệnh Thần Điện cảm thấy rất hứng thú đối với nơi đó.
Cự Côn biến thành ác hán, thô cuồng khôi ngô, khí thế hùng hậu, mặt mũi tràn đầy sự tàn ác mà nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm chỉ chỉ mặt mình:
- Không nhìn ra được sao, không phải ta đang bế quan, là đang khôi phục.
- Khôi phục?
Cự Côn quan sát tỉ mỉ Khương Phàm, điều tra khí tức.
Khương Phàm không muốn đắc tội thế giới mới nên chủ động nói:
- Ta là vừa thức tỉnh, không biết ngươi đã đến, chiêu đãi không chu đáo, xin hãy tha lỗi.
Côn Bằng biến thành cự hán từ đằng xa đuổi tới, sau khi thấy cảnh này thì tranh thủ thời gian khuyên giải tộc trưởng.
- Lần này ta tới là phụng mệnh Giới Chủ.
Sắc mặt Cự Côn hơi chậm lại.
Bán Thánh Cự Côn lúc trước được đưa tiễn đến chỗ có thể trong vài năm ngắn ngủi đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, thậm chí biến đổi huyết mạch, hóa thành Côn Bằng, nó là vừa vui mừng lại vừa rung động.
Thời điểm vừa mới bắt đầu gặp thì thật sự khó mà tin được ánh mắt của mình.
Khương Phàm thật sự nói được thì làm được!!
Thương Hải Đồ và khế ước quả nhiên là có hiệu quả.
Bộ tộc Cự Côn có thể một lần nữa thức tỉnh Côn Bằng, càng là kiêu ngạo của toàn bộ Cự Côn tộc. Đối với điểm này, nó hẳn là nên cảm kích Khương Phàm.
Khương Phàm ra hiệu Cự Côn ngồi xuống nói chuyện:
- Đảo mắt đã qua nhanh hai năm, thế giới mới đã hoàn hảo nhỉ.
Cự Côn không quen ngồi, vẫn đứng thẳng tắp như núi ở nơi đó như cũ:
- Thế giới mới gánh vác sự tham lam của các phe, bây giờ rất an toàn.
Khương Phàm thấy nó không ngồi, bất đắc dĩ lại đứng lên.
Thiên Hậu nhẹ nhàng dựa vào sau lưng Khương Phàm, chèo chống cho hắn.
Trên khuôn mặt tái nhợt suy yếu của Khương Phàm hiện ra nụ cười thản nhiên:
- Vậy là tốt rồi. Mục đích Giới Chủ lệnh ngươi qua đây là...
- Cung cấp trợ giúp.
- Cho ta??
- Không sai, chính là cho ngươi.
- Hình như bây ta không phải là rất cần trợ giúp lắm.
- Ngươi thấy không cần, nhưng kỳ thật ngươi rất cần! Bây giờ ngươi trùng kiến Vạn Thế Thần Triều, là đánh trả trận hủy diệt ngàn năm trước kia, là tuyên cáo thắng lợi khi ngươi trở về, đối với ngươi mà nói, đây là chuyện đáng kiêu ngạo, nhưng Tru Thiên Thần Điện và Xích Thiên Thần Triều này, lại là một sự nhục nhã cực lớn, Đế tộc tám phương cũng sẽ không ngồi xem ngươi xưng bá Thương Huyền.
- Cho nên, bây giờ nhìn ngươi như đã đến gần với thắng lợi, nhưng kỳ thật lại gặp phải khiêu chiến càng lớn, hơi không cẩn thận, đầy bàn đều thua.