- Ngươi kiềm chế một chút! Ta không có bảo ngươi luyện đan như thế
Linh hồn Đan Hoàng đã triệt để bó tay với hài tử này rồi.
Sau khi nói chỉ cần luyện ba trăm viên thuốc liền thì đứa nhỏ này đơn giản chính là đang liều mạng.
Hắn luyện đến không biết ngày đêm!
Đã trước sau hai mươi ngày rồi cũng không có chợp mắt!
Một ngày hắn luyện có thể cho người ta dùng hai ngày!
Khương Phàm hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu đan thuật, đột nhiên phát hiện luyện đan chẳng những không buồn tẻ mà còn rất có ý nghĩa.
Các loại dược thảo khác biệt phối hợp với nhau, số lượng dược thảo như thế nào, chờ một chút... hình như tất cả đều có thể hình thành đan dược và hiệu quả khác nhau.
Luyện chế đan dược càng ngày càng nhiều, đối với hiệu quả của các loại dược thảo có cũng đã dần hiểu rõ, Khương Phàm bắt đầu có hiểu biết riêng của mình.
Trong đầu mỗi khi có một viên đan dược thắp sáng lên, đầu tiên hắn liền hiểu rõ tên và dược hiệu, sau đó tự mình suy đoán cần tới dược thảo gì. Sau đó là so sánh với đan dược đã có.
Lúc bắt đầu thì luôn phạm sai lầm, nhưng dần dần đã có thể thành công được năm mươi đến sáu mươi phần trăm.
Những thứ này đều khiến Khương Phàm bắt đầu hưng phấn, cũng càng cố sức hơn.
- Quốc quân Đan quốc tự mình tới?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn Dạ An Nhiên.
- Đan dược thăng hoa linh văn đối với Đan quốc có mê hoặc quá lớn, thậm chí là trí mạng.
Dạ An Nhiên không phải Luyện Đan sư, không hiểu được cảm giác này, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thường Lăng, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình của quốc quân Đan quốc.
- Đan dược trên tay Tịch Dao, không ở chỗ ta.
Khương Phàm rất chờ mong quốc quân Đan quốc có thể tự mình tới, nhưng... Đan dược ở chỗ Tịch Dao.
- Không thể thương lượng với Tịch Dao một chút sao?
Dạ An Nhiên biết đan dược rất quý giá, thế nhưng thành bại của Khương Hồng Võ đối bọn hắn mà nói quá quan trọng.
Nếu như thành công, bọn hắn sẽ có lòng tin nghênh chiến hoàng triều. Nếu như thất bại, Khương Hồng Võ rất có thể sẽ chết.
- Ngọc Đỉnh tông không phải đã nguyện ý phối hợp rồi sao? Chúng ta không cần Đan quốc.
- Bọn họ nguyện ý phối hợp, nhưng ta cảm giác... tạo nghệ đan thuật của quốc quân Đan quốc hẳn là cao hơn Ngọc Đỉnh tông.
- Điều này cũng đúng. Nhưng làm sao ta có thể mở miệng nói với Tịch Dao? Loại đan dược này quá quý giá.
Dạ An Nhiên do dự:
- Ngươi tự mình đi bàn bạc, nàng cũng đã ôm ngươi rồi, nói không chừng có thể cho ngươi.
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Nàng chir vì cảm kích nên mới ôm ta.
- Nàng là Thánh Nữ La Phù, coi như cảm tạ thì cũng không thể nào tùy tiện ôm người khác.
Dạ An Nhiên bỗng nhiên cảm giác mình lại có chút chua xót.
- Tình huống đặc biệt chăng.
Khương Phàm gãi gãi đầu, sống sót sau tai nạn, cảm xúc kích động, có thể hiểu.
- Khẳng định là đặc biệt thôi sao? Tông chủ Thánh Nữ tông cũng đích thân tới, ngươi nhất định phải giữ lại năm ngày.
Dạ An Nhiên có chút hé miệng, Tịch Dao có mị lực như vậy sao?
Mình ở bên cạnh hắn lâu như vậy, không chỉ có không lọt vào mắt, ngay cả nói cũng không nguyện ý nói vài lời, làm sao đụng phải Tịch Dao, không chỉ có một chỗ, cũng đều ôm thanhf một khối.
- Ta giữ lại nàng năm ngày là thả trong thanh đồng tiểu tháp. Nàng ở bên trong là...
Khương Phàm cầm lấy thanh đồng tiểu tháp, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Đây là cái gì??
Sâu trong không gian của thanh đồng tiểu tháp, tiểu xà đang hấp thu long khí hài cốt Dực Long, từ sau khi rời khỏi thành Hoàng Phủ tiểu xà liền núp ở bên trong. Trước sau hơn ba mươi ngày, năng lượng hài cốt bị hấp thu hơn phân nửa, đều đã trở nên ảm đạm hơn.
Thân thể tiểu xà cũng phát sinh thay đổi kinh người, hình thể dài đến hơn ba mét, hai cái cánh thịt cũng hơn hai mét, hơn nữa còn đang thay đổi.
Nhưng, bên trong đống hài cốt lại có một viên đan dược?
Trước đó do long khí quá thịnh, ánh sáng vờn quanh nên không có chú ý.
- Ở bên trong thế nào?
- Lúc Khương Tuyền trưởng lão rời khỏi có nói câu... tuổi vẫn còn nhỏ, cơ thể vẫn còn sinh trưởng nữa, không cần giày xéo bản thân mình. Để nhắc nhở chúng ta nói thêm với ngươi.
- Có ý gì?
Dạ An Nhiên càng nói càng khổ, càng nói càng tức giận, trong đôi mắt xinh đẹp vậy mà lại dần dần có một làn nước nhẹ.
- Còn có, Nạp Lan Thanh Lạc nói ngươi trong thành Hoàng Phủ, mạo phạm qua Thường Lăng. Sao ngươi lại mạo phạm người ta?
Dạ An Nhiên một mực không muốn nói những này, càng không để cho mình suy nghĩ những thứ này, nhưng giờ khắc này không biết thế nào lại vẫn hỏi ra.
- Đây là... Tịch Dao để lại?
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra viên đan dược kia.
Đây chính là một trong năm viên đan dược truyền kỳ thuộc về Tịch Dao.
- Đây là viên đan dược kia?
Dạ An Nhiên giật nảy cả mình.
- Hình như là Tịch Dao để lại.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, hai tỷ muội này làm việc đều thần bí như thế sao?
- Nàng lại để đan dược này lại cho ngươi?
Dạ An Nhiên bây giờ có thể khẳng định, hai người này xác thực đã phát sinh cái gì đó rồi.
Khương Phàm cầm viên đan dược có chút do dự.
Viên đan dược này rốt cuộc là để lại hay là giao cho Đan quốc?
Nếu như để lại đương nhiên sẽ cho Uyển Nhi. Nhưng nếu cứ như vậy, phụ thân có thể sẽ có nguy hiểm.
Cho Uyển Nhi thì có thể tạo nên thánh văn hoàn toàn mới. Cho Đan quốc, mặc dù có thể trợ giúp phụ thân, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là gia tăng tỷ lệ, cũng không nhất định sẽ hoàn toàn thành công.
Khương Phàm cắn răng một cái, giao cho Đan quốc đi!
Mình có Đan Hoàng Cổ Kinh, tương lai còn có cơ hội luyện ra. Nhưng vận mạng của Vương gia có khả năng sẽ bị quyết định trong một năm này.
- Đem đan dược cho Thường Lăng nhìn, nhưng không thể cho nàng. Để quốc quân Đan quốc bí mật tới, tốt nhất là mang theo hai ba vị Luyện Đan sư cấp bậc Đại Tông sư. Nếu như phụ thân có thể thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh, ta nhất định đưa đan dược cho bọn hắn. Nếu như không thể, thật có lỗi!
Khương Phàm không thể tuỳ tiện giao ra.
Bây giờ cũng chỉ có thể để quốc quân Đan quốc gắng hết sức.
Linh hồn Đan Hoàng đã triệt để bó tay với hài tử này rồi.
Sau khi nói chỉ cần luyện ba trăm viên thuốc liền thì đứa nhỏ này đơn giản chính là đang liều mạng.
Hắn luyện đến không biết ngày đêm!
Đã trước sau hai mươi ngày rồi cũng không có chợp mắt!
Một ngày hắn luyện có thể cho người ta dùng hai ngày!
Khương Phàm hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu đan thuật, đột nhiên phát hiện luyện đan chẳng những không buồn tẻ mà còn rất có ý nghĩa.
Các loại dược thảo khác biệt phối hợp với nhau, số lượng dược thảo như thế nào, chờ một chút... hình như tất cả đều có thể hình thành đan dược và hiệu quả khác nhau.
Luyện chế đan dược càng ngày càng nhiều, đối với hiệu quả của các loại dược thảo có cũng đã dần hiểu rõ, Khương Phàm bắt đầu có hiểu biết riêng của mình.
Trong đầu mỗi khi có một viên đan dược thắp sáng lên, đầu tiên hắn liền hiểu rõ tên và dược hiệu, sau đó tự mình suy đoán cần tới dược thảo gì. Sau đó là so sánh với đan dược đã có.
Lúc bắt đầu thì luôn phạm sai lầm, nhưng dần dần đã có thể thành công được năm mươi đến sáu mươi phần trăm.
Những thứ này đều khiến Khương Phàm bắt đầu hưng phấn, cũng càng cố sức hơn.
- Quốc quân Đan quốc tự mình tới?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn Dạ An Nhiên.
- Đan dược thăng hoa linh văn đối với Đan quốc có mê hoặc quá lớn, thậm chí là trí mạng.
Dạ An Nhiên không phải Luyện Đan sư, không hiểu được cảm giác này, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thường Lăng, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình của quốc quân Đan quốc.
- Đan dược trên tay Tịch Dao, không ở chỗ ta.
Khương Phàm rất chờ mong quốc quân Đan quốc có thể tự mình tới, nhưng... Đan dược ở chỗ Tịch Dao.
- Không thể thương lượng với Tịch Dao một chút sao?
Dạ An Nhiên biết đan dược rất quý giá, thế nhưng thành bại của Khương Hồng Võ đối bọn hắn mà nói quá quan trọng.
Nếu như thành công, bọn hắn sẽ có lòng tin nghênh chiến hoàng triều. Nếu như thất bại, Khương Hồng Võ rất có thể sẽ chết.
- Ngọc Đỉnh tông không phải đã nguyện ý phối hợp rồi sao? Chúng ta không cần Đan quốc.
- Bọn họ nguyện ý phối hợp, nhưng ta cảm giác... tạo nghệ đan thuật của quốc quân Đan quốc hẳn là cao hơn Ngọc Đỉnh tông.
- Điều này cũng đúng. Nhưng làm sao ta có thể mở miệng nói với Tịch Dao? Loại đan dược này quá quý giá.
Dạ An Nhiên do dự:
- Ngươi tự mình đi bàn bạc, nàng cũng đã ôm ngươi rồi, nói không chừng có thể cho ngươi.
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Nàng chir vì cảm kích nên mới ôm ta.
- Nàng là Thánh Nữ La Phù, coi như cảm tạ thì cũng không thể nào tùy tiện ôm người khác.
Dạ An Nhiên bỗng nhiên cảm giác mình lại có chút chua xót.
- Tình huống đặc biệt chăng.
Khương Phàm gãi gãi đầu, sống sót sau tai nạn, cảm xúc kích động, có thể hiểu.
- Khẳng định là đặc biệt thôi sao? Tông chủ Thánh Nữ tông cũng đích thân tới, ngươi nhất định phải giữ lại năm ngày.
Dạ An Nhiên có chút hé miệng, Tịch Dao có mị lực như vậy sao?
Mình ở bên cạnh hắn lâu như vậy, không chỉ có không lọt vào mắt, ngay cả nói cũng không nguyện ý nói vài lời, làm sao đụng phải Tịch Dao, không chỉ có một chỗ, cũng đều ôm thanhf một khối.
- Ta giữ lại nàng năm ngày là thả trong thanh đồng tiểu tháp. Nàng ở bên trong là...
Khương Phàm cầm lấy thanh đồng tiểu tháp, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Đây là cái gì??
Sâu trong không gian của thanh đồng tiểu tháp, tiểu xà đang hấp thu long khí hài cốt Dực Long, từ sau khi rời khỏi thành Hoàng Phủ tiểu xà liền núp ở bên trong. Trước sau hơn ba mươi ngày, năng lượng hài cốt bị hấp thu hơn phân nửa, đều đã trở nên ảm đạm hơn.
Thân thể tiểu xà cũng phát sinh thay đổi kinh người, hình thể dài đến hơn ba mét, hai cái cánh thịt cũng hơn hai mét, hơn nữa còn đang thay đổi.
Nhưng, bên trong đống hài cốt lại có một viên đan dược?
Trước đó do long khí quá thịnh, ánh sáng vờn quanh nên không có chú ý.
- Ở bên trong thế nào?
- Lúc Khương Tuyền trưởng lão rời khỏi có nói câu... tuổi vẫn còn nhỏ, cơ thể vẫn còn sinh trưởng nữa, không cần giày xéo bản thân mình. Để nhắc nhở chúng ta nói thêm với ngươi.
- Có ý gì?
Dạ An Nhiên càng nói càng khổ, càng nói càng tức giận, trong đôi mắt xinh đẹp vậy mà lại dần dần có một làn nước nhẹ.
- Còn có, Nạp Lan Thanh Lạc nói ngươi trong thành Hoàng Phủ, mạo phạm qua Thường Lăng. Sao ngươi lại mạo phạm người ta?
Dạ An Nhiên một mực không muốn nói những này, càng không để cho mình suy nghĩ những thứ này, nhưng giờ khắc này không biết thế nào lại vẫn hỏi ra.
- Đây là... Tịch Dao để lại?
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra viên đan dược kia.
Đây chính là một trong năm viên đan dược truyền kỳ thuộc về Tịch Dao.
- Đây là viên đan dược kia?
Dạ An Nhiên giật nảy cả mình.
- Hình như là Tịch Dao để lại.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, hai tỷ muội này làm việc đều thần bí như thế sao?
- Nàng lại để đan dược này lại cho ngươi?
Dạ An Nhiên bây giờ có thể khẳng định, hai người này xác thực đã phát sinh cái gì đó rồi.
Khương Phàm cầm viên đan dược có chút do dự.
Viên đan dược này rốt cuộc là để lại hay là giao cho Đan quốc?
Nếu như để lại đương nhiên sẽ cho Uyển Nhi. Nhưng nếu cứ như vậy, phụ thân có thể sẽ có nguy hiểm.
Cho Uyển Nhi thì có thể tạo nên thánh văn hoàn toàn mới. Cho Đan quốc, mặc dù có thể trợ giúp phụ thân, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là gia tăng tỷ lệ, cũng không nhất định sẽ hoàn toàn thành công.
Khương Phàm cắn răng một cái, giao cho Đan quốc đi!
Mình có Đan Hoàng Cổ Kinh, tương lai còn có cơ hội luyện ra. Nhưng vận mạng của Vương gia có khả năng sẽ bị quyết định trong một năm này.
- Đem đan dược cho Thường Lăng nhìn, nhưng không thể cho nàng. Để quốc quân Đan quốc bí mật tới, tốt nhất là mang theo hai ba vị Luyện Đan sư cấp bậc Đại Tông sư. Nếu như phụ thân có thể thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh, ta nhất định đưa đan dược cho bọn hắn. Nếu như không thể, thật có lỗi!
Khương Phàm không thể tuỳ tiện giao ra.
Bây giờ cũng chỉ có thể để quốc quân Đan quốc gắng hết sức.