Mỗi thế giới đều có những truyền thuyết, huyền thoại của riêng mình.
Raphdonia cũng không ngoại lệ.
Có kẻ lang thang giữa mê cung được cứu sống bởi một thực thể vô danh—nó thì thầm điều gì đó rồi biến mất, hoặc có người may mắn thoát chết trong gang tấc khỏi nanh vuốt của những con quái vật nguy hiểm.
Những câu chuyện như thế đã tồn tại từ rất lâu, gần như một phần của dân gian truyền miệng.
Dĩ nhiên, chưa có điều gì trong số đó từng được chứng minh là thật.
“Bất cứ nhà thám hiểm nào cũng từng mơ mộng về những điều thế này ít nhất một lần trong đời” Erwin nhận xét, giọng lẫn chút mỉa mai.
Liệu có thật sự tồn tại một sinh vật có trí tuệ trong mê cung này không—một sinh vật biết nói?
“Thú vị thật……”
Trái ngược với Erwin, mắt Amelia sáng lên ngay khi nghe đến từ “người bản địa.”
“Còn những xác chết ở lối vào thì sao? Cũng là do bọn ‘quái vật’ ấy sao?”
Nữ thám hiểm nghiêng đầu trước câu hỏi của Amelia.
“Xác chết… ở lối vào?”
“Cô không biết à? Có ba người.”
Khi Amelia mô tả diện mạo của họ, nữ thám hiểm giật mình.
“McHolden, Printon, Rick… Họ bị bắt cóc trong đợt tấn công đầu tiên. Nhưng chúng tôi không thấy họ trong ngôi làng nơi chúng tôi bị giam giữ. Không ngờ kết cục của họ lại là như thế…”
“Đợt tấn công đầu tiên? Hãy kể lại từ đầu. Mọi chuyện, từ lúc các cô tách nhóm khỏi Hex Clan.”
“Hả…? Sao các anh lại biết…?”
“Họ là người đã kể cho chúng tôi nghe về hòn đảo này.”
“…Ra vậy.”
“Nếu lúc đó chúng tôi chịu đi cùng họ…” Nữ thám hiểm thì thầm, rồi bắt đầu kể tiếp.
Sau khi tách nhóm khỏi Hex Clan, họ tiến sâu hơn vào trong đảo.
Vùng đất chưa từng được khám phá.
Và cả những sinh vật hoàn toàn mới bắt đầu xuất hiện.
Không có thông tin nào trước đó, chiến đấu trở nên nguy hiểm và hỗn loạn, nhưng lúc ấy họ vẫn tràn đầy nhiệt huyết.
“Tentaculan, Diamont, Guldar Squirrel, Papagonas, Vailonta… Chúng tôi tự đặt tên cho từng con quái mới xuất hiện. Cảm giác như đang sống trong một cuốn biên niên sử anh hùng.”
Papagonas, Vailonta…? Chúng tôi thậm chí còn chưa từng chạm trán với chúng.
Nhưng chuyện đó hãy để sau…
“Khi tiến đến trung tâm hòn đảo, chúng tôi phát hiện những dấu vết kỳ lạ.”
Chúng to gấp đôi dấu chân người, nhiều dấu in sâu xuống mặt đất, tựa như cả một bầy quái vật đã đi qua. Nhưng…
“Chúng không giống hình dạng của dấu chân. Vết tích trên mặt đất dẹt, và có hình dạng như thể… những thứ tạo ra nó đang mang giày.”
Tin rằng mình vừa phát hiện một sinh vật mới, họ phấn khích đuổi theo dấu vết. Càng đi, rừng càng dày đặc, cho đến khi mọi con quái thông thường hoàn toàn biến mất.
“Chính lúc đó, đợt tấn công đầu tiên xảy ra.”
Quái vật tấn công từ mọi phía. Dù chống cự quyết liệt, ba người trong số chúng tôi vẫn bị bắt.
Trong đó có người yêu của thủ lĩnh Clan Silver Lion.
Dĩ nhiên, cả Clan phát điên lên, tiếp tục truy đuổi sâu vào đảo.
“Nhưng rồi, giới hạn cũng hiện ra. Chúng tôi bị phục kích lần hai, rồi lần ba. Nhiều người đã chết.”
Tồi tệ hơn, dù hy sinh biết bao nhiêu người, họ vẫn không tiêu diệt được dù chỉ một con.
“Mãi sau chúng tôi mới nhận ra: chúng rất thông minh. Chúng giao tiếp bằng ngôn ngữ riêng, hành quân theo đội hình và có chiến thuật cụ thể.”
Biết vậy, Silver Lion Clan buộc phải rút lui.
Thủ lĩnh—người vừa mất người yêu—giận dữ vô cùng, nhưng sau khi được thuyết phục rằng nên quay về cầu viện từ Nam tước Jandel, anh ta đã đồng ý.
Nhưng đã quá muộn.
“Trên đường quay lại, chúng tôi rơi vào bẫy của chúng. Vẫn là con đường cũ, nhưng những cạm bẫy ấy… dường như phủ kín con đường.”
Từng người bị bắt. Mắt bị bịt, họ bị đưa tới một ngôi làng của lũ quái vật.
“Vậy… làm sao các cô trốn thoát?”
“À… có một con quái vật lén mở khóa cho chúng tôi…”
“Mở khoá ư?”
Theo lời họ kể, đó là một sinh vật nhỏ hơn hẳn những con khác—có vẻ là… một đứa trẻ.
“Các cô quen nó à?”
“Không. Chúng tôi thậm chí không thể giao tiếp.”
“Vậy tại sao nó lại thả các cô?”
“Chúng tôi cũng không biết. Nó đã đến phòng giam, nhìn chúng tôi cả ngày, cố gắng nói chuyện… rồi bỏ đi.”
Hmm, ra vậy.
“Có lẽ vì… thương hại.”
Amelia nói thẳng suy nghĩ.
Nghe vậy, Erwin cũng góp lời:
“Giờ cô nhắc đến chuyện đó tôi mới nhớ. Chị gái tôi từng làm điều tương tự. Vào một mùa lễ hội—chị ấy cứ lẽo đẽo theo lũ gia súc hiến tế, rồi đến đêm trước lễ, thả hết ra ngoài.”
Mặt những người sống sót đanh lại trước sự so sánh, nhưng họ không phản bác. Bản thân họ cũng nghi ngờ rằng mình từng bị xem như súc vật trong chuồng, và có lẽ, một đứa trẻ đã vì lòng trắc ẩn mà cứu họ.
“Haha… trẻ con thường thế…”
Dù sao thì, đó là phần cuối câu chuyện của họ. Sau đó, họ kể lại tất cả những gì biết về bọn “quái vật”—ngoại hình, sức mạnh, số lượng ước chừng trong làng, v.v.
Khi đã có đủ thông tin, tôi quyết định.
‘Chừng này là đủ để tiếp tục thám hiểm.’
Xét theo quy mô của ngôi làng, nhóm bảy người của tôi không bao giờ có cơ hội để chiến thắng, nhưng những con quái vật độc họ miêu tả lại có sự chênh lệch rất lớn về mặt sức mạnh.
Tựa như xã hội của con người, không phải ai trong số đó cũng là chiến binh.
Vấn đề nằm ở chỗ, chúng quá rành địa hình. Vì thế, chúng có địa lợi tuyệt đối.
Nhưng… nếu tình thế trở nên quá nguy hiểm, ta vẫn có thể rút lui.
“Giờ thì, hãy dẫn đường. Đến ngôi làng.”
“……Ngài thật sự định đi sao?”
“Chúng ta đến đây là để khám phá.”
“……”
Tôi vỗ vai một người trong số họ. Họ nhìn tôi như vừa nuốt phải thứ gì đắng chát.
“Chúng tôi… có thể chỉ vị trí, nhưng ngài nên tự mình đi, thưa Nam tước…”
“Phải! Chúng tôi đi theo chỉ cản trở thêm thôi!”
Họ rõ ràng không muốn quay lại.
“Các cô có thuyền không?”
“C-Có! Bạn tôi—Myurton—có dấu hiệu triệu hồi thuyền.”
“Vậy thì tốt. Các người được tự do .”
“…Sao cơ?”
“Ổn rồi. Vậy là quyết định xong. Các cô có thể rời đi.”
“…Hả?”
“Sao? Nếu nghĩ mình đủ sức quay về bờ và chèo thuyền tới Đảo Đá, thì cứ đi.”
Chỉ để nói rõ, bọn quái vật chúng tôi chạm trán dọc đường đều khoảng cấp 3 hoặc 4.
Rất may, vì họ cũng là thám hiểm giả, nên việc trao đổi khá dễ dàng.
“……Chúng tôi sẽ dẫn ngài đến ngôi làng.”
“Tốt.”
Vì có vẻ sẽ đồng hành thêm một thời gian, chúng tôi trao đổi tên.
Marina, Chen, Krian, Dennis.
Dennis là thương thủ thuộc nhóm nhỏ riêng, còn ba người còn lại là tàn dư của Silver Lion Clan.
Clan đó xem như đã tan rã rồi.
“Jandel, từ giờ tôi sẽ dẫn đầu.”
Vậy nên, tôi phải điều chỉnh đội hình.
“Emily, cô sao?”
“Họ nói rừng có bẫy.”
“Nhưng chính vì thế tôi mới nên đi tr—”
“Jandel, anh là thủ lĩnh. Nếu anh bị thương hay bị bắt, ai sẽ lãnh đạo chúng tôi?”
Amelia phản bác thẳng thừng rồi bước lên trước.
Cô ấy nói rằng sẽ dễ phát hiện bẫy hơn nếu mình đi đầu—và đúng như lời cô ấy nói, cô ấy dẫn đường vô cùng điêu luyện.
Là một tanker, cảm giác được ai đó bảo vệ… thật sự là một cảm giác dễ chịu.
‘Được che chở… cũng không tệ……’
Khoảng hai tiếng sau, chúng tôi đến nơi.
Nhưng…
“Đây… chính là chỗ này. Dưới gốc cây này chắc chắn có một lối vào… Hử?”
Dưới rễ cây mà họ dẫn chúng tôi tới, không có gì ngoài mặt đất ẩm ướt.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi… không biết.”
“Chúng ta đã đi nhầm chỗ sao?”
“Không! Không thể nào! Ngài Nam tước cũng thấy rồi mà! Đôi giày tôi đánh rơi vẫn còn gần đây!”
Anh ta không nói dối…
Cân nhắc về khả năng nhầm lẫn, chúng tôi kiểm tra toàn bộ các gốc cây gần đó, nhưng không có lối vào.
‘Lối vào có thể tự đóng lại sao?’
Tôi chưa hiểu cơ chế, nhưng chắc chắn dưới đây có một ngôi làng, vì chúng tôi vừa thấy một đứa trẻ đang lẫn trốn gần đó.
Sssss…
“Tôi phụ trách bên trái.”
“Vậy tôi chặn bên phải.”
Ngay khi phát hiện, Erwin và Amelia nhanh chóng áp sát, và con mồi bị khống chế gần như ngay tức thì.
Da lam, mắt to, nanh cong vút lên trên, hộp sọ kéo dài ra phía sau—trông gần giống một sinh vật ngoài hành tinh.
“Kyaaah!”
Con quái nhỏ vùng vẫy dữ dội, gào rú như thú hoang. Nhưng chỉ trong thoáng chốc.
“Im lặng.”
Amelia kề dao vào cổ nó. Nó lập tức khựng lại và từ từ ngước nhìn tôi.
[“X-Xin tha mạng…”]
Nó nói bằng cổ ngữ.
*****
Với một người có thể đọc và viết cổ ngữ thành thạo, thì tất nhiên, giải tiếp cũng chẳng là vấn đề.
Dù hơi gượng một chút.
[Là ngươi sao? Đứa trẻ đã thả bốn người này.]
Khi tôi cất lời bằng cổ ngữ, con quái nhỏ tròn mắt ngạc nhiên.
Chỉ giây trước, nó còn van xin mạng sống, nhưng chỉ vài giây sau, nó đã đổi sang ánh mắt tò mò.
[Sao không trả lời?]
[V-Vâng… là tôi đã thả họ.]
[Vì sao?]
[Vì… tôi thấy tội nghiệp họ…….]
Nghe thế, tôi chợt nhớ đến một mô-típ quen thuộc.
Kiểu diễn biến mà lòng tốt vô tư của một đứa trẻ vô tình kéo theo bi kịch không thể cứu vãn.
“Jandel, nó đang nói gì?”
“Nó bảo thả họ vì thương hại.”
Tôi đáp lời Amelia, nhưng bốn người kia đã nghe được, và mặt họ tối sầm.
“Một con quái vật đáng nguyền rủa lại dám…”
“Ngài Nam tước, hãy nói với nó rằng tôi chẳng hề biết ơn gì cả. Sau những gì chúng đã làm với đồng đội tôi, nó nghĩ chỉ cần thả cũng tôi ra là xong rồi sao?”
Tất nhiên, tôi không dịch lại câu đó.
Dĩ nhiên là không. Đây là con quái đầu tiên biết nói tôi gặp trong mê cung này. Giữ thái độ thân thiện vẫn là cách tốt nhất để khai thác thông tin.
[“Họ nói gì vậy?”]
[Họ cảm ơn ngươi đã cứu họ.]
[Thật… vậy sao…….]
Ngạc nhiên thay, sinh vật nhỏ ấy dễ dàng tin lời tôi.
Có lẽ vì sự khác biệt về ngoại hình và ngôn ngữ, nó không thể đọc biểu cảm hay giọng nói của con người. Như bao đứa trẻ khác, nó tò mò, dù bản thân đangtrong hoàn cảnh chẳng dễ chịu gì.
[Làm sao ngươi nói được ngôn ngữ của chúng ta? Ngươi… chẳng phải cũng là quái vật sao?]
[Quái vật…?]
Một câu hỏi đầy táo bạo—và vô tình động chạm tới cốt lõi của nhân loại.
[Vì sao chúng ta lại là quái vật?]
[Vì các ngươi khác với chúng tôi. D-Dù có thể nói chuyện, nhưng…]
Vậy ra… là như thế này sao?
Giống như ở xứ Lilliput, nơi người bình thường bị xem là người không lo.
(Dịch giả-kun : tham chiếu từ bộ truyện Gulliver’s Travels, một con người bình thường đi lạc vào trong thế giới tí hon nên bị xem là người khổng lồ, cũng hay lắm á.)
[Được thôi, nếu chúng ta là quái vật… thì các ngươi là gì?]
Tôi hỏi với nụ cười nhếch môi. Và đứa trẻ kia không ngần ngại trả lời, như thể đó là điều hiển nhiên.
[Chúng tôi là… con người.]
Bằng cách nào đó, cuộc đối thoại ngắn ngủi này lại dẫn đến một câu hỏi rất mang tính triết học.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

25 Tháng ba, 2025 08:50
dịch giả cho mình xin nguồn tiếng anh với được không ạ

25 Tháng ba, 2025 00:36
bối cảnh fantasy phương tây thì tên tiếng anh hợp hơn đó, đằng nào nhân vật, địa điểm, item đều tiếng anh hết

24 Tháng ba, 2025 22:05
Ý kiến mình là để tiếng Anh ạ, cảm ơn bác đã dịch :33

24 Tháng ba, 2025 10:11
mọi người nghĩ t nên để tên kỹ năng bằng tiếng anh hay tiếng việt, ưu khuyết đều có hết. Tên tiếng việt thì tui sẽ tham khảo để cho nó một cái tên Hán việt ngầu ngầu, nhưng mà nhiều khi dịch ra nó không sát nghĩa hoặc nghe đụt lắm

23 Tháng ba, 2025 00:33
Sao truyện này tìm trong thanh tìm kiếm k ra nhỉ? Cả app và web đều k thấy, dt cũ t tình cờ click vào xem nên còn, mà qua dt mới k thể tìm thấy luôn

19 Tháng ba, 2025 09:08
có ae nào từng đọc bộ này bên mtc chưa, t đã từng đăng bên đó mà bị xoá mất.
Hồi đó có chắc cỡ 6 người đọc thôi, k biết mấy ae đó có biết tui đăng lại bộ này bên ttv không

18 Tháng ba, 2025 17:48
Bộ này đọc bánh cuốn phết. Lâu lắm mới tìm được bộ viết về thời trung cổ hợp ý như thế này.

18 Tháng ba, 2025 02:35
chạy dl nên lên chương trễ, sr ae

16 Tháng ba, 2025 18:48
cái tên này, đọc ra nó bị cấn

16 Tháng ba, 2025 18:14
outlaw of the wasteland theo tui là hoang dã vô pháp giả

16 Tháng ba, 2025 13:40
sasuga sư tử sama . mô típ não bổ đúng là k bao h chán

16 Tháng ba, 2025 05:07
Bác để tài khoản donate ở đây đi bác. Có gì mn thấy hay thì donate nhẹ nhẹ cho.

15 Tháng ba, 2025 20:11
ok thks

15 Tháng ba, 2025 20:05
đồng chí đã từng nghe qua, team Raven ?

15 Tháng ba, 2025 19:25
main chắc ngày xưa cũng chủ động chia tay bạn gái cũ surevcl

15 Tháng ba, 2025 15:23
vật phẩm có đánh số 7611 nhé, cực hợp với main nên ms k cho và sợ main chạy làng nên phải dặn và đổi liền sau khi đủ 5tr stones

15 Tháng ba, 2025 15:21
chương 123 là vật phẩm mà ông gấu cho main cầm đồ là necromancer's duplicity giúp người dùng miễn nhiễm sát thương trong thời gian ngắn khi nhận sát thương chí tử. lượt dùng còn 2/3 trc khi vỡ.

15 Tháng ba, 2025 14:16
team misha hay team erwin ae, tui team misha

15 Tháng ba, 2025 13:39
Barbarian dịch sát nghĩa tiếng anh là người man rợ. Dùng để chỉ người hoặc bộ lạc nguyên thuỷ, man rợ, hiếu chiến. Hoặc 1 cá nhân có hành vi bạo lực cao.
Trung quốc có từ tương tự là man nhân, không chỉ một nước cụ thể mà dùng chung cho các tộc, đất nước xung quanh là man di mọi rợ, dã man chưa khai hoá. Thời xưa trung quốc xem các nước xung quanh như mông cổ, việt nam, ấn là man nhân. Việt Nam cũng xem lào, campuchia là man nhân

15 Tháng ba, 2025 12:09
ln bản anh bám sát nguyên tác bản hàn nên để là fairy thật

15 Tháng ba, 2025 12:00
v à, tui đọc webtoon tiếng anh nó là elf nên tưởng ông dịch sai, đã thế nghe tiên tộc là ai cũng nghĩ đến tiên có cánh chứ k phải elf

15 Tháng ba, 2025 06:59
thì biết nó là elf, mà bên bản tiếng anh nó lại là Fairy - tiên tộc, nhóm dịch tiếng anh để sao tui để vậy luôn, thoả thuận v rồi

15 Tháng ba, 2025 06:57
uk chủng tộc man nhân á, theo nguyên tác là chủng tộc khác luôn, t check bên bản gốc rồi

14 Tháng ba, 2025 23:19
erwin là elf nhé, k bt khúc sau cvt sửa lại k

14 Tháng ba, 2025 21:31
barbarian thường là class mà trong truyện cứ như chủng tộc khác nhỉ.
BÌNH LUẬN FACEBOOK