Băng Phách ngọc dung thất sắc, nhất thời tưởng mình hoa mắt. Tuy chỉ là hư ảnh nhưng khác với mấy bí thuật dùng linh lực để ngưng tụ, trong người nó còn ẩn chứa liên hệ với chân linh.
Cái khác không nói, chỉ riêng ngọn lửa hình hoa sen màu tím đỏ kia ngoài chu tước ra thì khắp tam giới chẳng ai điều khiển được. Hơn nữa uy áp kia quả thực là cấp bậc độ kiếp. Lâm tiểu tử vừa rồi còn chưa dùng toàn lực sao?
Chu tước cùng hắc phượng đụng độ tựa như sao hỏa gặp địa cầu. Từ trong miệng chu tước là ngọn lửa tím đỏ. Mà hắc phượng cũng không chịu yếu thế, sử dụng hàn diễm đối chọi. Song đó chẳng qua chỉ là khởi đầu, tiếp đó cả hai dụng trảo dụng mỏ, thế công vô cùng mãnh liệt, nhưng xem chừng chu tước đang chiếm ưu thế.
Thân ảnh Lâm Hiên dần hiện rõ. Phía trước hắn, cửu cung tu du kiếm đang dây dưa với chu tước hoàn.
Trong lúc nguy cấp thế này, Lâm Hiên tất nhiên không giám che giấu thực lực.
Bảo vật có thể khắc chế được bổn mệnh pháp bảo của mình ngoài chu tước hoàn ra thì chẳng có cái nào hơn được.
Tình thế Lâm Hiên dần chuyển biết tốt nhưng ở bên kia, Dương Đồng không có được bổn sự như vậy.
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nàng đã bị lục mang nuốt chửng, dù chưa vẫn lạc những cũng đã mất nửa cái mạng. Lâm Hiên với nàng ta tuy chẳng có giao tình gì nhưng nếu để đối phương chết luôn ở đây thì kế hoạch hỏng mất. Thực lực Dương Đồng tuy không bằng hắn nhưng dù sao cũng hỗ trợ được một chút.
Băng Phách tất nhiên cũng hiểu đạo lý này nên tất nhiên sẽ không cho Lâm Hiên cơ hội. Nàng cắn răng gia tăng thế công khiến cho Lâm Hiên chịu thêm áp lực, khó mà phân thân.
Đáng giận!
Lâm Hiên vô kế khả thi. Còn Dương Đồng kia thì cũng chỉ tự cầu phúc.
Thế công mạnh nhưng qua đi cũng rất nhanh. Trước đó một khắc hắn còn đang phải khổ sở ứng phó, nhưng bây giờ áp lực đột nhiên suy giảm. Thần thức liên hệ với cửu cung tu du kiếm được khôi phục mà hắc phượng cũng tan thành mây khói/
Có âm mưu?
Lâm Hiên ngạc nhiên, song rất nhanh hắn biết mình đã nghĩ nhiều. Chẳng có âm mưu gì cả, chỉ là lĩnh vực của đối phương mất đi hiệu quả mà thôi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Băng Phách tiếc nuối nhìn cảnh này, chỉ chút nữa thôi là…
Lâm Hiên liếc qua linh phù mà đối phương vừa tế ra liền biết nó là vật bất phàm. Hắn đoán lúc nãy Băng Phách thi triển được lĩnh vực chính là nhờ có nó.
Hiện cửu cung tu du kiếm đã khôi phục lại như bình thường, chính là lúc hắn phản công. Tay khẽ lật, ngọn lửa ngũ sắc lưu ly của Huyễn linh thiên hỏa lập tức xuất hiện. Không ngừng lại ở đó, từ túi trữ vật của hắn bay ra một bảo tháp cao chừng một xích, bên trong có vô số Ngọc La Phong rậm rạp ào tới. Đám trùng này sau nhiều năm bồi dưỡng vẫn chưa tiến tới thể thành thục nhưng uy lực cũng tăng lên khá nhiều. Số lượng lên tới mấy vạn con, thanh thế rất dọa người.
Băng Phách nheo mắt nhìn một màn này. Nàng sống lâu thành tinh nên tất nhiên biết lại lịch đám trùng kia, chúng có thể phóng xuất độc thời gian. Còn may là không phải thể thành thục, chứ không thì dù bản thể đến đây cũng phải đau đầu.
Chỉ thoáng thất thần, Huyễn linh thiên hỏa đã bay tới bên cạnh. Băng Phách chỉ khẽ nhíu mày nhưng chẳng hề sợ hãi, từ trong miệng nàng bay ra một đoàn hỏa diễm thuần một màu trắng. Nhiệt độ chung quanh lập tưc tụt xuống nhanh chóng.
Thủy tinh la hỏa! Đỉnh đỉnh đại danh khắp tam giới.
Nếu là do bản thể Băng Phách thi triển chỉ sợ có thể miểu sát Lâm Hiên. Còn cỗ hóa thân này tuy chưa thể thi triển ra thần thông nghịch thiên đến vậy nhưng uy lực của nó vẫn đủ dây dưa với Huyễn linh thiên hỏa mà không rơi vào thế hạ phong.
Lâm Hiên thở dài một hơi. Xem ra Huyễn linh thiên hỏa chưa thể uy hiếp tới những lão quái vật độ kiếp kỳ, phải mau chóng luyện hóa Hỗn độn thái âm khí để gia tăng uy lực của nó.
Đó là về Huyễn linh thiên hỏa, còn đám ngọc la phong không hề bị cản trở đã nhào tới bên người đối phương.