Hương Nhi chấp chưởng Tuyết Hồ tộc đã hơn một trăm năm, đáng lẽ ra nàng phải coi trọng uy nghiêm mà tránh những việc làm thất thố như vậy. Trừ khi trong tộc đã xảy ra biến cố vô cùng nghiêm trọng, nên nàng mới rời đi mà không nói một lời như thế.
Lâm Hiên không muốn bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh của Yêu tộc, nhưng giờ này thì hiển nhiên hắn không thế đứng ngoài cuộc.
Lâm Hiên thở dài một tiếng rồi cất bước đi ra khỏi mật thất.
Sau khi phóng thích thần thức, rất nhanh hắn đã tìm được vị trí của công chúa Hương Nhi. Lâm Hiên tức thì triển Ẩn Nặc thuật, lặng yên không một tiếng động đuổi theo.
Nếu có thể hắn cũng không muốn ẩn thân làm gì, khổ nỗi bây giờ không có Hương Nhi bên cạnh, nếu mình tùy tiện đi lại rất có thể bị coi là địch nhân.
Nơi này là địa điểm trọng yếu nhất của Tuyết Hồ tộc, ngoài lỏng trong chặt, cho nên phòng ngự nơi này cũng không quá mức nghiêm mật. Lâm Hiên trên đường không gặp phải khó khăn quá lớn, nhanh chóng tiến vào một tòa lầu các vô cùng mỹ lệ.
Kiến trúc trước mắt dùng Vạn Niên Huyền Băng và Hàn ngọc mà xây dựng nên. Toàn bộ lầu các ẩn trong một tầng hàn khí mờ ảo.
Riêng kiến trúc này đã là một bảo vật vô cùng xa xỉ, xem ra ngoài tu luyện thì Tuyết Hồ tộc cũng rất biết cách hưởng thụ.
Tòa lầu các không lớn lắm, đúng như dự đoán của hắn, ngay cả một tên hộ vệ cũng không có. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng, thân hình lóe lên, yên lặng tiến vào bên trong.
Lại nói bên kia.
Giờ phút này, không khí bên trong lầu các toát lên vẻ sâm nghiêm, thậm chí còn có vài phần căng thẳng.
Hương Nhi ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, phía sau lưng nàng có khoảng bảy tám tên Yêu tộc đang đứng.
Hiện giờ Lâm Hiên không thể thi triển Thiên Phượng Thần Mục, nhưng từ dáng vẻ bên ngoài có thể khẳng định, những Yêu tu này không phải đều thuộc Tuyết Hồ tộc.
Tuy nhiên tu vi bọn chúng đều không thấp, yếu nhất cũng là cảnh giới Động Huyền hậu kỳ đại thành.
Một màn trước mắt khiến cho Lâm Hiên hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tâm trở lại.
Thật ra cũng không quá kỳ quái.
Tuyết Hồ tộc có thể nhanh chóng chiếm cứ được một phần Hàn Phách Băng nguyên, ngoại trừ nhờ vị nghĩa phụ của Hương Nhi ủng hộ thì cũng không thể coi thường nỗ lực của chính họ.
Mới bước chân đến Linh giới không lâu, lực lượng Yêu tu trong tộc còn rất bạc nhược nên họ phải nhờ đến ngoại lực. Tuyết Hồ tộc ra sức lôi kéo những Yêu tộc khác, cho bọn chúng rất nhiều lợi ích để mời về làm khách khanh Trưởng lão.
Cách làm này không phải là đặc biệt, mặc dù các Yêu tộc khác cũng thường dùng, nhưng hiệu quả đạt được kém xa Tuyết Hồ tộc. Nguyên nhân chủ yếu chính là vì Hương Nhi.
Tiểu nha đầu này khi mới lọt lòng đã là tam vĩ Tuyết Hồ, thiên phú tuyệt đỉnh như vậy là rất hiếm gặp. Nếu không cũng không thể ngắn ngủi trong ngàn năm đã trở thành cường giả Phân Thần kỳ.
Mà những tán tu kia gia nhập Tuyết Hồ tộc cũng vì nhìn trúng điểm này, tiềm lực của Hương Nhi rất lớn, trong tương lai, cũng không phải không có hy vọng tiến vào cảnh giới Độ Kiếp kỳ.
Cây cao bóng cả, nếu thực có một ngày Hương Nhi tiến vào Độ Kiếp kỳ, những khách khanh Trưởng lão của Tuyết Hồ tộc này sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt.
Hơn nữa, 'dệt hoa thêu gấm xa xa, không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.' Hiện tại Tuyết Hồ tộc còn yếu nên mới cần bọn chúng gia nhập, đợi đến khi Hương Nhi công chúa thật sự tiến vào Độ Kiếp kỳ thì cho dù bọn chúng có muốn tự nguyện hàng phục cũng khó có thể thành công.
Những Yêu tu kia đều là lão quái vật đã sống qua không biết bao nhiêu vạn năm cho nên trong lòng họ tự khắc hiểu rõ đạo lý này.
Vì vậy, tuy khác biệt về chủng tộc, nhưng đã có thiên tài Hương Nhi này đích thân mời chào thì mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi. Nếu không, chỉ dựa vào căn cơ lực lượng của Tuyết Hồ tộc thì làm sao có thể tạo thành thế chân vạc với hai tộc Băng Hùng, Hàn Thử cơ chứ?
Đạo lý này cũng không khó hiểu cho lắm, Lâm Hiên suy nghĩ một chút là có thể hiểu rõ. Sau đó hắn tập trung nhìn kỹ tràng cảnh trong lầu các, nét mặt Lâm Hiên bỗng trở nên cổ quái.
Bởi vì hắn đã nhận ra những vị khách không mời mà đến, hai kẻ cầm đầu, một tên thân hình cao lớn, kẻ còn lại là một lão giả có dung mạo rất xấu xí. Không cần nói cũng biết, đích thị là Băng Hùng Vương và Hàn Thử Vương.
Nhưng hiện tại bọn chúng cũng không đơn độc mà đến, phía sau còn có không ít cao thủ, trong đó có cả Vạn Thi Vương và Kiền Trúc tôn giả.
Sự tình trước mắt có chút quỷ dị, lúc trước song phương tuy phát sinh xung đột, nhưng Hàn Thử Vương đã đứng ra hòa giải rồi. Tuy Băng Hùng, Hàn thử đều cá mè một lứa, nhưng cũng không thể trở mặt nhanh như vậy được.
Mình và tiểu công chúa vừa mới trở lại nơi này thì bọn chúng đã nhanh chóng kéo theo rất nhiều cao thủ tới đây. Cho dù ba tộc có mâu thuẫn không nhỏ, song cũng không thể hành động một cách thái quá như vậy chứ!
Chẳng lẽ chúng có âm mưu gì đó?
Hương Nhi cũng có suy nghĩ giống hắn, trên mặt nàng bao phủ một tầng hàn ý.
Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện (Người tốt thì không đến mà người đến cũng không tốt lành gì), bất kể thế nào cũng nên hỏi cho rõ ràng đã, không nên suy đoán rồi hành động hồ đồ.
"Hàn Thử Vương, Băng Hùng Vương, hai vị đột nhiên đến thăm là có chuyện gì vậy?"
Trong lòng Hương Nhi phẫn nộ nên cũng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí trở nên vô cùng xa lạ.
"Ha ha, Hương Nhi công chúa đúng là người thẳng thắn, đã như vậy thì lão phu cũng không dài dòng quanh co nữa." Băng Hùng Vương chưa kịp mở miệng thì bên tai đã vang lên giọng nói của Hàn Thử Vương, lão nói vậy nhưng biểu lộ trên mặt lại không hề tương đồng, rõ ràng là không hề có ý tốt.
"Là chuyện gì?"
Hương Nhi vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ, thời điểm này không thể để khí thế đối phương lấn át được.
"Lão phu cùng Hùng hiền đệ tới đây là vì đã tìm được manh mối về bảo vật bị trộm của Thánh địa." Hàn Thử Vương nói.
"Thật sao?"
Lúc này, sắc mặt tiểu công chúa bông dưng biến đổi, dù sao, bảo vật bị trộm đúng vào thời điểm Tuyết Hồ tộc trông coi Thánh điện thì bọn hắn cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Hôm nay đã có manh mối, làm sao Hương Nhi không quan tâm được cơ chứ?
So sánh với nha đầu kia thì phản ứng của Lâm Hiên rõ ràng tỉnh táo hơn một chút, tục ngữ có câu : 'Người ngoài cuộc sáng suốt, Người trong cuộc u mê’, chồn tới chúc Tết gà, rõ ràng là không có hảo ý.
"Hắc hắc, chuyện hệ trọng như vậy lão phu làm sao dám nói đùa. Hôm nay ta cùng Hùng hiền đệ tới đây là hi vọng tiểu công chúa cho chúng ta một lời giải thích." Hàn Thử Vương âm hiểm nói.
"Giải thích, giải thích cái gì?"
Nghe ra ác ý trong lời đối phương, rốt cục Hương Nhi cũng tỉnh táo lại, trên mặt đầy vẻ cảnh giác, nói.
"Hương Nhi chất nữ, thứ cho lão phu nói thẳng, việc đến nước này ngươi cũng không cần giả ngu nữa. Chính ngươi đã câu kết với Tu tiên giả nhân loại trộm đi bảo vật của Thánh điện!"