Tuy Lâm Hiên biết bảo vật này không làm gì được Thanh giáp cô ma nhưng để kéo dài chút thời gian hẳn là được.
Chỉ nghe thấy tiếng "sưu sưu" âm vang, Thiết vũ phi hoàng đao không còn chém loạn như trước nữa mà sắp xếp một cách chỉnh tề thành một dải kiếm mang. Sát khí rét lạnh từ bên trên từng thanh đao tỏa ra đè ép về phía Thanh giáp cổ ma.
Làm xong Lâm Hiên cũng không chậm chễ, tay phải nâng lên làm một động tác phượng hoàng gật gù.
Vốn Cửu cung tu du kiếm đang xoay quanh trên đỉnh đầu lập tức như lốc xoáy hút nước, bay trở lại bên người hắn, sau đó tụ lại với nhau kết thành chín đóa hoa sen… Không, lần này chúng vẫn tiếp tục tổ hợp dần tạo thành một đóa liên hoa lớn hơn. Hương thơm lan tỏa bốn phía, đồng thời cánh hoa cũng chậm rãi mở ra.
Thanh giáp cổ ma đương nhiên sẽ không để mặc Lâm Hiên tùy ý thi pháp.
Trong mắt hắn lóe lên sự tàn khốc, từ miệng không ngừng truyền ra những tiếng như kim loại ma sát, chói tai vô cùng. Ma khí cuồn cuộn tuôn trào ra khỏi thân thể hắn, sau đó chúng nhanh chóng tụ thành một đám ma văn to cỡ nắm nay, những ma văn này như có sinh mạng bay trở về bên người hắn.
Tiếng bạo liệt đùng đùng không ngừng vang vọng, toàn thân cổ ma đột nhiên xuất hiện hàng loạt gai nhọn dài ngắn không đều, nhìn cứ như Tu la chiến khải trong truyền thuyết vậy. Cổ ma ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra hung mang càng thêm dọa người.
Lâm Hiên ngạc nhiên há hốc mồm, mà cũng chẳng đợi hắn kịp phản ứng, một tiếng cuồng tiếu đột nhiên vang lên, đồng thời cổ ma cuộn mình thành một quả cầu gai bắn tới Lâm Hiên.
Cho dù giữa hai người còn có màn sáng tạo bởi Thiết vũ phi hoàng đao, nhưng ma nhân lại coi như không thấy.
Oanh!
Tiếng nổ vang vọng truyền khắp không gian, màn đao quang dễ dàng bị phá thành mảnh vụn, dưới sự va chạm mãnh liệt của cổ ma, toàn bộ phi đao đều hóa thành hư vô.
Gai nhọn trên người Thanh giáp cổ ma chấn động với tần suất cực nhanh đã biến hắn thành một bảo vật vô kiên bất tồi.
Thấy thế tới của đối phương mãnh liện, Lâm Hiên cũng không dám đón đỡ chính diện.
Tay giơ lên đánh ra một đạo pháp quyết, vô số hỏa ti bắn ra từ liên hoa cực đại trước người. Chúng đan xen vào nhau rồi chụp xuống Thanh giáp cổ ma.
Đồng thời, bản thân hắn thi triển Cửu Thiên vi bộ tránh ra chỗ cách đó mấy ngàn trượng.
Uy lực Cửu cung tu du kiếm không tầm thường chút nào, những sợi tơ nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lại cứng cỏi dị thường, nhưng giờ khắc này chúng lại chỉ như tờ giấy mỏng, hơi ngăn cản được một chút mà thôi, may mà động tác của Lâm Hiên nhanh chứ nếu không chẳng chết cũng bị lột da.
Đối phương đánh trượt tất nhiên không chịu buông tha, thân hình Thanh giáp cổ ma lại lóe lên bay về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên thấy vậy, bên khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, mình quả thật không đánh lại nhưng muốn chạm vào người hắn cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.
Hắn rất tin tưởng vào sự huyền diệu của Cửu thiên vi bộ. Đang muốn dùng lại chiêu cũ bỗng Lâm Hiên phát hiện không khí chung quanh đột nhiên ngưng trệ lại, Cửu Thiên Vi Bộ bị phá.
"Đáng giận, lão gia hỏa này không ngờ còn có thể bài trừ được thần thông thuấn di."
Lâm Hiên vừa sợ vừa giận, một đoàn thanh mang chói mắt chợt bao bọc lấy toàn thân hắn rồi kích bắn về một phương khác, hiểm hiểm né được một chiêu chí mạng.
Oanh!
Quả cầu gai do Thanh giáp cổ ma biến thành bay sát qua, nó lao thẳng vào đại địa tạo thành một cái hố lớn, bụi đất bay mù mịt.
"Tiểu tử, ngươi sẽ không gặp may như thế nữa đâu." Tiếng nói của Thanh giáp cổ ma truyền ra từ trong hố, lời còn chưa dứt hắn đã phi thẳng lên trời.
Lâm Hiên bị đánh đến mức tâm bốc hỏa. Lão già kia thật tưởng mình chính là Phân Thần hậu kỳ rồi sao? Có gì giỏi mà hung hăng càn quấy như vậy.
Vốn Lâm Hiên cho rằng bản thân đã tiến giai Phân Thần thì từ nay về sau có thể đi ngang, thật không ngờ hiện tại lại rơi vào tình cảnh này. Liên tục gặp hiển cảnh đã chọc cho Lâm Hiên thực sự giận dữ.
Nông nổi sinh liều mạng a!
Chỉ thấy hai tay hắn như hồ điệp xuyên hoa, biến ảo không ngừng, cửu cung tu du kiếm cũng theo đó mà bay tới trước người, mỗi chuôi kiếm đều bộc phát linh quang chói mắt rồi sắp xếp thành kiếm mạc sáng rực.
Lâm Hiên há miệng phun ra một đoàn hỏa cầu ngũ sắc lưu ly, huyền diệu mà mỹ lệ.
Hỏa cầu bắn đi với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã vượt qua kiếm mạc. Ngọn lửa hừng hực rực cháy, năm sắc màu của nó không ngừng biến ảo, nhưng rất nhanh lại hóa thành thuần một màu xanh thẳm.
Hành động này vừa xong, tiếng nổ kinh lớn kinh thiên động địa chợt truyền đến, Thanh giáp cổ ma hung dữ đánh lên kiếm mạc. Cảnh này nhìn có chút giống với lúc trước nhưng đạo phòng ngự lần này được lập lên bởi Cửu cung tu du kiếm. Lâm Hiên phải tốn vô số tâm huyết mới luyện chế thành công bảo vật đó, bất kể là uy lực hay phẩm chất đều cao hơn Thiết Vũ phi hoàng đao rất nhiều.
Thanh giáp cổ ma lập tức bị ngăn trở trước kiếm mạc, mà lúc này Huyễn linh thiên hỏa cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Lâm Hiên chuyển biến toàn bộ thuộc tính của nó thành cực hàn tất nhiên là có mục đích rồi. Chỉ nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt mạnh dần, một tầng băng giáp bắt đầu xuất hiện bên ngoài gã cổ ma.
Trên mặt ma nhân cũng hiện vẻ khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền bị nụ cười lạnh thay thế: "Hừ, chỉ là chút tài mọn mà đã muốn đóng băng bản Ma, ngươi thật quá ngây thơ."
Hắn hét lớn một tiếng, các đoạn gai xương mọc trên thân thể hắn rung động với tốc độ mắt thường khó thấy, các tầng băng giáp liền nhao nhao vỡ vụn.
Hắn đang muốn thoát ra. Nhưng Lâm Hiên đâu phải thằng ngốc, thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội này, sao có thể để đối phương tránh né dễ dàng được.
Lâm Hiên điểm một chỉ về phía trước, pháp lực toàn thân cũng theo đó mà ào ạt dồn vào trong Huyễn linh thiên hỏa.
Được chủ nhân cung cấp pháp lực, ma viêm lập tức phát uy đến mức tận cùng. Hàn khí không ngừng trảo ra, bao trùm lấy thân thể Thanh giáp cổ ma, vốn băng giáp đã vỡ vụn liền được phục hồi một lần nữa.
"Hừ, muốn chết, chỉ là một tiểu tử Phân Thần sơ kỳ mà cũng muốn so đấu pháp lực với ta sao?" Thanh giáp cổ ma quát lạnh một tiếng, gai xương trên người lập tức tăng tốc độ.
Lâm Hiên vẫn coi như không thấy, hắn tiếp tục truyền pháp lực vào trong Huyễn linh thiên hỏa. Đánh tới lúc này, chiến cuộc đã rơi vào tình trạng cân bằng vi diệu rồi.
Băng giáp không ngừng hình thành nhưng rất nhanh bị đối phương phá bỏ, Lâm Hiên lại dồn pháp lực chữa trị…
Cứ vòng qua vòng lại như thế, song phương lâm vào cảnh chót đâm lao thì phải theo lao, so xem ai pháp lực sâu hơn, ai bền bỉ hơn.
Biểu hiện bên ngoài thì có vẻ Lâm Hiên không có cơ hội chiến thắng. Tu tiên giả nếu nhờ vào bí thuật, pháp bảo huyện diệu để vượt cấp khiêu chiến có không ít nhưng rất hiếm người tu vi thấp lại lựa chọn so đấu pháp lực với người cao hơn mà giành chiến thắng.
Cái này liên quan đến giới hạn về cảnh giới, không thể dùng kỹ xảo đề bù đắp được. Song không có chuyện gì là tuyệt đối, há có thể dùng lẽ thường để đánh giá Lâm Hiên?
Hắn tu luyện đệ nhị nguyên anh, đây là một trong rất ít bí thuật giúp đề cao pháp lực trong trường hợp cảnh giới không đổi.
Không chỉ có vậy, Lâm Hiên hiểu nhiều biết rộng, ngoại trừu đệ nhị nguyên anh hắn còn có là yêu đan.
Bằng vào hai thần thông phụ trợ cấp nghịch thiên này, dù phải so đấu pháp lực với người cảnh giới cao hơn, Lâm Hiên cũng không ngán.
Nhưng bí thuật mà Thanh giáp cổ ma đang dùng cũng rất khủng bố, vận dụng "nuông chiều cho hư" tất nhiên là phải nhận hậu quả nghiêm trọng, nhưng hiện tại nó đang giúp hắn có pháp lực cấp phân thần hậu kỳ. Thanh giáp cổ ma tin rằng Lâm tiểu tử so đấu pháp lực với hắn thật chẳng khác gì chê mình sống quá dài.
Cả quá trình nói ra thì phiền phức song tần suất băng phá lại lập rất nhanh, chỉ vài tức công phu đã tuần hoàn đến mười mấy lần.
Mà mối lần đều khiến hai người tiêu hao lượng lớn pháp lực. Cho nên mặt dù là so đấu trong giây lát, nhưng sắc mặt Lâm Hiên vô cùng tái nhợt. Pháp lực trong thể nội hắn quả thực đã không còn mấy.
Bên khóe miệng Thanh giáp cổ ma lộ ra nụ cười dữ tợn, tiểu này thực muốn chết, một khi pháp lực tiêu hao hết thì hắn chẳng khác gì thịt cá đã nằm trên thớt, muốn cắt muốn xẻo thế nào cũng được.
Bình tâm mà xét thì cách nghĩ này của hắn không sai, nhưng Lâm Hiên cũng chẳng phải tiểu tử để chỏm lúc mới vào tiên lộ, sao có thể mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy được.
Chỉ thấy hắn vừa vung tay, một chiếc bình ngọc lập tức hiện ra trước mắt, nắp bình tự động bật mở khiến hương thơm khiến người thư thái lan tỏa ra tứ phía.
Lâm Hiên ngửa đầu nuốt một giọn Vạn niên linh nhũ, đan điền hắn lập tức nóng lên, vốn pháp lực đã sắp khô kiệt liền được bổ sung trong nháy mắt.
"Không, không thể nào…"
Thanh giáp cổ ma vừa sợ vừa giận, trên mặt hắn lộ vẻ khó tin, vốn đối phương đã sắp thành cá trong rọ lại có thể nháy mắt bổ đầy pháp lực. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chẳng lẽ đó là Vạn niên linh nhũ?
Không…không đúng, dù là Vạn niên linh nhũ cũng chỉ dùng được cho cấp bậc Động Huyền kỳ trở xuống, bọn hắn đã là cường giả cấp cao rồi thì uống một giọt đó căn bản là không có tác dụng gì mấy.
Trừ phi…trừ phi đó là quỳnh tương ngọc lộ trong truyền thuyết.
Nếu thật sự là nó thì đừng nói là tu sĩ Phân Thần kỳ, dù là Thánh tổ đại nhân khi uống vào một giọt cũng có thể khôi phục pháp lực khi đã khô kiệt.
Nhưng thứ đó căn bản chính là vật của tiên gia, ngẫu nhiên hiện thế cũng rơi hết vào tay Độ kiếp kỳ, Phân thần kỳ đừng mong được dùng.
Nói thì nói như thế, nhưng pháp lực tiểu tử kia thực sự được bổ đầy, sự thật giành giành có cố phủ nhận cũng không tác dụng gì. Chỉ một thoát mà sắc mặt Thanh giáp cổ ma trở nên khó coi đến cực điểm, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hắn tin rằng mình đã rơi vào bẫy của tiểu tử kia.
Nhưng biết rõ thì sao chứ, giờ hối hận thì đã muộn
Song hắn sẽ không nhận thua, dù đối phương do cơ duyên xảo hợp mà chiếm được quỳnh tương ngọc lộ, chắc hẳn số lượng cũng không nhiều, mình vẫn còn cơ hội chiến thắng.
Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh đã chứng minh những điều hắn nghĩ là sai lầm. Hoặc là nói ngay từ khi mới bắt đầu hắn đã đánh giá thấp Lâm Hiên.