Thiếu niên họ Long theo sát phía sau.
Tĩnh Không thiền sư lắc đầu, tuy lão cũng bội phục khí độ của Lâm Hiên nhưng vẫn không cho rằng hắn có nửa phần cơ hội thủ thắng. Song việc đã đến nước này thì khuyên bảo thêm cũng không có tác dụng gì nữa.
"A di đà phật!"
Đại hòa thượng khẽ tụng Phật hiệu, sau đó cùng Lô Vân Trưởng lão bước lên Truyền Tống trận kia. Lão tăng lông mày trắng nhẹ nhàng xoay xoay tràng hạt, một đạo pháp quyết màu vàng bay vút ra.
Ô...
Thanh âm mang phong cách cổ xưa truyền vào lỗ tai, đồng thời Truyền Tống trận lóe lên, một đoàn hào quang màu trắng sữa sáng lên bao trọn thân hình cả bốn người. Một khắc sau, vầng sáng ảm đạm dần, thân hình cả đám người đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cảnh sắc trước mắt mơ hồ một lát rồi dần dần hiện rõ. Khung cảnh trước mắt hoàn toàn khác so với bên trong cung điện, bốn người đang ở một không gian hết sức lạ lẫm.
Lâm Hiên thả thần thức ra, không gian này cũng không lớn, diện tích chỉ mấy trăm mẫu mà thôi. Tuy nhiên dùng nó làm sân đấu pháp cũng đã đủ rồi.
Hơn nữa Lâm Hiên vừa tới đây cũng đã cảm giác được vài cỗ lực lượng kỳ dị ba động trong không khí.
Lâm Hiên cũng biết một chút về Trận pháp chi thuật. Mặc dù chưa thể nói là tinh thông, nhưng kiến thức ở phương diện này cũng hơn xa tu sĩ bình thường rồi.
Hắn tập trung tư tưởng suy nghĩ một chút rồi như nhận ra điều gì mở miệng hỏi Tĩnh Không thiền sư: "Đại sư, vết nứt không gian này được cấm chế đặc thù gia trì thêm sao?"
"Đúng vậy. Nhãn lực của thí chủ thật tốt."
Trong mắt Đại hòa thượng hiện lên vài phần kinh ngạc:" Vết nứt không gian này chính là dùng Quy Nguyên Tam Tài trận gia cố thêm, trừ phi là tiền bối Độ Kiếp kỳ trực tiếp động thủ, còn Tu Tiên giả có tu vi thấp hơn có thể tùy ý tranh tài ở đây mà không cần lo lắng điều gì."
"A!"
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, hắn dụng tâm cảm thụ ba động cấm chế chung quanh lần nữa. Khi hắn đã chắc chắn chỉ có hiệu quả gia cố, không chút ảnh hưởng nào đến việc mình thi triển thần thông mới thật sự yên lòng.
"Thiên Tuyệt Lão Quái vẫn chưa đến, Lâm đạo hữu không ngại tìm hiểu bốn phía một chút chứ. Nói không chừng lát nữa sẽ có tác dụng trong chiến đấu đấy." Lô Vân đột nhiên mở miệng.
Lâm Hiên quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ cảm ơn nói: "Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở."
"Cái này không tính là gì. Mặc dù Ta và Tĩnh Không đại sư không thể nói có giao tình thâm sâu với Vân Ẩn Tông, nhưng vẫn có một chút quen biết. Tuy nhiên làm công tác trọng tài lại cần công bằng, lát nữa quý tông quyết đấu cùng Thiên Tuyệt Lão Quái thì chúng ta vẫn sẽ làm đúng luật, tuyệt không thiên vị một ai."
"Trong lòng Lâm mỗ hiểu rõ."
Lâm Hiên mỉm cười nói rồi nhắm hai mắt lại thả thần thức ra. Không gian nho nhỏ này cũng không phải là một vùng đất bằng phẳng, phía trước hơn nghìn trượng có vài ngọn núi nhỏ chập chùng. Nói là núi nhưng kỳ thật gọi là đồi lại có phần thích hợp hơn.
Toàn bộ không gian tràn ngập sương mù nhàn nhạt, đừng nói thực vật cao lớn, ngay cả bụi cỏ thấp bé cũng không có.
Mấy người cũng không đợi bao lâu, rất nhanh, không khí phía trước truyền tới mấy đợt dao động, vài bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
Hai nam một nữ.
Ánh mắt Lâm Hiên thoáng cái đã rơi lên người tu sĩ mặc áo bào trắng đi chính giữa. Thoạt nhìn thì người này không quá 50 tuổi, cằm rộng mặt to, dung mạo cũng không xuất chúng, nhưng trên người lại tỏa ra khí tức vô cùng cường đại...
Thiên Tuyệt Lão Quái!
Tuy Lâm Hiên chưa từng gặp nhưng cũng đã xem qua dung nhan của lão trong ngọc giản rồi, lúc này đương nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra. Huống chi hai người đồng hành cùng lão dù cũng là Tu tiên giả Phân Thần hậu kỳ, nhưng khí độ lại kém hơn rất nhiều.
"Dư phu nhân, Huy Trưởng lão, không ngờ hai người bọn họ cũng tới."
Tĩnh Không đại sư biến sắc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Mình cũng cảm thấy hết sức hứng thú với trận chiến này thì bọn họ đến đây xem cũng không có gì kỳ quái cả. Song đây cũng là một kỷ lục trong tất cả các trận quyết đấu ở Tinh Nguyệt Thành rồi, từ xưa tới nay chưa từng có trận đấu nào mà bốn người trong sáu Đại Trưởng lão đồng thời chủ trì cả.
"Lâm tiểu gia hỏa, ngươi chính là người muốn quyết đấu cùng lão phu sao?"
Ánh mắt Thiên Tuyệt Lão Quái đảo qua người Lâm Hiên, trên mặt cũng khó giấu vẻ kinh ngạc. Tuy ban đầu lão đã cảm thấy đề nghị của Vân Ẩn Tông có chút không biết sống chết, nhưng tuyệt chưa từng nghĩ tới rút cuộc lại là một tiểu gia hỏa Phân Thần sơ kỳ quyết đấu với mình.
"Đúng vậy, chính là Lâm mỗ. Lát nữa đấu pháp kính xin đạo hữu hạ thủ lưu tình."
Mặc dù lời nói của Lâm Hiên có chút yếu thế, nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười mỉa mai, căn bản chính là đang đùa giỡn cùng đối phương.
"Tốt, tốt."
Thiên Tuyệt Lão Quái cười lạnh: "Thật đúng là không biết sống chết! Lát nữa lão phu sẽ đưa toàn bộ Vân Ẩn Tông của ngươi xuống Âm tào Địa phủ."
"Ngươi có thể sao?"
Dù sao quan hệ song phương cũng không thể hòa hoãn được nên Lâm Hiên đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế.
"Được. Ngược lại lão phu muốn nhìn một chút xem rút cuộc ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào." Lão quái vật vừa nói vừa quay đầu sang bên cạnh: "Dư phu nhân, bây giờ đã có thể động thủ phải không?"
Bà lão tóc trắng ngẩng đầu lên: "Hiện giờ đã ở trong vết nứt không gian nên hai vị đạo hữu lúc nào cũng có thể bắt đầu tranh tài."
Lời còn chưa dứt, bà lão và mấy vị Trưởng lão Tinh Nguyệt Thành khác đã cùng lui lại phía sau.
"Sư đệ cẩn thận."
Long thiếu niên nói một câu rồi cũng bước lùi lại.
Thanh thế hai tồn tại Phân Thần kỳ giao thủ nhất định không nhỏ, mặc dù bọn hắn là tồn tại cùng giai nhưng cũng không muốn bị vạ lây chút nào.
“Tiểu gia hỏa, chịu chết đi!"
"Thật sao? Ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu."
Lâm Hiên không chịu yếu thế đáp, mà còn chưa dứt lời thì đối phương đã đánh tới rồi.
Chỉ thấy lão nâng tay phải lên kết một đạo pháp ấn kỳ lạ rồi lật bàn tay lại nhấn nhẹ một cái ra phía trước. Không hề có âm thanh nào phát ra nhưng Lâm Hiên lại cảm thấy một luồng cự lực bàng bạc đánh tới trước ngực mình.
"Đây là pháp thuật gì vậy?"
Cho dù Lâm Hiên kinh nghiệm vô số nhưng cũng chưa từng thấy qua thần thông quỷ dị trước mắt này. Song Lâm Hiên cũng không chậm chút nào, sự tình ngoài ý muốn cũng chẳng thể làm khó được hắn. Đầu vai hắn run lên, bước sang trái một bước đã biến mất vô tung vô ảnh!
Cửu Thiên Vi Bộ!
Tuy nhiên Lâm Hiên vừa mới tránh thoát công kích của đối phương, còn chưa kịp buông lỏng giây phút nào thì tóc mai sau gáy đã dựng đứng lên, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Nguy hiểm!
Bình tâm mà nói, Lâm Hiên căn bản cũng không biết nguy hiểm tới từ hướng nào. Nhưng một loại bản năng nhờ hàng nghìn trận đấu pháp mài giũa đã buộc hắn phải hành động ngay lập tức.
Lâm Hiên không kịp nghĩ ngợi gì, tay áo phất lên bắn ra rất nhiều tia sáng màu đỏ chói mắt, Cửu Cung Tu Du Kiếm như cá lội lướt ra.
Chín chín tám mươi mốt chuôi xoay tròn bốn phía xung quanh thân thể hắn. Chỉ sau nháy mắt, từng hồi âm thanh “đinh đinh đang đang” truyền vào lỗ tai, tựa như có rất nhiều vật nhỏ đập vào Tiên kiếm vậy.
Lâm Hiên híp hai mắt nhìn kĩ lại, toàn thân bỗng phát lạnh. Phải có tới hàng trăm Pháp bảo Phi Châm nhỏ như lông trâu đập vào màn kiếm, mỗi một cây đều lấp lánh màu xanh biếc sáng bóng, hiển nhiên vật này có chứa kịch độc.
Đối phương tế ra bảo vật này từ lúc nào, làm sao chúng có thể qua mặt được thần thức của mình chứ?