Sau khi rõ sự tình, trong lòng hắn hiện đủ chua ngọt mặn đắng cay ngũ vị, nhất thời không biết là nên vui hay buồn. Hắn vừa mới có được một nương tử xinh đẹp ôn nhu, trong nháy mắt lại phải Linh Nhân hai giới cách ngăn.
"Thiếu gia, ngươi đừng nên quá thương tâm. Một ngày nào đó chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nàng." Nguyệt Nhi dịu dàng mở miệng, nàng không đành lòng thấy Lâm Hiên đau lòng như vậy.
"Nha đầu ngốc, ta không sao."
Lâm Hiên đưa ánh mắt yêu thương nhìn qua thiếu nữ bên cạnh:"Ta có gì mà phải buồn lòng chứ, nên cao hứng phải! Ha ha"
"Cao hứng?" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó hiểu.
"Đúng vậy từ xưa đến nay, tu sĩ nhân giới chúng ta thổ nạp đả tọa khổ tu là vì cái gì, nói thẳng ra không phải vì phi thăng Linh giới sao, Cầm Tâm nhân họa mà đắc phúc, một thời gian chia lìa ngắn ngủn thì có tính là cái gì, chẳng lẽ ta không nên thay nàng mà cao hứng sao?"
Lâm Hiên mỉm cười mở miệng, những lời này đúng là xuất phát từ tâm phế.
Tuy tâm trí cứng cỏi nhưng phải xa ái thê, nói không buồn bã thì thật giả dối. Có điều ngẫm lại việc này vốn vô cùng tốt lành. Linh giới là nơi tài nguyên phong phú, tốc độ tu luyện nhanh chóng hơn Nhân giới nhiều.
Mà trong ba hồng nhan tri kỷ, người Lâm Hiên lo lắng nhất chính là Âu Dương Cầm Tâm.
Nguyệt Nhi vốn là Tu La Vương chuyển thế, sở dĩ khi kết Anh trải qua khó khăn là do chân tiên thay đổi thiên địa phép tắc gây khó dễ cho nàng. Hiện tại đã có Tu La Thần Huyết, những khó khăn khi trước đã dễ dàng giải quyết.
Tư chất của nha đầu tuy rằng chưa khôi phục song đã đủ kinh thế hãi tục, tin rằng không bao lâu sẽ đuổi kịp hắn, với thân phận như Nguyệt Nhi mà không thể phi thăng lên Linh giới thì đánh chết Lâm Hiên cũng không tin.
Còn Khổng Tước tiên tử do hỗn độn yêu khí trên thân nên hai người đành phải chia lìa. Khổng Tước chính là lĩnh chủ nhất phương, tư chất vô cùng ưu tú hơn nữa thân là thiên địa linh cầm, thọ nguyên của nàng rất dài, Lâm Hiên tin rằng nàng nhất định sẽ thành công phi thăng đi Linh giới.
Còn về Âu Dương Cầm Tâm, tư chất của nàng tuy rằng khá tốt nhưng cũng chỉ có thể tu đến Nguyên Anh hậu kỳ, còn tiến giai Ly Hợp Kỳ hay không thì không nắm chắc chứ đừng nói phi thăng Linh giới.
Nếu con đường tu luyện của nàng chỉ như vậy, kết quả cuối cùng hai người sẽ âm dương chia lìa. Lần này nàng bị truyền tống đến Linh giới. Tuy có chia xa trên mấy trăm năm nhưng tương lai vô cùng mỹ mãn.
Lâm Hiên rất nhanh nghĩ thông suốt điều này, tận đáy lòng nở một nụ cười song sau đó vẻ mặt hiện lên chút hồ nghi: "Tiểu Đào, Tu La Vương bày ra một tòa Truyện Tống Trận ở đây nhằm mục đích gì?"
"Đúng vậy, sao kiếp trước ta lại phải làm như vậy?" Trên khuôn mặt xinh đẹp Nguyệt Nhi cũng tràn đầy vẻ hoài nghi.
"Về điều này ta cũng không rõ lắm"
"Ngươi không rõ?"
"Đúng vậy, tiểu tỳ đã từng nói qua, ký ức của ta vốn bị phong ấn nên rất nhiều chuyện không nhớ, chỉ biết đây là Truyền Tống Trận chỉ dùng được một lần" Tiểu Đào có chút buồn rầu nói.
Nghe lời này Lâm Hiên đã hiểu, trách không được hắn vừa tới đây trận pháp không rõ nguyên nhân lại tự hủy, thì ra là chỉ dùng được môt lần. Thật đáng tiếc, nếu không dùng trận này đi Linh giới thì có thể bớt được mấy trăm năm khổ tu.
Lâm Hiên lấy tay sờ trán, đang trầm ngâm suy tư thì thanh âm của Tiểu Đào truyền vào tai: "Họ Lâm kia, ngươi cần phải toàn tâm toàn ý đối xử thật tốt với tiểu thư nhà ta, nếu không lần sau gặp mặt ta tuyệt không tha cho ngươi, chỉ là một Nguyên Anh tu sĩ nho nhỏ, một ngón tay của ta cũng có thể sát diệt ngươi."
Nếu ở thời thượng cổ lời này cũng không tính là huênh hoang, là bảo vật được Tu La yêu tha thiết, Tiểu Đào quả thật có thực lực này, nhưng lúc này đã khác xưa. Phần lớn thực lực của nàng đã bị phong ấn.
Lâm Hiên dở khóc dở cười, tuy không hiểu sao lại bị uy hiếp nhưng hắn cũng không đến mức so đo với một tiểu liễu đầu làm gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy linh quang chợt lóe rồi thân ảnh Tiểu Đào biến mất tại chỗ.
"Nàng ta đi đâu thế?" Lâm Hiên không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Tiểu Đào do bị phong ấn nên phần lớn thời gian rơi vào trạng thái ngủ say" Nguyệt Nhi vượt lại mái tóc nhung huyền giải thích.
"Khi nào thì nàng sẽ tỉnh lại?"
"Muội cũng không rõ lắm, mỗi lần nha đầu kia tỉnh lại thì không có dấu hiệu gì hết." Nguyệt Nhi chậm rãi mở miệng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tò mò: "Thiếu gia có chuyện vậy, người tìm nha đầu kia là còn có việc sao?"
"Không sai." Lâm Hiên gật đầu:"Hiện tại sự tình đã kết thúc, chúng ta nên rời khỏi Vô Định Hà này, nhưng lối ra ở nơi nào thì ta không rõ ràng lắm. Vốn còn muốn hỏi nha đầu kia một lần, không ngờ nàng đột nhiên lại ngủ như vậy."
"Thì ra là thế. Muội nghĩ chúng ta tìm kiếm một chút là sẽ rõ ràng" Nguyệt Nhi cười tươi như hoa mở miệng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ừm." Đã đến nước này thì không còn sự lựa chọn, hai người Lâm Hiên đành phải chậm rãi tìm kiếm.
Cũng may các cường địch đã ngã xuống, tại Vô Định Hà cũng không còn nguy hiểm.
Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bắt đầu tìm tòi tại những nơi gần đó, nếu hắn dự đoán không sai lối ra chỉ ở gần hành cung này.
Mấy canh giờ sau, một đạo thanh hồng dừng trên phong đỉnh của Tu La Thần Sơn. Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ lo lắng. Không gian độc lập này không lớn, hắn đã cẩn thận tìm chunh quanh rất kỹ càng nhưng không có phát hiện. Chẵng lẽ dự đoán lối ra không ở gần đây.
"Không thể là như thế!" Lâm Hiên lắc đầu, ánh mắt lại nhìn vào phế tích trên sơn đỉnh. Lọt vào tầm mắt là đống đổ nát thê lương. Trăm vạn năm trước, chỗ này từng bị đại quân Linh giới chà đạp, mà vừa rồi hắn cùng các lão quái vật một phen đại chiến khiến cấm chế đã giải trừ toàn bộ, hiện tại tòa kiến trúc hoàn hảo đã bị hỏng nhiều chỗ.
Một lát sau Lâm Hiên dừng ở chỗ trung tâm phế tích. Nơi đây là tẩm cung mà Tu La Vương thích nhất, Tu La Thần Huyết vốn giấu ở trong đó.
Chẳng lẽ là..
Ánh mắt Lâm Hiên vừa động chậm rãi hạ xuống. Tay áo bào phất một cái, một đạo hào quang bay ra đem đất đá phế tích bốc qua một bên.
Lộ ra mặt đất là từng khối mỹ ngọc lát thành. Lâm Hiên bấm tay bắn ra một đạo kiếm khí đánh tan một khối ngọc thạch. Một cái huyệt động thâm sâu xuất hiện tại trước mặt.
Trên mặt vẫn bất động thanh sắc nhưng trong lòng hắn mừng rỡ, thì ra là ở chỗ này.
Lâm Hiên mở Cửu Thiên Linh Thuẫn rồi mới chậm rãi hạ xuống.
Hắn đem toàn bộ thần thức thả ra, theo lẽ thường chỗ này sẽ không có cấm chế nguy hiểm nhưng cẩn thận thì không bao giờ là thừa.
Hang động này rất sâu, bay xuống được một tuần trà mà còn chưa thấy đáy. Bốn phía xung quanh lại là một màu đen tuyền có tác dụng ngăn trở thần thức.
Lại quá một lát, một quầng sáng màu lam đột nhiên hiện ra trong tầm mắt.
Lâm Hiên đưa mắt nhìn, không ngờ tại đáy huyệt động lại có một khối quầng sáng màu lam đang tản ra khí tức cổ quái.
"Thiếu gia, chỗ này chính là lối ra sao?" Thanh âm Nguyệt Nhi truyền vào tai.
"Hy vọng là thế." Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười khổ, nha đầu này không hổ kiếp trước là âm ty chi chủ, đã phát hiện chỗ này có quỷ khí đậm đặc này.
"Tốt quá, chúng ta mau vào đi."
Lâm Hiên nghe thì do dự, thầm nghĩ nơi này thông tới đâu. Dù sao kiếp trước của Nguyệt Nhi là âm ty chi chủ, một khi đã thiết lập một cái Truyền Tống Trận tới Linh giới, nói không chừng này nơi này lại dẫn tới âm ty địa phủ cũng nên.
Nếu nói vậy, nếu đi vào chẳng phải sẽ rất thảm sao?
Trong các giới diện, Âm ty giới là nơi thần bí khó lường nhất, trên điển tịch miêu tả không nhiều, có điều khẳng định nơi đó không thích hợp nhân tộc sinh tồn.
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không tính gì, oan hồn quỷ vật đáng sợ nơi đây đếm không kể xiết, nhưng nữa lại có rất nhiều chủng tộc cổ quái kỳ dị.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên thấy khóe miệng đắng ngắt. Nhưng trước mắt cũng chỉ đành đánh cuộc một lần, Vô Định Hà này quá hoang vu, hắn không thể lưu lại ở chỗ này tu hành.
Liều mạng!
Lâm Hiên duỗi tay vỗ vào bên hông đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn tế lên, hóa thành một quầng sáng bao phủ thân hình.
So với trước kia thì linh quang của nó ảm đạm đi không ít, trải qua đại chiến dù chưa bị phá huỷ nhưng linh tính đại mất, muốn khôi phục như xua thì cần tìm một nơi thanh tịnh tế luyện lại.
Mặc dù trong lòng vẫn lo lắng song với tính cách Lâm Hiên, một khi đã hạ quyết định thì không chút do dự, hắn cắn răng bay thẳng vào quầng sáng lam sắc kia.
Ùm...
Cảm giác như nhảy vào băng thủy lạnh đến thấu xương. Tuy có Ô Kim Long giáp thuẫn hộ thể nhưng cũng ngăn không được. Lâm Hiên hít vào một hơi, toàn thân phát một tầng màu hỏa diễm xanh biếc, lúc này mới xua tan cảm giác giá lạnh lẽo kia.
Chỉ thấy lam quang chói mắt bao quanh khiến hắn hoa mắt, một lúc sau Lâm Hiên đã rời khỏi nơi này.
***
Cảm giác không giống truyền tống nhưng khác biệt cụ thể ở chỗ nào thì hắn không rõ. Sau khi ổn định thân hình, Lâm Hiên khẽ lắc đầu rồi đưa mắt chung quanh, bắt đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh.
Hiện tại hắn đang ở một sơn cốc hương hoa ngư điểu lạ kỳ.
Hai bên là vách núi dựng đứng cao tới nghìn trượng, bên trong sơn cốc trăm hoa đua nở, cảnh sắc mỹ lệ lay động lòng người.
"Phù! Đây không phải âm ty địa phủ."
Thấy rõ cảnh vật bốn phía Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, trống ngực đã bình ổn trở lại. Âm ty giới cũng có cảnh sắc tuyệt đẹp nhưng khả năng tới được những chỗ đó quá hiếm. Nói cách khác tám chín phần là hắn đang ở tại Nhân giới.
Đương nhiên nếu đây là Vân châu thì tốt quá.
Quan sát một lát, Lâm Hiên nhắm hai mắt phát ra thần niệm cường đại. Hiện tại hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả nhưng thần thức vượt xa cảnh giới, có thể sánh với lão quái vật Ly Hợp sơ kỳ. Từng cành cây ngọn cỏ trong phạm vi năm trăm dặm đều không thoát sự nhận biết của hắn. Nếu mở rộng đến ngàn dặm, cảnh tượng tuy có chút mơ hồ song cũng nắm được đại khái. Qua thời gian nửa tuần trà, Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt.
"Thiếu gia, có phát hiện được gì không?" Ở một bên, Nguyệt Nhi tò mò mở miệng.
"Ừm, vận khí của chúng ta không tồi, chỗ này chính xác vẫn là Nhân giới, hơn nữa cách đây tám trăm dặm có khí tức của một lượng lớn tu sĩ. Nếu ta đoán không lầm thì là một phường thị nhỏ." Lâm Hiên quay sang nhìn nàng vui mừng mở miệng.
"Như vậy thật tốt quá"
Nguyệt Nhi vuốt ngực, trên mặt hiện ra vẻ cao hứng, tuy kiếp trước là âm ty chi chủ song nàng cũng không muốn bị truyền tống đến cái nơi quái quỷ đó.
"Đây là nơi nào, còn tại Thiên Vân Thập Nhị Châu không?"
"Chúng ta cứ đến đó thì sẽ biết" Lâm Hiên mỉm cười nói, sau đó thanh quang toàn thân nổi lên, đem Nguyệt Nhi bao phủ nhắm nơi phường thị kia bay qua.
Tám trăm dặm mà với phàm nhân thì phải đi mất hơn mấy tuần trăng, song với tốc độ độn quang của Lâm Hiên chỉ một lát đã tới.
Phường thị này được thiết lập tại chân một ngọn núi hùng vĩ, trên nền một linh mạch rộng rãi. Tám phần là do môn phái hoặc tu tiên gia tộc nào mở ra. Bên trong phường thị ngoại trừ giao dịch cũng có thể tìm hiểu các tin tức.
Lâm Hiên không muốn kinh thế hãi tục nên thi triển Liễm khí thuật hạ tu vị xuống Ngưng Đan trung kỳ.
Ngoài phường thị tràn ngập sương mù nồng đậm, song loại huyễn thuật cấp thấp này sao làm khó được Lâm Hiên. Hắn phất tay áo một cái, một vầng hào quang cuốn qua lộ ra một lối đi rồi tiến vào trong đó.
Trước mắt sáng ngời rộng mở, không ngờ phường thị nơi đây thiết lập trong một sơn cốc xanh biếc, cảnh sắc có vài phần tương tự sơn cốc vừa nãy.
Diện tích nơi đây khá rộng lớn, liếc mắt nhìn lại chừng ngàn mẫu, phân bố không ít đình đài lầu các như châu ngọc trên bàn cờ. Trên một lối phố, các tu tiên giả tấp nập đi lại đếm sơ chừng trăm người.
Trong này phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không có mấy cao thủ Ngưng Đan Kỳ nên Lâm Hiên vừa mới đi vào đã khiến cho đám tu sĩ xôn xao một trận. Vẻ mặt hắn không khỏi ngạc nhiên, sớm biết thế nên hạ tu vị xuống hơn nữa.
Đến là tìm hiểu tin tức. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua chung quanh một lượt rồi rất nhanh tập trung một tòa kiến trúc được dựng bằng gỗ chia làm hai lầu.
Bên ngoài có một cây phiên kỳ dựng đứng bay phấp phới trong gió, có viết một chữ "Trà" tựa như rồng bay phượng múa, ánh mắt Lâm Hiên nheo lại chậm rãi đi vào.
Nơi lầu một có hơn mười mấy tiểu tu tiên giả Linh động kỳ, tin tức từ miệng bọn họ chắc không hữu ích, Lâm Hiên không chút do dự đi thẳng lên lầu hai.
"Tiền bối, ởcòn một chỗ gần song cửa có thể nhìn ngắm cảnh sắc trang nhã bên ngoài, xin hỏi người muốn uống gì?" Tiểu nhị cũng là tu tiên giả, đem thần thức đảo qua trên người Lâm Hiên. Thấy đối phương tu vị thâm sâu khôn lường thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hồ hởi.
"Cho một bình linh trà cùng mấy món điểm tâm ngon một chút là được." Lâm Hiên phất tay có vẻ không quan tâm mở miệng.
"Được, tiền bối mời đợi chút, tiểu nhân sẽ lập tức mang tới." Tiểu nhị thi lễ sau đó cung kính lui xuống.
Đối với cao nhân, tiểu nhị tự nhiên không dám chậm trễ. Chỉ chốc lát sau đã đem linh trà cùng điểm tâm tới, Lâm Hiên chậm rãi châm một chung nhàn nhã thưởng thức, đồng thời đem thần thức thả ra.
Ngoài sảnh có mấy tu sĩ đang ngồi nhâm nhi trà đạo, ngoài ra còn mấy kẻ ngồi thành bàn trong một phòng riêng.
Bên ngoài phòng riêng có một quầng sáng màu lam nhạt, chính là cách âm cấm chế phòng ngừa nghe lén.
Đáng tiếc trước mặt Lâm Hiên chỉ là phí công. Trong mắt Lâm Hiên hiện thanh quang, lẳng lặng đem thần thức xuyên qua cách âm tráo tiến nhập phòng bên trong.
"Lần này Hiên Viên Thành xảy ra dị biến, nghe nói tu sĩ tử thương trong đại chiến Nhân yêu lưỡng tộc đã gần mười vạn. Cao thủ Nguyên anh ngã xuống cũng không ít. Thiên Vân Thập Nhị Châu chúng ta đã trăm vạn năm không đại chiến như vậy" Một gã trung niên nhân sắc mặt trắng lợt như thây ma, hít một hơi hưng phấn.
Tu tiên giả phần lớn bạc tình bạc ý, nỗi thống khổ người khác lại chính là niềm vui của bản thân. Đối với tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ tuy kính sợ nhưng trong lòng cũng tràn ngập ghen tị, nghe nói đối phương ngã xuống là có vài phần cao hứng.
"Mã huynh nói không sai, cũng không biết trong Hiên Viên thành đã xảy ra chuyện gì mà mười vạn tu sĩ ngã xuống, chẳng lẽ là Nhân Yêu hai tộc bạo chiến, muốn sống mái với nhau sao ?" Một thiếu niên khoảng đôi mươi, âm thanh có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lâm Hiên nghe đến đây trong lòng vừa động, hắn quả thật không bị truyền tống đến Âm ty địa phủ mà là lại về Thiên Vân Thập Nhị Châu, như vậy thì tốt quá.
Khác với Linh giới và Ma giới, Nhân giới có tới chín nơi, tuy rằng với tu vị thần thông Lâm Hiên có thể ngao du thiên hạ song hắn vẫn còn nhiều mối vướng bận tại Thiên Vân Thập Nhị Châu này.
Trong lòng kinh hỉ Lâm Hiên tiếp tục lắng nghe, Hiên Viên thành phát sinh biến cố gì thì chưa rõ nhưng những lão quái vật ngã xuống tại Vô Định Hà thật không ít. Lâm Hiên cũng muốn biết trên thế cục Nhân giới hiện tại như thế nào.
"Rốt cuộc trong Vô Vân giao dịch hội đã xảy ra chuyện gì, mấy tiểu tu sĩ như cá nhỏ tiểu tôm chúng ta làm sao mà biết, nghe nói thất đại tông môn cùng vài lão quái vật Yêu tộc đã liên thủ phong tỏa tin tức."
"Hừ, Mã huynh nói chưa hẳn đúng, biến cố lần này liên lụy đến cả Thập nhị châu, nào có dễ dàng phong tỏa tin tức như vậy. Tin đồn rất nhiều khiến Nhân Yêu lưỡng tộc đã thần hồn nát thần tính. Hiện tại mới vài ngày mà đã rất nhiều môn phái bạo phát đại chiến. Tại hạ nghe nói, thậm chí viện chủ của Tùng phong thư viện đã ngã xuống, nên nên Thái thượng trưởng lão phái đó đã ra mặt, mà tiền bối Vọng Đình Lâu này lại chính Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ. . . "
Một canh giờ sau Lâm Hiên rời khỏi phường thị với vẻ mặt thản nhiên không vui không buồn. Tình thế Vân châu hiện đang phong vân tụ hội nhưng hắn thật không để trong lòng. Dù sao bản thân vốn phiêu vân dã hạc, cho dù các đại thế lực có xuất thủ đánh tới long trời lở đất thì hắn tuyệt không nhăn mặt lấy một lần.
Hiện tại Lâm Hiên lo lắng chính là Bái Hiên Các, tám chín phần dị biến tại Hiên Viên Thành là do La gia tu sĩ gây nên. Khi Nhân Yêu lưỡng tộc đại chiến, có gần mười vạn tu sĩ cấp cao ngã xuống thì Lục Doanh Nhi cùng Trịnh Tuyền đang ở trong thành, không biết sinh tử của hai nàng như thế nào.
Nguyệt Nhi cũng rầu rĩ không vui, nàng vốn cũng chỉ có một đồ nhi. Lâm Hiên thở dài an ủi:" Nguyệt Nhi đừng quá lo lắng, tu sĩ trong Hiên Viên thành ngã xuống chỉ một nửa mà thôi, mà ta biết rõ tính cách cận trọng của Doanh nhi , thấy tình thế bất lợi sẽ rút đi. Theo phân tích thì nhân thủ của Bái Hiên Các sẽ an toàn."