Thanh âm quỷ khóc có uy lực mạnh mẽ như thế khiến chúng tu sĩ không khỏi hoảng sợ nhìn nhau.
Lan phu nhân hừ lạnh một tiếng, vươn tay vỗ lên túi trữ vật bên hông, một cái trống nhỏ màu vàng kim được tế ra.
Mười ngón tay đồng thời búng ra các đạo pháp quyết vào trên mặt trống khiến nó phát ra âm thanh vù vù rung độ, lúc này mới triệt tiêu tiếng quỷ khóc kia.
Các tu sĩ cấp thấp nhẹ thở phào, đối với càng thêm kính phục nàng.
Vừa mới phá giải tiếng quỷ khóc chấn động lòng người thì dị biến lại phát sinh.
Mây đen kia càng lúc càng cuồn cuộn kịch liệt, đột nhiên hai bên tách ra để lộ ra một bộ Khô Lâu cực kỳ to lớn.
Khô Lâu cao khoảng hơn mười trượng, hai mắt phát ra lục quang, trên trán lại có hai chiếc sừng nhọn, nhìn qua thì quỷ dị vô cùng.
Nhưng khiến quần tu kinh hãi không phải hình dáng dữ tợn chính là ma khí kinh người của nó.
"Đây chẳng lẽ là.. "
Ý niệm vừa mới lóe lên trong đầu Lâm Hiên thì Khô Lâu đột nhiên mở to cái miệng đỏ lòm như máu, lộ ra răng nanh sắc nhọn đen thùi tỏa sáng. Sau đó phun ra một đạo huyết quang đường kính mấy trượng.
Tất cả tu sĩ đều bị thanh thế kinh người làm cho ngây ngốc.
Trận pháp cảm ứng được nguy hiểm, liền tự phát ra một quang tráo phòng hộ, quang mạc màu lam lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người.
Nhưng lúc này không ai còn cảm thấy an toàn, ngược lại chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Một kích kia ẩn chứa lượng ma khí vô tận, đại trận có chống đỡ được hay không còn rất khó nói.
Ngay sau đó, huyết quang cùng với lam quang va vào nhau chói lòe, toàn bộ mắt đất đều chấn động không ngừng.
Chỉ còn ba cao thủ Ngưng Đan Kỳ vẫn còn duy trì vẻ trấn định, nghiêm nghị chỉ đạo các tu sĩ khác. Đệ tử Sở gia khôi phục tỉnh táo đầu tiên, Sở Chu sắc mặt tái nhợt, vội lấy lệnh kỳ huy động vài cái. Quang mạc màu lam tưởng chừng như lung lay sắp vỡ lại một lần nữa sáng lên.
Không ít người âm thầm hít vào một hơi lạnh, nhưng ngay sau đó lại cứng họng.
Chỉ thấy ma khí quẩn quanh trên sừng của Khô Lâu, sau đó từ phía trên bắn ra hai tia chớp màu đen tới quang mạc, khiến nó lại một lần nữa lung lay.
Sắc mặt Lan phu nhân âm lãnh vung tay lên, hơn hai mươi tu sĩ lập tức bay ra ngoài pháp trận. Dẫn đầu là một lão giả Trúc Cơ Hậu Kỳ, dưới sự điều khiển của lão, vô số linh phù pháp thuật bảo vật được xuất ra.
Công kích như mưa của đám tu sĩ đánh về phía Khô Lâu kia.
Oanh! Bốn phía quanh Khô Lâu đột nhiên không chút dấu hiệu, xuất hiện vô số đạo Quỷ hỏa xanh biếc nuốt sạch tất cả công kích. Những tu sĩ kia sắc mặt đều trắng nhợt, bởi vì bọn họ cảm giác được liên hệ với bảo vật đã bị đứt.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai hốc mắt Khô Lâu kia lóe ra lục quang, Quỷ hỏa bốn phía lập tức tản ra bay về phía những tu sĩ này.
"Nguy hiểm, mau quay lại! " Lâm Hiên biến sắc quát to.
Nhưng đã quá muộn, tu sĩ cấp thấp độn quang quá chậm, ngoại trừ hai ba người mau mắn kịp về đại trận thì những người khác đều bị Quỷ hỏa đốt sạch.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra khiến đám tu sĩ tái nhợt, thân thể của những tu sĩ ngoài trận đã hóa thành tro nhưng nguyên thần còn thống khổ giãy dụa. Cũng không biết đây là loại Quỷ hỏa gì mà khả năng Trừu hồn luyện phách như thế.
Lâm Hiên nhíu mày, đối phương hành sự như vậy hiển nhiên là muốn đả kích sĩ khí của tu sĩ.
"Nguyệt nhi, ngươi có biết lai lịch của Khô Lâu quỷ dị này không? "
Huyền Ma chân kinh là do tu sĩ nhân tộc sáng tạo ra nhưng có tham khảo thêm các loại công pháp của âm hồn lệ quỷ. Cảnh giới của Nguyệt nhi đã tương đương cấp Quỷ Vương, không biết là có thể nhìn ra manh mối gì không.
"Ta không rõ nữa, chẳng qua đó là do ba âm hồn cấp cao thao túng nên mới có uy lực như vậy. Thiếu gia phải cẩn thận một chút" Từ trong thần thức truyền đến tiếng trả lời của thiếu nữ, ngữ khí lộ ra sự quan tâm.
"Yên tâm, ta đã biết" Lâm Hiên tự nhiên không phải loại người dễ xúc động.
Hắn và Nguyệt nhi vừa mới trao đổi vài câu thì đã có tiếng Lan phu nhân truyền tới: "Hai vị đạo hữu, tu sĩ cấp thấp không thể địch lại Khô Lâu quỷ dị này được, có lẽ chúng ta nên ra tay"
"Chúng ta…" Trong mắt Vương Bằng hiện một tia do dự, là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nhưng thảm trạng vừa rồi khiến cho hắn phát lạnh sợ hãi.
Khô Lâu kia rất quỷ dị, ma khí kinh người, cho dù ba người liên thủ cũng rất khó đối phó.
Chỉ là kéo dài thời gian, không nên lật thuyền trong mương tại đây.
"Sao vậy, Vương đạo hữu không muốn xuất lực?" Lúc này sắc mặt Lan phu nhân trở nên âm hàn.
"Không phải, ta…" Ánh mắt Vương Bằng trốn tránh do dự.
"Vương đạo hữu, tình thế hiện tại ngươi cũng thấy đấy, nếu chúng ta không ra tay thì trận pháp này sớm muộn cũng sẽ bị phá. Khi đó đừng nói là kéo dài thời gian một ngày mà một buổi cũng không được. Đương nhiên nếu đạo hữu không muốn ra sức thì Lý mỗ cũng không thể nói gì nữa, chỉ khi âm hồn phá trận thì không biết ai có thoát khỏi tay chúng" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Thấy ánh mắt bất thiện của hai người hướng về phía mình, Vương Bằng cũng không phải kẻ ngốc, biết không thể trốn tránh liền cười khan nói: "Ha ha, Lan phu nhân cùng Lý huynh đã hiểu lầm, Vương mỗ làm gì có ý này, đi thôi, chúng ta cùng nhau nghênh địch"
"Vậy mới đúng chứ" Lan phu nhân mừng rỡ, quay lại phân phó: "Sở Chu, ở đây tạm thời giao cho ngươi"
Tuy trong hai trăm tu sĩ Sở Chu cũng không phải là người có tu vị cao nhất, nhưng hắn thông minh nhanh nhẹn, hành sự cương quyết. Hơn nữa còn có mười đệ tử Sở gia phụ tá, giao cho hắn chỉ huy là tốt nhất.
Lâm Hiên gật gật đầu, Vương Bằng cũng không nói gì. Hai người và Lan phu nhân đều hóa thành các đạo độn quang bay ra ngoài trận.
Lúc này Khô Lâu đã ngừng công kích đại trận, chậm rãi há miệng, ma khí cuồn cuộn đem tất cả nguyên thần của tu sĩ trong Quỷ hỏa hút vào bụng.
Tẩm bổ!
Đáng giận, Lâm Hiên mặt mày giận dữ. Lan phu nhân khẽ quát một tiếng, vươn tay vỗ lên túi trữ vật, bạch quang chớp động tế ra một kiện pháp bảo.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua thì hai mắt nheo lại. Chưa từng thấy qua bảo vật như vậy. Trên bàn tay của nàng là một chiếc lược ngà trắng như ngọc.
Lan phu nhân vươn tay ra điểm một chỉ vào bảo vật đang lơ lửng trên đỉnh đầu, quang hoa kỳ lạ chợt lóe, sau đó từ trên lược ngà phóng ra vô số sợi quang tơ kim sắc mỏng manh.
Chỉ thoáng chốc kim sắc quang tơ đã vây kín bốn phía bộ Khô Lâu.
"Hợp! "
Theo tiếng quát của Lan phu nhân, kim sắc quang tơ hướng tựa như trùm kín như muốn lấy thủ cấp của Khô Lâu.
Nữ tu Ngưng Đan Trung Kỳ này rất tin tưởng công kích của mình, đây không phải do nàng tự luyện chế mà là một kiện Cổ bảo có uy lực khá lớn năm xưa thu được.
Kim sắc quang tơ sắc bén vô cùng, đừng nói là quỷ vật, cho dù là vòng bảo hộ của tu sĩ cùng cấp xuất ra cũng bị nó cắt ngọt như đậu hủ.
Nhưng sự tình không đơn giản như nàng nghĩ, Quỷ hỏa màu xanh biếc lại hiện ra, đem tất cả kim tơ hút vào.
Thân thể mềm mại của Lan phu nhân khẽ run, tức thời sắc mặt trắng bệch, Lược Ngà tuy không phải là bổn mạng pháp bảo của nàng nhưng nàng đã phí không ít tâm huyết để luyện hóa mức tâm thần hợp nhất.
Cổ bảo bị hao tổn tự nhiên khiến nàng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Lần đầu giao thủ Khô Lâu đã chiếm thế thượng phong, tự nhiên nó sẽ không dễ dừng tay, toàn thân quẩn quanh ma khí, há mồm phát ra âm thanh vang động, những đóa Quỷ hỏa đã bay tới.
Lan phu nhân đứng mũi chịu sào, đối mặt với Quỷ hỏa hung lệ thì trên mặt có chút kinh hoảng, hai tay huy vũ như hồ điệp xuyên hoa, không gian trở nên mơ hồ. Thân thể nàng quỷ dị biến mất rồi xuất hiện cách mấy trượng, vừa lúc tránh được một kích trí mạng.
"Hai vị đạo hữu, thứ này uy lực quá mạnh mẽ, tiểu phụ nhân không đủ sức, mọi người cùng động thủ. "
"Được! " Vương Bằng sảng khoái đáp ứng, hắn không dám một mình đối mặt với Khô Lâu quỷ dị. hiện ba người liên thủ thì như gãi đúng chỗ ngứa.
Lời còn chưa dứt thì mây đen phía xa lại cuồn cuộn một trận, vô số con giao long màu đen từ bên trong bay vút ra. Chúng mở to cái miệng phun ra từng đạo quang trụ màu đen bắn tới trận pháp.
"Quỷ giao! "
Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, đây đương nhiên không phải là Giao long của Nhân giới sau khi chết, mà chính là một loại quái vật vô cùng hung tàn đến từ Âm ty giới.
May mắn đây chỉ là Quỷ giao cấp thấp, nhưng nếu nó tự do thi pháp thì chỉ sợ không bao lâu trận pháp sẽ bị công phá.
Lâm Hiên không dám giấu dấu thần thông nữa. Hắn đang định ra tay thì Vương Bằng đã đánh tới Khô Lâu kia.
Đương nhiên không phải vị tu sĩ Ngưng Đan Kỳ mập mạp này đột nhiên trở nên anh hùng, do Khô Lâu chủ động công kích về phía hắn, vị nhân huynh này muốn tránh cũng không được, đành buồn bực nghênh chiến.
Lúc này hắn bất đắc dĩ thao túng một kiện pháp bảo là một thanh phi đao bay múa xung quanh Khô Lâu.
Luận thực lực không thể nhìn tướng mạo, tu sĩ mập mạp này hành sự sợ đầu sợ đuôi thiếu can đảm, nhưng pháp bảo phi đao này không hề tầm thường.
Không vàn về uy lực, chỉ riêng tốc độ đã nhanh hơn các pháp bảo khác tới gấp rưỡi.
Phi đao hóa thành một đạo ngân quang bay múa công kích xung quanh Khô Lâu, không ngờ những Quỷ hỏa kia lại không thể đuổi kịp được nó.
Lan phu nhân vừa mừng vừa sợ, không ngờ kẻ sợ chết này lại còn thủ đoạn như thế.
Vù! Phi đao kia lợi dụng sơ hở hóa thành một đạo ngân quang, hung hăng chém vào trên trán Khô Lâu.
Vẻ mặt Vương Bằng mừng rỡ nhưng ngay sau đó lại trở nên kinh ngạc, ẩn ước còn có vẻ tuyệt vọng. Phi đao đã đánh trúng một kích vào Khô Lâu nhưng nó chỉ rung lên một chút rồi rất nhanh ổn định lại.
"Sao có thể, quái vật kia không sợ pháp bảo! "
Sắc mặt Vương Bằng xám như tro, nhất thời không biết công kích vào đầu.
Đoành! Một tia chớp màu đen đánh tới, Khô Lâu thừa dịp hắn thất thần, từ cặp sừng phóng ra một tia điện hồ.
Vương Bằng không kịp tránh nhưng may mắn là trước đó đã mở vòng bảo hộ ra.
Mặc dù tính mạng được bảo toàn nhưng đã bị thương nhẹ.
Chỉ sau thời gian một bữa cơm mà Lan phu nhân và Vương Bằng đều bại dưới tay Khô Lâu, bên kia còn có thêm đám Quỷ giao khiến sắc mặt hai người càng thêm tái nhợt, ý chí chiến đấu như sắp tiêu tan!
"Hai vị đạo hữu đi đối phó với Quỷ giao, Khô Lâu này giao cho tại hạ" Lâm Hiên đột nhiên lạnh nhạt nói.
"Ồ, một mình đạo hữu? " Trên mặt Lan phu nhân hiện vẻ khó tin, mà vẻ mặt của Vương Bằng cũng không sai biệt. Lý trưởng lão này chẳng lẽ bị điên, một mình đối mặt với quỷ vật đáng sợ kia?
Lâm Hiên cũng không mở miệng giải thích mà toàn thân nổi thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Khô Lâu mở to miệng phun ra một đạo huyết quang. Sắc mặt Lâm Hiên không chút thay đổi, tay phải huy động tế ra một tiểu thuẫn màu đỏ hồng, sau khi quay tròn mấy vòng thì biến thành đại thuẫn chắn trước người hắn.
Trên mặt thuẫn có khắc vô số phù văn màu vàng, có vẻ vô cùng thần bí.
Cổ bảo!
Vật này là Lâm Hiên đoạt được trong túi trữ vật của thượng cổ tà tu, theo phẩm chất thì biết uy lực không hề nhỏ.
Quả nhiên quang trụ màu đỏ với thanh thế kinh người bắn tới nhưng cổ thuẫn lại dễ dàng ngăn cản.
Sau đó Lâm Hiên phất tay áo một cái đem thuẫn thu lại, rồi tiếp tục bay về phía Khô Lâu.
Chỉ thấy tốc độ độn quang của Lâm Hiên vượt xa đối phương, trong chớp mắt chỉ còn cách một khoảng. Trong tiếng rồng ngâm, Phiêu Vân lạc Tuyết Kiếm được tế ra. hai tay Lâm Hiên bắt quyết, tức thời nó thành một con Băng long cực lớn tới hơn mười trượng. Khô Lâu nhìn thấy vậy thì nổi giận xuất ra vô số đạo Quỷ hỏa che trước người.
Ầm ầm! Băng long đánh tới Quỷ hỏa thì không ngừng lóe ra hào quang xanh trắng.
Qua một lát sau, một tiếng rít thê lương tuyệt vọng truyền đến rồi tất cả hào quang tan đi. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm đã hiện nguyên hình mà trên trán Khô Lâu lại có một miệng vết thương thật dài, bên trong tỏa ra những đạo hắc vụ.
"Sao có thể?"
Lan phu nhân và Vương Bằng đều trợn mắt, Lâm Hiên liên tiếp xuất ra hai kiện Cổ bảo khiến bọn họ đã thấy không thể tin được. Không ngờ một trưởng lão Hỏa Linh Môn tầm thường lại có thể xuất thủ khoa trương như thế.
Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ của danh môn nếu có một kiện Cổ bảo cũng là hiếm.
Lại nghĩ đến cảnh Lâm Hiên nhẹ nhàng khiến Khô Lâu chịu thiệt thòi không nhỏ thì hai người cho ràng mình đã nhìn lầm.
Nhất là Lan phu nhân, nàng là tu sĩ Ngưng Đan Trung Kỳ mà Lược ngà cũng là một kiện Cổ bảo uy lực, thế nhưng…
Đám tu sĩ vô cùng kinh ngạc mà tam đại Quỷ Vương trong mây đen tức giận trùng thiên. Lần này tới định bao vây tiêu diệt tu sĩ nhân loại nhưng không ngờ bọn chúng lại tụ tập phục kích nơi đây.
Tuy có dị biến nhưng chỉ cần điều khiển đám Lệ quỷ cho tốt, như vậy có thể một mẻ bắt sạch
Để thêm phần chắc chắn, trước khi đi bọn chúng được Quỷ Đế ban cho Khô Lâu này, chính là dùng một tia phân thần của Quỷ Đế kết hợp với vật chí âm chí hung trong thiên hạ, dùng bí pháp tinh luyện mà thành nên có uy lực rất lớn. Pháp bảo bình thường không thể đả thương được nó, bản thân nó lại có mấy loại thần thông vô cùng lợi hại.
Không chỉ am hiểu cách phá giải trận pháp, cho dù Ngưng Đan Hậu Kỳ tu sĩ đơn đả độc đấu cũng chưa chắc giải quyết nổi.
Không ngờ bị tên tiểu tử này không tốn sức lực đánh bị thương. Kỳ thật Lâm Hiên dễ dàng đắc thủ như thế cũng là do đối phương khinh địch.
Cùng là cảnh giới Ngưng Đan Sơ Kỳ, tu sĩ nếu tu luyện công pháp bình thường và tu luyện công pháp đỉnh cấp thì uy lực chênh lệch không phải chỉ một khoảng.
Cổ bảo Lược ngà của Lan phu nhân chỉ là cổ tu sĩ Ngưng Đan Kỳ luyện thành,
Còn Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm của Lâm Hiên là do tu sĩ Nguyên Anh Kỳ dùng tài liệu vô cùng trân quý luyện chế ra. Nên mới không sợ Quỷ hỏa xanh biếc yêu dị kia.
Khô Lâu này có thể ngăn cản pháp bảo bình thường nhưng không thể chặn được sự sắc bén của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.
Sau khi Khô Lâu bị diệt thì từ trong hắc vụ xuất hiện một viên châu nhỏ cỡ mắt rồng.
Lâm Hiên nhíu mày nhìn nó, chẳng lẽ quỷ vật này cũng có nội đan. Hắn do dự một chút nhưng vẫn thu vào, chẳng qua vì an toàn nên hắn phát ra một tầng linh lực thật dày bao phủ bàn tay, sau đó mới cầm viên châu.
Chỉ thấy lạnh lẽo dị thường, hơn nữa bên trong còn ẩn ước truyền ra tiếng quỷ khóc. Lâm Hiên cho nó vào một cái hộp ngọc, sau đó dám lên một tấm phù phá tà, lúc này mới thu vào trong túi trữ vật.
Quay đầu lại thì thấy Lan phu nhân và Vương Bằng vẫn ngơ ngác nhìn hắn.
Vẻ mặt Lâm Hiên không khỏi lạnh như băng.
Vừa rồi rõ ràng đã phân ra hành động, hắn đối phó Khô Lâu còn hai người bọn họ đi diệt Quỷ giao.
Khác với yêu thú giao long của nhân gian, Quỷ giao này mặc dù hung tàn nhưng cũng không khó đối phó, đặc điểm của nó chính là công kích mạnh phòng thủ kém.
Trong miệng bắn ra các đạo âm khí tuy rất uy lực nhưng lực phòng ngự bản thân lại không cao. Hai tu sĩ Ngưng Đan Kỳ này đương nhiên dễ dàng đối phó.
Nhưng bọn họ lại ngơ ngác đứng nhìn mình, chẳng lẽ không biết thời gian đã vô cùng gấp gáp. Nếu quỷ giao công phá được trận pháp cấm chế thì chỉ bằng vào một đám tiểu tu ô hợp, chống đỡ được đại quân âm hồn mới là chuyện lạ.
Trong lòng Lâm Hiên phẫn nộ, chẳng qua cũng hiểu hai người này kinh ngạc về thực lực của hắn.
Thấy Lâm Hiên trở về, Vương Bằng khóe miệng giật giật không nói thành lời.
Mà trong mắt Lan phu nhân lại hiện vẻ phức tạp, khóe miệng ẩn ước một tia cười khổ. Nàng chính là tu sĩ Ngưng Đan Trung Kỳ đứng đầu trong ba người, thật không ngờ vị đạo hữu có dung mạo bình phàm này lại có thần thông kinh người như thế, ở trong này giả trư ăn thịt hổ.
"Lý huynh…"
"Hai vị đạo hữu không cần nói nữa, do công pháp Lý mỗ tương khắc nên mới may mắn thắng được thôi. Hiện tại cấp bách chính là tiêu diệt đám Quỷ giao kia…"
Lời Lâm Hiên còn chưa dứt thì một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền lên. Hắn vội vàng quay đầu lại, lọt vào mắt tầng lam sắc quang mạc do trận pháp phóng trở nên vô cùng mỏng manh. Tiếp theo gào thét liền biết thành hư ảo.
Rốt cuộc vẫn chậm một bước!
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ lo lắng mà sắc mặt Lan phu nhân cùng Vương Bằng càng thêm khó coi.
Việc đã đến nước này thì trách cứ cũng vô ích, không có trận pháp chống đỡ thì đành phải trông vào thực lực từng người.
Hống!
Đám Quỷ Giao gào thét đánh về phía những tu sĩ thấp thấp, nhất thời có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mấy tu sĩ bị quang trụ âm khí trực tiếp đánh cho hình thần câu diệt.
Đương nhiên các tu sĩ không ngồi chờ chết, xuất ra Linh khí phù lục. Quang hoa đủ màu sắc phá khoảng không đánh về phía đám quỷ giao.
Pháo bảo của tu sĩ Ngưng đan có thể dễ dàng sát diệt quỷ giao, còn Linh Khí thì sao nổi.
Lúc này mây đen cuồn cuộn một trận rồi nhanh chóng tiêu tán, sau đó hai tên Lệ quỷ mang hình dáng tu sĩ nhân tộc từ bên trong bay ra, âm phong gào thét, Lệ quỷ xuất ra pháp khí cùng chiến đấu.
"Lý huynh, làm sao bây giờ? "
Sắc mặt Vương Bằng trắng bệch, vừa rồi Lâm Hiên thể hiện thần thông quá mức kinh người, tự nhiên hắn xem Lâm Hiên là một gốc đại thụ có thể dựa vào.
"Làm sao bây giờ? Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? " "Nếu không được thì chúng ta tạm thời rút lui" "Rút lui? " "Đương nhiên phải rút khỏi nơi này, với tu vị ba người chúng ta, nếu muốn chạy thì tin rằng Quỷ Vương cũng không ngăn được" "Vương đạo hữu nghĩ rằng đây là đấu pháp bình thường? Nhiệm vụ của chúng ta chính là cầm cự được ít nhất một ngày. Ba cửa sinh có liên quan với nhau, một bị phá thì tất cả đều bị phá, toàn bộ Yến Cừu Cốc sẽ thất thủ. Đến lúc đó Âm hồn tiến quân thần tốc, Truyền Tống Trận tu phục bằng cách nào, ngươi có năng lực thoát khỏi vòng vây hay sao? "
Từng câu nói của Lâm Hiên khiến sắc mặt Vương Bằng càng tái nhợt thêm một phần. Lan phu nhân thở dài: "Lý đạo hữu, vừa rồi chúng ta do dự quả thật là sai lầm, nhưng đến nước này ngươi trách cứ cũng vô ích. Chi bằng đồng tâm hiệp lực, nghĩ biện pháp vượt qua nguy cơ trước mắt. Ngươi có nhiệm vụ gì thì cứ phân phó, tiểu phụ nhân nguyện như thiên lôi, các hạ sai đâu đánh đó"
Hai người tự nhiên không phản đối, ba người thi triển thần thông hóa thành độn quang đi.