Nguyên nhân thì Lâm Hiên không biết, nhưng Tu Tiên giới có rất nhiều truyền thuyết lâu đời, trong đó đều miêu tả như vậy.
Không có lửa làm sao có khói, Lâm Hiên tin tưởng điều này hẳn là có chút đạo lý.
Cho nên hắn mới có thể phỏng đoán, bảo vật của Đào Ngột cùng Huyền Băng lão tổ sau khi vụ nổ diễn ra có còn sót lại hay không?
Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên cân nhắc kỹ lưỡng lợi hại, sau đó không do dự nữa, toàn thân nổi lên thanh mang, hướng về nơi hai lão quái vật vừa giao chiến mà bay vút đi.
Chỉ là mấy ngàn dặm, với độn quang của hắn trong nháy mắt đã đến.
Nhưng trên đường đi, cảnh tượng kinh tâm động phách đập vào mắt, càng tiếp cận nơi hai lão quái vật đấu pháp, trên bầu trời càng nhiều khe nứt không gian. Đại địa càng giống như một cái lò luyện khổng lồ, trong hố sâu hình thành do đất đá bị thổi bay, nham thạch nóng rực trào ra không ngừng.
Nhiệt độ của không khí lại cực kỳ cổ quái, lúc nóng lúc lạnh, khi nóng dường như có thể hỏa tan tinh thiết. Còn lúc lạnh lại giống như nháy mắt có thể khiến người ta đông thành băng trụ vạn năm.
Đừng nói là phàm nhân, cho dù đổi lại là một gã tu tiên giả tu vi hơi thấp một chút, gặp phải hoàn cảnh này cũng khó mà chống đỡ nổi. Ngay cả tồn tại Phân Thần kỳ bình thường cũng muốn tế ra một hai kiện bảo vật phòng ngự.
Nhưng Lâm Hiên lại khác, hắn là pháp thể song tu, hơn nữa nhờ có đủ loại cơ duyên xảo hợp, khiến cho cường độ thân thể không hề thua kém so với Yêu tộc cùng giai, thậm chí còn hơn một chút. Cho nên trong hoàn cảnh ác liệt như thế, Lâm Hiên lại không thèm để ý chút nào, dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía trước bay đi.
Rất nhanh đã đến.
Trận chiến vừa rồi đã làm nơi này hoàn toàn thay đổi, đây là trung tâm vủa vụ nổ, khỏi phải nói chính là nơi bị tàn phá nguyên trọng nhất.
Mọi điểm trong không gian xung quanh đều đang vặn vẹo, không thể hoàn toàn khôi phục. Trên bầu trời còn sót lại một ít Yêu lực cùng Ma khí bị nghiền nát, đây hẳn là thuộc về hai vị đại năng vừa vẫn lạc. Đến Thiên Địa nguyên khí cũng không mảy may còn lại chút nào, thỉnh thoảng còn có tiếng xèo...xèo, giống như âm thanh của dòng điện chạy qua.
Hai mắt Lâm Hiên nhắm lại, chỉ thấy đó là những tia chớp rất nhỏ, thể tích không đồng nhất xuất hiện từ trong khe nứt không gian, mà ở phụ cận, Ma khí còn sót lại nhiều hơn mấy lần so với Yêu lực.
Đợi đã...Ma khí...
Lâm Hiên dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, hai mắt nhắm lại, như hướng về khe nứt không gian kia tìm tòi.
Khắp nơi đều sót lại một chút Ma khí cùng Yêu lực bị nghiền nát, nhưng Yêu lực rõ ràng yếu hơn rất nhiều. Bất quá, cái này cũng không phải là mấu chốt.
Khiến Lâm Hiên chú ý chính là, bên trong khe nứt không gian dường như đang toát ra một ít Ma khí.
Điều này có hai cách giải thích, một là khe hở bị xé ra liên thông với Ma giới...
Điều này hiển nhiên là không thể, Ma giới cùng Linh giới là hai giao diện song song, khoảng cách cực kỳ xa xôi, không gian chi lực cũng cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ là hai tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, há lại có thể mở ra thông đạo giữa hai giao diện?
Cho dù Hàn Long chân nhân là tồn tại hậu kỳ, muốn mở ra cũng phải nhờ vào một số bảo vật đặc thù.
Không ăn qua thịt heo, không có nghĩa là chưa thấy heo chạy, đạo lý này đương nhiên Lâm Hiên hiểu rõ. Như vậy cũng chỉ có một khả năng duy nhất...
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn trở nên âm trầm vô cùng, tay áo phất lên một cái, lập tức tế ra bổn mạng pháp bảo. Chỉ thấy linh quang chớp lóe, mấy chục khẩu phi kiếm màu bạc từ trong tay áo ngư du mà ra. Sau đó chúng hóa thành từng đạo kiếm quang dài hơn thước, bay lượn trước người Lâm Hiên.
Trong phương viên vạn dặm rõ ràng chỉ có hắn là Tu Tiên giả, nhưng Lâm Hiên giống như gặp phải đại địch.
"Hắc hắc, không tệ không tệ, không nghĩ tu vi của ngươi đã đề cao rất nhiều, nhưng vẫn giữ được tính cẩn trọng như khi ở Nhân giới, không hổ là địch nhân truyền kiếp của bản tôn."
Tiếng cười càn rỡ vang lên, sau đó Ma phong đột khởi, kế tiếp âm thanh xoẹt xẹt vang vọng, vết nứt không gian đột nhiên biến lớn hơn rất nhiều.
Từng tia chớp từ bên trong bắn ra, nhưng đáng sợ hơn chính là Ma phong đại khởi. Chỉ thấy ngàn vạn luồng Ma khí từ hàng trăm khe nứt không gian tràn ra. Chúng bay múa một lúc rồi lập tức biến mất, nhưng chỉ sau một khắc lại xuất hiện cách khe nứt ngàn trượng, hơn nữa còn tụ lại một chỗ.
Ngaooo!
Tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, sau đó đoàn Ma khí kia huyễn hóa ra một đầu quái vật, mặt người, chân hổ, tướng mạo dữ tợn đến cực điểm, nanh trảo sáng bóng khiến người ta kinh tâm động phách.
Đào Ngột!
Bất quá so sánh với lúc trước thì thể tích nhỏ hơn rất nhiều, chỉ dài không quá một trượng, nhìn qua cùng lắm lớn hơn lão hổ ở thế tục một chút.
Không chỉ thể tích.
Một thân Ma khí so với lúc trước cũng khác rất nhiều.
Nói thế nào nhỉ?
Suy yếu!
Đây là điều đầu tiên Lâm Hiên cảm nhận được khi nhìn thấy hắn.
Không biết vừa rồi Đào Ngột đã thi triển bí thuật gì mà có thể đào thoát trong tình huống như vậy. Nhưng cho dù có bảo trụ được tính mạng cũng tuyệt đối không thể không có chút tổn thương nào.
Thậm chí có thể nói là cái giá mà hắn phải trả không hề rẻ. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua. Không chỉ riêng thể tích đối phương bị thu nhỏ, ngay cả khí tức cũng lúc mạnh lúc yếu, dường như cảnh giới không còn ổn định, lúc nào cũng có thể tụt xuống Phân Thần kỳ.
Hiển nhiên, đối phương thụ thương cực kỳ nghiêm trọng, còn hơn cả tưởng tượng của chính mình, nói là đã mất đi nửa cái mạng cũng chưa đủ.
Nếu đổi lại là một Tu Tiên giả khác, bất luận là Nhân, Yêu hay Ma, giờ khắc này, lựa chọn duy nhất là chạy thật nhanh tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện. Phục dụng đan dược đả tọa, trước tiên ổn định lại thương thế rồi tính sau. Nếu không, một khi cảnh giới bị giảm xuống, quả thực là cái được không bù nổi cái mất.
Nhưng Đào Ngột là một trong tứ hung, tính khí vô cùng bá đạo, lại thêm thống hận cực điểm đối với Lâm Hiên. Ông trời có mắt, cho mình gặp được địch nhân không đội trời chung. Vô luận thế nào cũng không thể buông tha cho hắn, cho dù cảnh giới giảm xuống cũng phải diệt sát gia hỏa này.
Dù sao đây cũng chỉ là một cỗ phân thân mà thôi, chỉ cần bản thể còn tồn tại, cảnh giới có đại giảm cũng dễ dàng khôi phục.
Lâm Hiên không biết Đào Ngột đang suy nghĩ điều gì, cũng biết thương thế của nó rất nghiêm trọng. Nhưng nét mặt vẫn cực kỳ ngưng trọng, tồn tại Độ Kiếp kỳ, cho dù ở hoàn cảnh nào cũng không thể coi thường.
Quả thực phúc luôn đi kèm với họa, mình mới đạt được rất nhiều chỗ tốt từ Phiêu Miểu Tiên cung, kế tiếp sẽ phải đối mặt với khảo nghiệm lớn như vậy sao?
Lâm Hiên liếm liếm đầu lưỡi: "Tại hạ cùng đạo hữu quen biết ở hạ giới, chút hiểu lầm cũng không có gì to tát. Hôm nay thế sự chuyển dời, đã trải qua ngàn năm, đạo hữu cần gì phải cố chấp mà canh cánh trong lòng, ta và ngươi sao không bắt tay giảng hòa?"
Lâm Hiên cười như không cười, trên mặt mang theo vẻ cực kỳ thành khẩn. Giờ khắc này, có thể không cần tranh đấu mà giải quyết êm đẹp mọi việc là tốt nhất. Mặc dù Đào Ngột đã trọng thương, nhưng đối mặt với hắn, chính mình cũng không nắm chắc.