Đại hán râu quai nón gật đầu, nhưng lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng cửa đá ầm ầm mở ra, sau đó sương mù cuồn cuộn bốc lên giống như bên trong đang có một con Giao Long đang vùng vẫy.
Một lúc sau, sương mù đã ngừng tuôn ra, một thông đạo đường kính chừng hơn một trượng hiện ra trước mắt.
"Đại trưởng lão xuất quan."
Có người hô lên một tiếng, chúng tu sĩ nhao nhao tiến lại, tổng cộng có chừng hơn hai mươi người, không hổ là tông môn lớn nhất giới diện này, nội tình thâm hậu đến tột đỉnh.
Linh Hư chân nhân từ bên trong chậm rãi bước ra, khỏi phải nói, đương nhiên là do Lâm Hiên thi triển Dịch Dung thuật.
"Tất cả mọi người tập trung ở đây làm gì, chẳng phải ta đã nói các vị hãy đợi ta ở Vấn Tiên các sao."
Khí sắc của Linh Hư chân nhân trông cực kỳ hư nhược, nhưng so với lúc trước rõ ràng tốt lên rất nhiều, thanh âm uy nghiêm mà đạm mạc vang lên.
Giờ khắc này, nếu nói Lâm Hiên không khẩn trương thì đúng là gạt người. Ở đây nhiều Tu Tiên giả Phân Thần kỳ như vậy, chính mình lại ở trong nơi trọng yếu của Phiêu Miểu Tiên cung. Một khi thân phận bị bại lộ, đối phương đem tầng tầng cấm chế mở ra thì chính mình đã không có thiên thời địa lợi nhân hòa, lại thêm dùng ít địch nhiều, không bỏ mạng mới là lạ.
Đừng nói là hắn, cho dù Độ Kiếp kỳ như Huyền Băng lão tổ trong tình huống này, nếu bị phát hiện thân phận, có thể thoát khỏi nơi này hay không cũng khó mà nói được.
Nhưng ... việc này tuy cực kỳ nguy hiểm, nhưng một khi lừa gạt thành công thì thành quả cũng lớn không kém. cầu phú quý trong nguy hiểm, mạo hiểm lớn như vậy cũng coi như đáng giá.
"Vâng!"
Linh Hư chân nhân là Đại trưởng lão nhiều năm như vậy, rõ ràng là uy tín cực cao, tuy tu vi đã suy giảm rất nhiều nhưng ngay cả hai tu sĩ hậu kỳ vẫn cực kỳ cung kính đối với lão.
Vì vậy, cả đoàn người hướng về Tiên Vấn các bay đi.
Quá trình này cũng chẳng cần thuật lại làm gì, sau khi tiến vào một lầu các tinh mỹ, chúng tu sĩ phân biệt ngồi xuống hai bên, mỗi người đều được thị nữ dâng lên rượu ngon và linh quả. Nhưng giờ khắc này, đâu còn ai có tâm trí mà thưởng thức nữa, vừa ngồi xuống liền không nhịn được mà hỏi:
"Đại trưởng lão, Vân sư tỷ cùng Diệp sư huynh thực sự đã vẫn lạc sao?"
Người mở miệng là Tu Tiên giả sắc mặt vàng như nến, đây cũng là điều khiến mọi người thấp thỏm không yên.
"Đúng vậy, chẳng lẽ bản tôn lại đi lừa gạt các ngươi sao, không chỉ có hai vị sư đệ sư muội vẫn lạc mà ngay cả chính ta cũng bị trọng thương." Lâm Hiên thở dài, biểu lộ cùng ngữ khí đều bắt chước giống hệt Linh Hư chân nhân.
"Điều này sao có thể, chẳng phải các ngươi đi thu thập Phiêu Miểu Cửu Tiên đan sao, tại sao lại thành ra như vậy, chẳng lẽ gặp phải cường địch?" Nữ tử che mặt nói, ngữ điệu mang theo vẻ kích động, nàng cùng nữ tu họ Diệp không chỉ là đồng môn mà còn là tỷ muội cùng cha khác mẹ.
Tỷ tỷ vẫn lạc, nếu không phải thần thông nàng tu luyện yêu cầu tâm phải bình lặng thì nói không chừng đã giận đến tím mặt, không thể kiềm chế mà nổi trận lôi đình rồi.
"Diệp sư muội nói không sai, đúng là chúng ta đã gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn." Thanh âm Lâm Hiên trầm trọng vô cùng, bên trong còn ẩn chứa vẻ bi thương cùng phẫn nộ, dường như đã trải qua nhiều ngày, nhưng hắn vẫn bị giày vò, ám ảnh.
"Chuyện là thế này, nguyên nhân hẳn các vị sư huynh muội cũng đã tinh tường, trải qua trăm vạn năm, rốt cuộc Phiêu Miểu Cửu Tiên đan đã hình thành. Ba người chúng ta dựa theo chỉ dẫn của tổ sư gia lưu lại, ban đầu mọi việc thuận lợi vô cùng, thậm chí đã nhìn thấy bảo vật, nào ngờ lại gặp phải Thiên Ngoại ma đầu..."
Nói dối mà muốn người khác tin tưởng thì đương nhiên không thể thuận miệng mà nói lung tung, cái này gọi là chín phần thực, một phần giả. Chỉ cải biến một số chi tiết quan trọng, mặc dù ở đây đều là những lão quái vật đã sống vài vạn năm, nhưng vẫn không nghe ra bất kỳ điều gì không ổn.
"Sau đó thế nào?"
Chúng tu sĩ quá kinh hãi, là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, hoặc ít hoặc nhiều đều nghe nói qua về Thiên Ngoại ma đầu. Chẳng phải ở thời điểm tấn cấp Độ Kiếp kỳ hoặc phi thăng đến Tiên Giới mới xuất hiện Tâm Ma ấy ư, tại sao...
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cũng không có khả năng Linh Hư chân nhân ăn nói hàm hồ, huống chi Lâm Hiên miêu tả vô cùng chân thật, cả đám như được tận mắt chứng kiến vậy.
"Cứ như vậy, Vân sư đệ cùng Diệp sư muội trước sau vẫn lạc, lão phu cũng phải phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể đào thoát khỏi không gian phong ấn kia." Lâm Hiên run run nói.
"Thì ra là thế!"
Chúng tu sĩ trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng tu sĩ họ Phong mở miệng: "Thiên Ngoại ma đầu kia hiện đang ở đâu, Phiêu Miểu Cửu Tiên đan đã bị hắn cướp đi, chẳng lẽ cứ để hắn đào thoát như vậy?"
"Đúng vậy, ma đầu này không chi cướp đi bảo vật trấn cung của bổn môn mà Diệp sư muội cùng Vân sư huynh cũng vẫn lạc trong tay hắn. Huyết hải thâm cừu như thế chẳng lẽ cho qua." Nữ tu che mặt cất lời, thanh âm tràn ngập hận ý.
"Được rồi, ai nói sẽ bỏ qua cho hắn."
Ngữ khí của Lâm Hiên cũng lộ vẻ oán độc vô cùng: "Lão phu vì muốn chạy thoát khỏi tay ma đầu mà liên tiếp thi triển nhiều loại bí thuật khiến thương thế càng thêm nghiêm trọng, khí huyết cũng hao tổn rất nhiều, không có mấy trăm năm khổ tu thì cảnh giới khó mà khôi phục. Huyết hải thâm cừu như vậy, ngươi cho rằng lão phu không muốn báo sao? Tuy nhiên, thực lực của ma đầu kia không phải chuyện đùa, cho dù so với lão quái vật Độ KIếp kỳ cũng chẳng kém bao nhiêu, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn."
"Sư huynh nói đúng, trong số chúng ta cũng chỉ có huynh từng giao thủ với Thiên Ngoại ma đầu kia, vậy ngươi có biện pháp nào không?"
"Biện pháp thì không có, nhưng lão phu đã nghĩ ra một kế sách, nếu như mọi thứ đều thuận lợi thì không hẳn là không thể diệt sát được ma đầu đáng sợ kia, cũng là tiện tay đoạt lại bảo vật trấn cung. Không dối gạt các vị đạo hữu, Phiêu Miểu Cửu Tiên đan lần này phẩm chất cực cao, thậm chí trong đó còn có cả Hóa Kiếp đan."
"Cái gì, Hóa Kiếp đan, chính là Linh vật nghịch thiên trong truyền thuyết mà khi phục dụng có thể tăng tỷ lệ tiến giai Độ Kiếp kỳ lên vài thành?"
"Thực sự có Phiêu Miểu Cửu Tiên đan sao, hơn nữa còn có mấy khỏa?"
Chúng tu sĩ đều chấn kinh, bầu không khí đau buồn trong chốc lạt đã bị quét sạch, tất cả đều trở nên hưng phấn. Hóa Kiếp đan là vật mà bất kể tồn tại Phân Thần kỳ nào cũng tha thiết mơ ước, vậy mà nó lại xuất hiện tại đây.
Ai lại nguyện ý bỏ qua cơ chứ?
Nếu mình có thể đoạt được một khỏa, nói không chừng có một tia cơ may tiến giai đến Độ Kiếp kỳ. Con đường tu tiên vô cùng mờ mịt, nhất là đối với tu vi như bọn hắn thì cơ duyên càng cực kỳ trọng yếu, thậm chí còn vượt xa nỗ lực của bản thân, mà Hóa Kiếp đan không thể nghi ngờ chính là cơ duyên ngịch thiên. Vì vậy, Tu Tiên giả Phiêu Miểu Tiên cung lại có thêm một lý do để diệt sát Thiên Ngoại ma đầu kia.
"Sư huynh đã nghĩ ra một kế sách, là kế gì?"
Tu sĩ mặt vàng như nến sốt ruột mở miệng.
"Rất đơn giản, đó là di họa Giang Đông." Lâm Hiên lộ ra nụ cười giảo hoạt.
"Di họa Giang Đông?"
Trên mặt những lão quái vật Phân Thần kỳ lập tực lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Lâm Hiên.
"Đúng vậy, sau khi Thiên Ngoại ma đầu đoạt xá, một thân thần thông vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên chúng là nhiều người như vậy, một khi liên thủ lại vẫn có thể diệt sát ma đầu này, nhưng không khỏi phải trả một cái giá cực lớn..."