Sau khi để Ngân sí Thi Vương vốn đã thụ thương sang thạch thất bên cạnh, cấp cho một loạt âm linh thạch trợ giúp nó trị thương, lại dùng nửa năm ở mật thất chiết xuất toàn bộ phế đan trên người thành đan dược lấy thượng phẩm chiếm đa số, thậm chí không ít cực phẩm, Lâm Hiên mới chính thức đóng cửa động phủ, trường kỳ khổ tu
Tu tiên không tuế nguyệt. Sau hơn 30 năm chỉ làm hai việc phục dụng đan dược và luyện hóa, cuối cùng chủ nguyên anh cũng đã đối mặt với bình cảnh. Lâm Hiên không hề nghỉ ngơi, bắt đầu điều khiển linh lực chuẩn bị trùng quan
Lâm Hiên vận công theo Mặc Nguyệt Thiên vu bí quyết, là hành động chuẩn bị đột phá cuối cùng. Sau ba ngày, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt, từ bình ngọc đang lơ lửng trước mắt tự động bay ra ba hạt đan dược trắng muốt như ngọc. Đây là một loại cực phẩm đan dùng để gia tăng pháp lực cho Động Huyền kỳ, nếu là lúc bình thường hắn cùng lắm cũng chỉ giám dùng 2 hạt, nhưng lúc này muốn đột phá bình cảnh nên hắn dùng tới 3 hạt, thống khổ chắc chắn sẽ có, nhưng nếu đột phá thành công thì cũng không tính toán gì
Dược lực cương mãnh vô cùng, lại phát tán rất nhanh, ngắn ngủi mấy canh giờ sau, đan điền Lâm Hiên đã truyền đến cảm giác như đang bị thiêu đốt bùng cháy. Cảm giác thống khổ nói không nên lời, mà đó chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Nhưng Lâm Hiên ý chí kiên định há thường nhân có thể so sánh, từ thời Luyện Tâm Lộ cho tới bây giờ, hắn đều dựa vào ý chí và khổ tu để không ngừng vươn lên.
Hai tháng sau, Lâm Hiên cuối cùng cũng từ mật thất bước ra. Tuy trên mặt hắn tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng khí thế toàn thân lại hoàn toàn bất đồng so với trước đây, mỗi cái dơ tay nhấc chân đều ẩn chứa linh lực dồi dào
Chủ Nguyên Anh của hắn đã đột phá thành công, bước vào hậu kỳ !
Lâm Hiên thở ra một hơi trọc khí, bước tới phòng ngủ nằm xuống, hồi tưởng lại cả quá trình đột phá bình cảnh, đến lúc này mà vẫn còn khiến hắn lạnh rung người. Sau thời điểm nuốt ba hạt cực phẩm đan, nếu không phải nhờ ý chí quật cường chống đỡ, có lẽ hắn đã tẩu hỏa nhập ma bởi thống khổ không cách nào thừa nhận được
Gian nan cũng được, nguy hiểm cũng tốt, cuối cùng hắn đã chân chính tiến giai hậu kỳ, khoảng cách tới Phân Thần Kỳ rút ngắn dường như ngay trước mắt
Lâm Hiên chậm rãi chìm vào giấc ngủ, hắn mơ thấy gặp lại Nguyệt Nhi, Khổng tước cũng về bên hắn, Cầm Tâm đang khiêu vũ, đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp tiến vào tầm mắt. Vân Trung tiên tử mỹ mạo vẫn không vướng khói lửa nhân gian như trước, toàn thân mềm mại bao bọc một đám sương, khiến Lâm Hiên có chút mơ mơ màng màng. Tần Nghiên từ lúc còn ở Phiêu Vân Cốc đã để lại ấn tượng rất sâu trong tâm trí Lâm Hiên, dù hai người gặp nhau rất ít, nhưng truyền âm phù quỷ dị nọ lại khiến quan hệ giữa hai người càng thêm mập mờ thần bí
Tần Nghiên mang theo vẻ thẹn thùng trên mặt, gót ngọc bước tới, lời nói chất chứa vài phần u oán :" Hiên lang, cuối cùng thiếp cũng tìm được chàng. Hiên lang, sao chàng không chút ngớ đến thiếp, trong mắt chàng chỉ có Atula Vương thôi sao ?"
"Atula, Tần Nghiên làm sao biết được thân phận Nguyệt Nhi ?" Lâm Hiên đang nghi hoặc không rõ quan hệ hai người thân thiết đến như vậy từ khi nào thì khi nghe xong nội tâm lập tức nhảy dựng
Lâm Hiên kinh ngạc quay đầu cũng là lúc khí chất toàn thân Tần Nghiên thay đổi, từ vẻ ai oán chuyển sang lệ khí xung thiên, ánh mắt còn mang theo vẻ oán độc, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong tay, hung hăng đâm tới Lâm Hiên
"A!" Lâm Hiên kêu thảm một tiếng, trừng lớn mắt :"Vì cái gì..."
Tần Nghiên không hề mở miệng, ngược lại hình ảnh mơ hồ rồi biến mất, hóa ra chỉ là một giấc chiêm bao. Lâm Hiên tỉnh dậy, phát hiện ra mồ hôi lạnh đã thấm đẫm toàn thân
Mộng kia... không khỏi quá mức chân thực !