Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất là tu sĩ áo bào trắng, cho dù sắc mặt khó coi muốn chết, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ kiên quyết, hai tay nắm chặt, một đạo kiếm quyết cổ quái hiện ra từ đầu ngón tay.

Đồng thời miệng mở lớn, phun ra một đoàn huyết vụ.

Bên trong đoàn huyết vụ này còn ẩn chứa bổn mạng chân nguyên.

Giờ khắc này, tình thế nguy cấp, tu sĩ áo bào trắng không hề giữ lại chút nào, chuẩn bị dốc sức liều mạng.

Bổn mạng pháp bảo của hắn vốn đã trải qua rất nhiều lần tế luyện, có phần huyền diệu. Lúc này linh quang càng chói mắt, giống như phát ra tiếng rồng ngâm. Từ thân kiếm tỏa ra một tầng hắc vụ.

Hắc vụ tán đi, một đầu Giao Long dài đến hơn mười trượng đã hiện ra trước mắt.

Khí Linh!


"Bảo kiếm này của người, không ngờ lại dùng Yêu thú Giao Long làm khí linh sao?"

Tu sĩ bộ dáng giống như một viên quan quá sợ hãi, vội vàng thao túng bào vật như muốn chạy trốn, nhưng đã không còn kịp.

Chỉ thấy hai móng vuốt sắc bén của Giao Long hợp lại, rõ ràng khiến cho pháp bảo hình dáng đồng xu bất động giữa không trung. Sau đó ô quang lóe lên, thanh tiên kiếm đã hung hăng bổ xuống, mượn nhờ lực lượng của khí linh, chém đồng xu thành hai nửa.

"PHỐC..."

Tu sĩ bộ dáng giống viên quan phun ra một ngụm máu tươi, bổn mạng pháp bảo bị hủy, dẫn đến tâm thần chấn động, bất luận là ai cũng không dễ chịu.

Mà tu sĩ áo bào trắng vẫn không buông tha, tiếp tục phát ra một đạo thần niệm, Đầu Giao Long lập tức chúi xuống, lao tới địch nhân đang thụ thương: "Ngươi dám!"

Một tiếng quát chói tai truyền đến, Ngô lão quái vừa sợ vừa giận. Tuy hắn cùng với tên mập mạp kia không phải đồng môn, nhưng tốt xấu gì cũng là minh hữu. Đối phương rõ ràng muốn hạ sát ngay trước mắt mình, như vậy mặt mũi hắn còn biết để vào đâu?

Sau khi trở về, không bị chế nhạo mới là lạ.

Dưới cơn thịnh nộ, hắn nắm chặt cây Cự Phủ, cánh tay vung mạnh, hung hăng bổ xuống.

Cự Phủ vẫn còn trong tay, nhưng theo động tác kia của hắn, một đạo lệ mang vô cùng rực rỡ bắn ra. Đồng thời, không gian trở nên vặn vẹo, uy lực một Cự Phủ này dường như có thể khai thiên lập địa. Tu sĩ áo bào trắng nếu không kịp trốn, sau một khắc khẳng định là sẽ đầu lìa khỏi cổ.

Ngô lão quái cười lạnh, nhưng một màn kế tiếp lại khiến hắn sợ ngây người.

Đối phương không hề tránh né!

Có lầm hay không, hắn không biết mình sẽ bị bổ thành hai nửa hay sao?

Điên rồi!

Một màn như vậy, với kinh nghiệm phong phú của Ngô lão quái cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Tu Tiên giả không thiếu kẻ dũng mãnh, nhưng hắn chưa thấy qua kẻ nào lại không sợ chết như vậy.

Hắn không thèm né tránh, chẳng lẽ muốn một mạng đổi một mạng hay sao?

Trong lòng Ngô lão quái cảm thấy kinh sợ, sự tình đã đến nước này, cho dù tu vi hắn hơn xa đối phương, cũng không kịp biến chiêu nữa rồi.

Đáng giận!

Hắn tiếp tục rót càng nhiều pháp lực vào bảo vật trước người.

Nếu đối phương đã không muốn sống, như vậy thì cho hắn được toại nguyện.

Ngô lão quái hung ác nghĩ, nhưng đúng lúc này, dị biến lại nổi lên. Một tiếng thở dài, không hề có dấu hiệu báo trước truyền đến.

Đồng thời, đạo lệ mang do Cự Phủ chém ra đột nhiên biến mất.

Vô thanh vô tức, dễ dàng bị phá giải.

Biến cố như thế, bất luận là Tu Tiên giả Vân Ẩn tông hay đám tu sĩ đến từ bên ngoài, tất cả đều sợ ngây người.

Ngay cả tu sĩ áo bào trắng cũng cảm thấy kinh ngạc. Trong lòng hắn đã có ý quyết tử, chuẩn bị một mạng đổi một mạng, chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn giữ mạng.

Cái này phải nói là vận khí tốt đến cực điểm.

Cùng lúc đó, lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Tu sĩ bộ dáng như viên quan lại không được trời cao chiếu cố, bị Giao Long vặn gãy cổ, chết không toàn thây.

Bất quá giờ phút này, Ngô lão quái đã bất chấp mặt mũi, kinh nghi cùng phẫn nộ quát to.

"Hạng đạo chích nào ẩn trong bóng tối đánh lén, đã dám phá pháp thuật của bản tôn, chẳng lẽ lại không có dũng khí quang minh chính đại đánh một trận sao?"

Trong mắt Ngô lão quái tràn ngập vẻ dữ tợn, giống như hung thần ác sát mở miệng. Về phần những tu sĩ Vân Ẩn tông, hắn căn bản như không nhìn thấy.

"Đánh lén? Rõ ràng tu vi các hạ quá thấp, nhìn không ra nơi Lâm mỗ ẩn thân mà thôi. Huống chi nơi này là tổng đà Vân Ẩn tông, các ngươi là cái thá gì mà dám lớn tiếng? Chẳng lẽ ngay cả chó mèo cũng có thể đến trọng địa của bản môn mà diễu trống dương oai hay sao?" Lâm Hiên cợt nhả nói, ngữ khí tràn đầy vẻ trào phúng.

kế tiếp, lục quang lóe lên, cách đó chừng mười trượng, bỗng nhiên hiện ra một nam một nữ. Nam dung mạo bình thường, Nữ thì xinh đẹp kiều diễm.

Đúng là Lâm Ngọc Kiều cùng Lâm Hiên.

Vừa rồi hắn phi độn tới đây, thấy tu sĩ áo bào trắng sắp bị chia thành hai nửa. Tuy không quen biết hắn, nhưng thân là trưởng lão bản môn, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà với thực lực Lâm Hiên, phá giải một kích này cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.

"Đa tạ sư thúc cứu mạng."


Tu sĩ áo bào trắng ôm quyền hành lễ, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp. Là phong chủ kế nhiệm của Thiên Kiếm Phong, đối với Lâm Hiên đương nhiên sẽ có vài phần ngăn cách. Từ khi Thiên Toàn Kiếm Tôn vẫn lạc, đệ tử Thiên Kiếm Phong xem chừng không thể ngóc đầu lên được.


Nhưng bất kể thế nào, lúc này trông thấy Lâm Hiên tới, tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui mừng...Về phần những tu sĩ Vân Ẩn tông khác thì càng khỏi phải nói, nguyên một đám trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng, dường như đã tìm được người tâm phúc.


Trái lại, mấy tên gia hỏa đến từ bên ngoài lập tức lộ ra vài phần khẩn trương.


Người có tên, cây có bóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK