Hẳn là thứ hai đi!
Dù sao nó sinh hoạt trong điều kiện thế kia, lại thêm thuộc tính bản thân trái ngược, một sinh vật cổ quái như thế nhĩ thế nào cũng không thể xem là yếu được.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên nhẹ thở phào, xem ra mình vẫn còn tự đánh giá thấp thực lực bản thân. Sở dĩ như thế là vì lần chống lại Thiên Lam song ma tuy là thắng nhưng là thắng hiểm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bởi thế, Lâm Hiên khó tránh sẽ có ước lượng sai lầm với thực lực bản thân. Nhưng lần đó kỳ thật căn bản chưa đủ để đánh giá gì cả.
Thứ nhất, Lâm Hiên vừa tấn cấp, cảnh giới còn chưa vững đã vội vàng ứng chiến.
Trong tình huống ấy, thực lực Lâm Hiên tất nhiên bị giảm nhiều, hơn nữa bản thân còn chưa quen thuộc với cảnh giới mới khiến việc vận dụng pháp lực cùng thiên địa nguyên khí không được như ý muốn.
Nói chung là lần đó hắn chỉ phát ra sáu bảy thành thực lực mà thôi.
Thứ hai, Lâm Hiên lấy ít địch nhiều, hơn nữa đánh tới cuối cùng, bởi thê tử vẫn lạc nên thanh giáp cổ ma liều chết thi triển bí thuật đề thăng cảnh giới lên tận Phân thần hậu kỳ. Tuy thực lực thanh giáp cổ ma lúc đó tuy vẫn chênh lệch so với hậu kỳ chính thức nhưng khi bộc phát cũng có thể đấu một trận, song Lâm Hiên vẫn có thể thủ thắng. Qua đó có thể thấy sức chiến đấu thực tế của Lâm Hiên mạnh như thế nào. Chỉ là kẻ trí nghĩ ngàn điều vẫn có chỗ thiếu sót. Lâm Hiên cũng bởi vì không cân nhắc kỹ các nhân tố bất lợi của mình khi đó nên mới tính toán sai thực lực bản thân.
Nhưng hiện tại có thể chém giết cổ thú một cách nhẹ nhàng như thế, Lâm Hiên chỉ hơi suy nghĩ liền hiểu ra ngọn ngành mọi chuyện. Trên mặt không khỏi toát ra nụ cười "đã hiểu" …nguyên lai mình đã mạnh như vậy rồi (nd: nguyên văn đấy, tởm quá)
Lâm Hiên lại ngẩng đầu lên, vừa vặn trong thấy tàn thi của cổ thú rơi từ không trung xuống.
Hắn phóng ra một đạo thanh hà khiến Cửu cung tu du kiếm phi vũ tung hoành chém tàn thi cổ thú đến thất linh bát lạc, những thứ hữu dụng như da lông cốt cách đều được thu lại…dù sao tu du đại của hắn có không gian rất lớn.
Nhưng đúng lúc này, một vòng tuyết mang diễm lệ đột nhiên từ trong thi hai cổ thú bay vút ra với tốc độ cực nhanh, phương hướng là cuối chân trời.
Là yêu đan, không, chính xác thì đó là nội đan cổ thú.
Mà xưng hô thế nào thì có quan trọng gì, đó là tài liệu tối trọng yếu trên người cổ thú, Lâm Hiên tất nhiên sẽ không cho nó chạy thoát.
Thân hình hắn lóe lên, thoáng cái đã không còn thấy đâu nữa. Hắn đi sau mà tới trước, chỉ chốc lát liền xuất hiện trước mặt nội đan.
Lâm Hiên tung một trảo về phía trước, không gian xung quanh lập tức chấn động, giữa hư không hiển hiện một bàn tay khổng lồ lấp lánh. Động tác cự thủ nhanh như tia chớp vừa ra đã chộp xuống nội đan.
Sau khi năm ngón tay mở ra lần nữa, nội đan đã nằm gọn trong quang mạc đạm thanh sắc, mặc kệ nó tả xung hữu đột thế nào cũng không thoát nổi giam cầm.
Ở trung tâm nội đan chợt xuất hiện một đoàn quang ảnh mơ hồ, hẳn là hồn phách của cổ thú kia.
Nội đan cũng mang thuộc tính hàn, ngoài ra có tác dụng gì khác không thì Lâm Hiên cũng không biết, bất quá có thể khẳng định một điều món đồ này tuyệt đối không tầm thường.
Lâm Hiên thu tay lại, khỏa nội đan kia liền biến mất…Sau khi kiểm tra xung quanh một phen, trên mặt bỗng lộ vẻ do dự.
Trong hồ dường như có cái gì đó, chỉ là bởi cách một tầng nham thạch nên cảm ứng của thần thức có phần không quá rõ ràng, xem ra phải đích thân nhảy xuống mới xác định được.
Dù sao một nới đưuọc cổ thú bảo vệ như vậy tất tỷ lệ xuất hiện bảo vật rất lớn.
Trong lòng nghĩ vậy, toàn thân Lâm Hiên chợt nổi thanh mang. Hắn dùng Cửu thiên linh thuẫn bao phủ thân thể rồi phi thẳng xuống hồ.
Xung quanh toàn một màu đỏ lửa cùng độ ấm tăng lên vùn vụt, nhưng hết thảy đều bị vòng bảo hộ ngăn trở. Hiện Cửu thiên linh thuẫn chẳng phải là pháp thuật lợi hại gì đối với Lâm Hiên nhưng dùng trong hoàn cảnh này là đủ lắm rồi.
Mặc dù thần thức hoạt động trong dung nham nóng chảy sẽ bị yếu đi nhưng điều ấy chẳng ảnh hưởng mấy với Lâm Hiên.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về bên trái, tựa hồ phát hiện ra cái gì đó. Toàn thân lập tức rực sáng, bay thẳng về phía đó.
Xuất hiện trước mắt là một đóa tuyết liên lớn bằng chiếc bát ăn cơm.
"Thiên sơn tuyết liên?" Không phải, chỉ là giống tám chín phần thôi, bản chất hai cái khác hẳn nhau. Nhị của đóa tuyết liên này có màu đỏ, với lại thiên sơn tuyết liên phải sinh trưởng ở nơi núi cao cực hàn mới đúng.
Đóa liên hoa trước mắt được dựng dục trong nham thạch, chẳng nhẽ…
Trong mắt Lâm Hiên lóe lên sự vui sướng, nếu nhưu mình không có nhớ nhầm thì khắp cả tam giới chỉ có một loại liên hoa thuộc tính hàn mà sinh trưởng trong điều kiện dung nham, hơn nữa đó còn là vật mà mình tha thiết ước mơ.
Dung nham Tuyết liên!
Muốn luyện chế bộ Cửu cung tu du kiếm nguyên vẹn thật quá mức gian nan, Lâm Hiên trải qua suy tư đã quyết định làm bộ giản lược trước. Đó là trước luyện hỏa kiếm làm cơ sở, sau đó dung nhập dần các loại thuộc tính tài liệu khác vào để trở thành bảo vật có chín loại thuộc tính.
Chỗ tốt của việc đó là số lượng tài liệu yêu cầu ít hơn, chỉ có điều khi dung hợp sẽ bị các thuộc tính bất đồng bài xích.
Nói thí dụ như khi đem tài liệu thuộc tính thủy dung nhập vào hỏa kiếm, câu thành ngữ thủy hỏa bất dung tựu có thể nói rõ được sự khó khăn trong đó. Nhưng Lâm Hiên chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm như vật. Cũng may là không phải không có cách giải quyết, đó là tìm một loại tài liệu trung gian có thể hòa tan cả hai thuộc tính thủy hỏa kia, từ đó sẽ giúp giảm sự bài xích khi luyện chế.
Song những tài liệu như thế lại chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Lâm Hiên không nắm chắc có thể tìm ra nhưng lại bất ngờ tìm được thứ mình mong muốn ở chỗ này.
Dung nham tuyết liên có thể giúp điều hòa nước lửa, nói cách khác đã có thứ này sẽ giúp dung nhập tài liệu thuộc tính thủy vào Cửu cung tu du kiếm mà chẳng lo bị bài xích.