"Hắc hắc, ngươi lại chê nhiều quá sao ?" Lâm Hiên không thèm để ý, tay áo khẽ phất liền thu toàn bộ hàng hóa của tiểu tử bày bán vào túi trữ vật, tiêu sái xoay lưng bước đi
"Đa tạ tiền bối " Sự tình tới nước này, Tiểu Lục sao không hiểu là vị tiền bối này đang muốn nâng đỡ mình chứ, hắn cảm kích từ chân tâm, hướng Lâm Hiên dập đầu quỳ lạy
"không cần đa lễ, cố gắng tu hành cho tốt, nếu có duyên sau này chúng ta còn gặp lại" Bên tai tiểu lục vang tới giọng nói ôn hòa của Lâm Hiên
Lâm Hiên không lập tức rời đi mà còn dạo thêm mấy vòng, mua thêm mấy thứ, tất nhiên chỉ là để che mắt mà thôi, bản tính hắn vốn cẩn thận, đến khi cảm giác không ai chú ý tới mình mới tiêu sái rời khỏi sơn cốc, trực tiếp đi về thạch thất của mình ngồi lỳ mấy ngày.
Khi không thấy điều gì bất thường, xem ra đúng là không một ai để ý đến hắn, hắn mới lặng lẽ ly khai Bạch Phù Thành, hướng phía đông bay liên tục mấy ngày.
Lâm Hiên bay qua một sa mạc không dấu chân người, trước mắt hiện lên một dải núi non dài hẹp. Lâm Hiên thần thức đảo qua phụ cận rồi độn quang đáp xuống một ngọn núi nhanh chóng khai mở một động phủ.
Bên ngoài Lâm Hiên bố trí tầng tầng lớp lớp mấy loại trận pháp lợi hại mới cảm thấy an tâm bước vào phòng luyện công.
Lâm Hiên ngồi xuống, lật tay lấy ra cuốn sách rách nát mới mua được đặt xuống trước mặt, sau đó sắc mặt ngưng trọng vỗ túi trữ vật lấy ra một hộp ngọc.
Hộp ngọc này bên ngoài gián chi chít phù lục, mục đích không cho linh khí tiết ra ngoài. Lâm Hiên bấm tay hơi đạn, "ba" một tiếng mở ra nắp hộp, bên trong là một trương tàn phù, nhưng linh quang dâng lên lại làm người ta ghé mắt. Tấm tàn phù này nói về lai lịch thì có thể khiến cho bất cứ kẻ nào đỏ mắt.
Đây chính là di bảo của tiên nhân, phù lục của Cửu Tôn Huyền Nữ, năm xưa Lâm Hiên đoạt được ở Bồng Lai Sơn khi hắn còn là ly hợp kỳ tu sĩ, còn chưa phi thăng linh giới.
Tuy chỉ là một tấm tàn phù nhưng không một ai giám khinh thị, lâm hiên đã tốn rất nhiều tâm tư nghiên cứu nhưng không có thu hoạch gì. Tàn phù này không thể sử dụng, chỉ có thể nghiên cứu trên phương diện chế phù chi đạo mà thôi.
Linh giới Chế phù đại sư kiến thức uyên bác nhưng Lâm Hiên cũng không giám đem trương tàn phù này tới thỉnh giáo, đó chính là rước họa sát thân.
Nhìn phù văn trên tàn phù và hình vẽ trong tàn sách giống nhau như đúc, Lâm Hiên hít một hơi sâu. Chẳng lẽ cuốn sách này cũng là vật tới từ tiên giới ? Chẳng lẽ vận khí hắn tốt đến mức đó?
Suy nghĩ như vậy, Lâm Hiên ổn định tâm thần, bắt đầu chìm đắm trong tram ngộ phù đạo. Phù văn hắn không nhận ra, nhưng tỉ mỉ tìm hiểu chưa hẳn là không có thu hoạch
Lâm Hiên ở lại động phủ tham ngộ tàn sách và tàn phù, ngẫu nhiên mồng một và mười lăm đi tới chợ phiên ở bạch phù thành, nhưng cũng chỉ khiến hắn cười khổ. Chuyện tốt như mua được tàn sách này đúng là khả ngộ bất khả cầu, xem ra hắn có chút tham lam rồi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, nháy mắt đã qua một năm ! Lâm hiên từ trong động phủ bước ra, sắc mặt hưng phấn. Tuy rằng hắn chưa tìm hiểu được tàn phù, nhưng cũng đã có thu hoạch lớn, lúc này đã sắp tới vạn phù đại hội nên hắn buộc phải gác lại chuyện tham ngộ tàn phù, sự tình có nặng có nhẹ
Lâm hiên hóa thành một đạo độn quang hướng Bạch Phù thành bay tới. Tòa thành vẫn đổ nát như trước, nhưng ma tộc từ bốn phương tám hướng đi tới thì đông hơn vô số lần.
Vạn Phù đại hội mười năm mới có một lần, tất nhiên không ai muốn bỏ lỡ. Lúc này Lâm Hiên không ẩn tàng tu vi nữa, hắn phát hiện trên đường có không ít động huyền kỳ lão quái.
Vạn Phù đại hội không phải tổ chức ở Bạch Phù thành, nhưng có hai gã Phó gia đệ tử phụ trách tiếp đón hướng dẫn chúng tu sĩ tới, vì vậy Lâm Hiên nghênh ngang đi theo đám ma tộc.
Ma tộc bất kể tu vi gì, chỉ cần giao ra ba ngàn ma thạch liền có thể tham gia đại hội, Lâm Hiên trên mặt lộ vài phần tiếu ý, chỉ riêng tiền vào của Phó gia đã thu được không ít a!
Mặc dù hơi đắt, nhưng không một ai phàn nàn gì, đều thành thật móc ra ma thạch. Lâm Hiên được một gã phó gia đệ tử giao cho một thẻ bài, hắn đem linh lực truyền vào, thẻ bài quang mang bạo khai, một thông đạo xuyên qua sương mù hiện lên trước mắt, Lâm Hiên không chút do dự bước vào
Tiên hạc hót vang, còn có chúng thị nữ phiêu phiêu múa lượn, cảnh vật trước mắt đẹp không sao tả xiết, nơi này đâu còn là tòa thành rách nát, chỉ sợ so với tiên cảnh trong truyền thuyết cũng không hề thua kém. Nhiều gã ma tộc lộ vẻ ngạc nhiên
"Đây là Bạch Phù thắng cảnh sao, truyền thuyết không ngờ là sự thật " một gã ma tộc kêu lên
"Truyền thuyết ? truyền thuyết gì vậy ? " Một gã ma tộc thấp bé bên cạnh nghi hoặc mở miệng
"Ồ, hóa ra là Trư huynh, ngươi chưa nghe qua Bạch Phù Thành hoang vu, Phó gia sở dĩ chọn nơi này định cư là vì thiên niên thạch nhũ.
Nhưng nơi này ma mạch thấp kém, đối với tu hành rất bất lợi, tuy nhiên tổ tiên Phó gia lại không thiếu bậc đại năng, thi triển bí thuật mở ra một tiểu không gian, sau đó lại di chuyển mấy ma mạch từ nơi khác tới, tạo nên một động thiên phúc địa, chính là Bạch Phù thắng cảnh này"