Man Thạch Thành là đệ nhất chi thành nơi đây, cũng là thành lũy của một trong ba tòa đại thành lớn nhất nơi Vân Châu.
Mà thành tự do này không hẳn thuộc về bất cứ thế lực nào, chín phần là tán tu. Tu sĩ ngoại lai đều thích tập trung tại đây. Sầm uất như vậy nên cũng thường thấy các loại thiên tài dị bảo ở đây.
Trong thành có không ít các phường thị lớn nhỏ, tổng số tinh thạch giao dịch mỗi ngày cũng lên tới cả ngàn vạn. Theo lý thì một khối thịt béo như vậy các đại tông môn không thể không động tâm tới.
Song Man Thạch Thành có vị trí đặc thù, nằm ở đúng chỗ giao nhau giữa tam đại thế lực của Ly Dược Cung, Vạn Hồn Cốc, Ngự Linh Tông.
Đây đều là siêu cấp đại môn phái được truyền thừa từ thời thượng cổ đến nay, cũng nằm trong thất đại thế lực trong Thiên Vân Thập Nhị Châu, thực lực bên trong thâm sâu vô cùng.
Tam đại tông môn tạo thành thế chân vạc nên không thể độc chiếm khối thịt béo này. Cứ như vậy giằng co dẫn tới địa vị đặc thù của thành.
Là phúc hay họa tạm thời còn chưa nhắc song bên ngoài Man Thạch Thành vô cùng tự do. Hơn nữa nghe nói Thành chủ còn có tu vị sâu không lường được, cũng là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Tiên Lai Các là một trong những tòa kiến trúc trọng yếu tại Man Thạch Thành, truyền tống trận tại đây rất phức tạp, nghe nói là đã có từ thời thượng cổ.
Truyền tống ở đây có thể lập tức đi cả nghìn vạn dặm. Trừ U Châu và Duyện Châu hoang dã không có thì tại các châu khác đều có vài tòa liên thông với nơi này.
Diện tích các châu quá lớn, nếu dựa vào tốc độ phi hành để đi sang các Châu thì cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng cần đến mấy năm. Dùng Truyền tống trận tiện hơn rất nhiều, đương nhiên giá cả vô cùng xa xỉ.
Nghe nói từ Kinh Châu là nơi gần nhất tới đây cũng cần tiêu tốn đến mười vạn tinh thạch, số lượng này đủ để tu sĩ Ngưng Đan đau lòng không thôi.
Còn nếu truyền tống đến nơi xa nhất như là Thanh Châu, không có đến bảy mươi tám vạn tinh thạch thì đừng nghĩ tới. Tu sĩ dùng Truyền Tống Trận cũng chỉ dám đi qua các Châu phủ lân cận.
Mã Đằng là một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bản địa tại Man Thạch Thành. Trong thành không kể là gia tộc tu tiên hay môn phái nào, tất cả đều phục vụ cho Trưởng Lão Hội cùng Thành chủ.
Quy định nơi đây cũng rất nghiêm mật, tu tiên giả cấp thấp ở đây làm việc cũng giống như tiểu nhị hoặc chưởng quầy tại thế tục, mỗi tuần trăng có thể được nhận một số lượng tinh thạch nhất định, hơn nữa cũng khá nhàn nhã.
Làm việc tại Tiên Lai Các cũng không có nguy hiểm gì, công việc của Mã Đằng thực nhẹ nhàng. Do Truyền Tống Trận giá cả xa xỉ nên mỗi ngày chỉ tiếp đón mấy chục khách nhân.
Đã một canh giờ trôi qua không có ai tới, Mã Đằng đang nhắm mắt đả tọa cạnh đó đột nhiên cả kinh vội mở mắt, chỉ thấy viên bàn trong tay hắn tỏa ra một vầng kim quang khiến miệng hắn không sao khép lại được: "Truyền tống từ Thanh Châu, vị tiền bối nào mà tài đại khí thô như vậy?"
Truyền tống từ đó đến đây mất rất nhiều tinh thạch, có nghĩa là người truyền tống có sự tình khẩn cấp. Hắn vội đem cấm chế của Truyền Tống Trận mở ra. Chỉ thấy một đoàn kim quang sáng chói xuất hiện ở giữa khoảng không rộng rãi của Truyền Tống Trận.
Mã Đằng bình khí ngưng tức, vẻ mặt đầy tò mò quan sát.
Nhiều năm qua còn chưa thấy người truyền tống tới từ Thanh Châu. Chẳng lẽ là cao thủ Ngưng Đan hậu kỳ sao?
Kim quang tiêu tán, chỉ thấy một thiếu niên dung mạo bình phàm vận thanh sam hiện ra. Song toàn thân linh lực như có như không, không nhìn ra cảnh giới.
Nhưng bên cạnh Truyền Tống trận, chợt có một pháp khí như viên dạ minh châu phát ra ánh sáng màu bạc.
Nguyên Anh trung kỳ! Trong lòng Mã Đằng thấp thỏm không yên. Vân Châu tuy là nơi ngọa hổ tàng long nhưng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn chưa bao giờ thấy lão quái Nguyên Anh kỳ cũng là bình thường.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, khom mình hành lễ: "Hoan nghênh tiền bối đại giá quang lâm tới Man Thạch Thành. "
"Man Thạch Thành, nói vậy ta đã tới Vân Châu" Âm thanh thản nhiên của Lâm Hiên vang lên.
"Đúng vậy, nơi này chính là Tịch Ninh Phủ thuộc nam bộ Vân Châu. " Mã Đằng cẩn thận nói.
"Thiếu gia, cuối cùng chúng ta cũng đã tới nơi" Thanh âm vui mừng của Nguyệt nhi khẽ reo lên.
Lại nói hai người rời Bích Vân Sơn đến nay đã được hơn một năm. Khi trước Lâm Hiên lẻn vào Nhất Tuyến Hạp cùng Lôi Vân Sơn Trang sát diệt hai đại trưởng lão rồi một đường thẳng tiến hướng Nam đi tới địa giới Thanh Châu.
Thanh Châu cũng chỉ xếp ở hàng cuối trong Thiên Vân Thập Nhị Châu nhưng vẫn lớn hơn mấy lần so với U Châu.
Cư dân có đến cả vạn vạn người, công pháp hay bảo vật của tu sĩ tại đây đều hơn hẳn các đồng đạo cùng cấp ở U Châu một bậc.
Lâm Hiên cũng không vội, trước tiên đi thăm thú Thanh Châu để quen với phong thổ, một mặt tìm kiếm những thứ hữu ích.
Kết quả ngoại trừ tìm hiểu được rất nhiều phong tục nơi đây thì không có thu hoạch nào. Điều này cũng là bình thường, những thứ hắn tìm đều là bảo vật nghịch thiên, ở nơi Thanh Châu không khá khẩm hơn U châu là mấy thì sao mà có được.
Sau gần một năm ở đây, Lâm Hiên quyết định đi đến Vân Châu.
Song lúc này Lâm Hiên đã sơ sót một điều. Sự tình các châu hắn tìm hiểu rất nhiều nhưng lại quên đi manh mối về Truyền Tống Trận.
Lâm Hiên vẫn trực tiếp phi hành song hắn nghe được một tin, muốn rời Thanh châu phải qua một nơi gọi là Tử Vong chi địa tương tự như Khuê Âm Sơn, nơi đây yêu thú đông đảo khiến nhân tộc không dám tiến vào.
Lâm Hiên do tự tin có Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết nên không để việc này trong lòng. Song chẳng may hắn gặp phải một gã yêu tộc Hóa Hình kỳ có thần thông đặc biệt nhận ra ngụy trang thuật của Lâm Hiên.
Đương nhiên song phương động thủ, kết quả là Lâm Hiên chiến thắng. Có điều tên gia hỏa kia cũng không vừa, trước khi ngã xuống đã kịp thi triển ra một bí thuật đem tung tích kẻ Nhân tộc này truyền ra.
Lần này không khác chạm phải tổ ong vò vẻ, Lâm Hiên bị vô số yêu thú truy sát. Đơn đả độc đấu thì bọn này sao là đối thủ của hắn. Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, Lâm Hiên vừa đánh vừa cướp đường mà chạy, do có thần thông pháp bảo lợi hại nếu không hắn đã sớm ngã xuống.
Về sau cuối cùng hóa hung thành cát hắn vô cùng chật vật chạy ra khỏi cấm địa đó.
Lúc đó Lâm Hiên trở nên nghi hoặc, hắn có Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết mà còn không thể đi qua thì cho dù đại tu sĩ đơn độc xông vào cũng đến thế mà thôi.
Chẳng lẽ không cách nào đi xuyên qua các châu khác tại Thiên Vân Thập Nhị Châu? Bởi vậy Lâm Hiên đi đến phường thị thăm dò manh mối.
Kết quả thu được lại khiến hắn cười khổ không thôi, hắn đã phạm vào sai lầm bỏ sót thông tin về Truyền Tống Trận.
Bảy mươi tám vạn tinh thạch đối với người khác là một con số cực lớn song với Lâm Hiên cũng không tính là bao nhiêu. Hắn không chút do dự giao tinh thạch rồi truyền tống tới Man Thạch Thành này.
Quả nhiên tới được Vân Châu, lúc này Lâm Hiên rất vui mừng lập tức phóng ra thần thức đảo qua một lượt.
Lúc này trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, nơi đây sao đông đảo tu tiên giả đến như vậy?
Mã Đằng được làm việc tại Tiên Lai Các cũng nhờ hắn có chút nhanh nhẹn, thấy nét mặt của Lâm Hiên hắn đã đoán được phần nào vội giải thích:
"Có lẽ đây là lần đầu tiền bối đến Vân Châu. Man Thạch Thành này chính là một trong những thành thị lớn nhất, có rất nhiều đồng đạo tại đây"
"Ra vậy" Lâm Hiên gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Lâm Hiên cũng không hỏi thêm gì thản nhiên rời khỏi Tiên Lai Các trong ánh mắt cung kính của gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Đường xá ở đây còn rộng hơn so với tưởng tượng của Lâm Hiên, đủ để tám cỗ xe tứ mã đi song song.
Kiến trúc trong thành cũng rất khác với thành thị phàm nhân, các tòa lầu các không chỉ mọc lên ở ven hai bên đường mà chi chít như nấm, có khi còn được xây dựng lơ lửng trên không như sao trên trời. Kiểu dáng cũng vô cùng kỳ lạ, Lâm Hiên vốn đi qua nhiều nơi mà giờ đây cũng không khỏi kinh ngạc.
Vân Châu quả nhiên không hổ là nơi hàng đầu trong Thiên Vân Thập Nhị Châu. Linh khí ở đây cũng vô cùng nồng đậm, hiển nhiên tòa thành này được dựng trên một linh mạch không tồi.
Cẩn trọng là nguyên tắc hành sự của Lâm Hiên, bởi vậy khi vừa xuất hiện tại Tiên Lai Các thì hắn đã thi triển Liễm Khí thuật. Nguyên Anh kỳ là đẳng cấp hàng đầu tại Nhân giới, tại đâu cũng dễ gây sự chú ý.
Lúc này Lâm Hiên giả trang làm một tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ, thực lực như vậy không mạnh không yếu.
Mới tới nên hắn chậm rãi bước trên đường, quan sát xung quanh.
Tu tiên giả ở đây quả thực rất nhiều. Chính Ma Nho Phật đủ cả, thậm chí còn có kẻ trên thân dao động linh lực vô cùng kỳ lạ, chính là tu yêu giả!
Xem ra sự thật đúng như lời đồn, nơi này thực sự khác biệt với U Châu cằn cỗi, còn có yêu mạch tồn tại.
Vẻ ngoài Lâm Hiên tuy thản nhiên nhưng trong lòng có chút hưng phấn. Tu tiên giới càng phồn vinh thì cơ hội càng nhiều, mới có hy vọng tìm được bảo vật hắn cần.
Đục tốc bất đạt, trước tiên cần làm quen với tình cảnh nơi đây. Khoảng nửa canh giờ sau, một khối khối kiến trúc hình tinh cầu đập vào mắt Lâm Hiên, phía trong là một quảng trường rộng rãi, chỉ thấy những đóa mây trắng phiêu đãng phía trên trời cao.
Diện tích Man Thạch Thành rộng lớn có đến bảy phường thị. Quảng trường Tinh Nguyên tại phía nam dù không phải là phường thị lớn nhất nhưng vật phẩm ở đây lại thuộc hàng vô cùng quý hiếm.
Tại các phường thị khác, chỉ có chủ tiệm hoặc kẻ bán vật phẩm mới phải nộp tinh thạch. Nhưng tại đây, ngay cả người muốn đi vào cũng phải giao nộp bảy khối tinh thạch. Trong mắt tu sĩ cấp cao thì con số này không đáng gì nhưng đối với đệ tử cấp thấp Linh Động kỳ thì lại vô cùng quý giá. Ở trong danh môn đại phái một năm cũng không được cấp nhiều như vậy.
Phí vào cửa đã cao như vậy thì đồ vật bên trong giá trị thế nào có thể đoán được.
Kẻ tới giao dịch trong Tinh Nguyên phường thị phần lớn đều là tu sĩ đã ngoài Trúc Cơ kỳ. Trong đó rất nhiều cao thủ Ngưng Đan kỳ, thậm chí còn có lão quái Nguyên Anh kỳ đến đây tầm bảo.
Lúc này tai cửa ra vào nơi Tinh Nguyên phường thị có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ khoảng tam tuần đang đứng. Lâm Hiên lấy ở trong ngực áo ra bảy khối tinh thạch đưa cho bọn họ rồi trực tiếp tiến vào.
Bên trong quả là tấp nập, số lượng tu sĩ phải lấy đơn vị ngàn mà tính, phồn vinh đến cực điểm.
Lâm Hiên tùy tiện quan sát một cửa tiệm ven đường, đập vào mắt chính là một gian thính đường rộng đến cả mười trượng. Lúc này có mười mấy tên tu sĩ Linh Động kỳ ăn vận theo lối tiểu nhị đang tiếp đón khách nhân, hi hi ha ha cười nói không thôi. Do có khá nhiều khách nhân Lâm Hiên tự mình chậm rãi xem xét một hồi.
Tạp hóa điếm này có bán đầy đủ các loại đan dược linh khí, phù triện tài liệu, công pháp…. thứ gì cũng có. Những đồ vật này đương nhiên hắn nhìn không thuận mắt, những thứ tốt sẽ không bày bán ở đây.
Nhưng tại trên kệ hàng, hắn phát hiện được một vài món pháp bảo khiến vẻ mặt biến đổi, tuy phẩm chất khá kém nhưng tại nơi khác thì chỉ có thể thấy tại hội giao dịch cấp cao. Pháp bảo mà cũng được tùy tiền bán ở cửa tiệm phường thị, cho thấy trình độ tu tiên tại Vân Châu này quả thực không tầm thường.
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên vui mừng cẩn thận xem xét một hồi.
"Ha ha, xin hỏi tiền bối cần thứ gì?" Một tiểu nhị vận thanh y vừa tiễn khách, thấy Lâm Hiên vội vàng chạy tới tươi cười chào đón.
Khách nhân là một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ. Nếu chậm trễ thì quả thật thất lễ.
"Ta muốn một tấm địa đồ Vân Châu, có đánh dấu chú thích tất cả các môn phái thế lực tu tiên càng rõ ràng càng tốt" Lâm Hiên hờ hững nói.
"Xin người chờ cho một chút, tiểu nhân sẽ đi lấy ngay. " Tiểu nhị cười bồi thi lễ rồi xoay người đi tới một gian đồ vật.
Lâm Hiên lơ đễnh tiếp tục quan sát chung quanh, đánh giá toàn bộ tạp hóa điếm.
Đột nhiên tròng mắt hắn co rút lại, thần sắc có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Một cỗ linh áp bàng bạc truyền tới khiến tất cả các tu sĩ nơi đây sắc mặt đại biến.
Mấy tu sĩ Ngưng Đan kỳ sắc mặt trắng bệch còn đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Linh Động kỳ thì thê thảm hơn, không chịu nổi linh áp trực tiếp quỳ gối xuống.
"Đây là…"
"Tiền bối Nguyên Anh kỳ! "
Chúng tu sĩ kinh hãi không thôi song trong mắt lại lộ vẻ cuồng nhiệt. Cũng có kẻ lão luyện thì nét mặt lại tràn đầy nghi hoặc. Tuy cũng có tiến bối Nguyên Anh kỳ ghé qua Tinh Nguyên phường thị song người trước mắt không hề thu liễm linh áp, hành sự ngạo mạn như rất dễ bị quy thành hành vi có địch ý.
Nơi đây là Man Thạch Thành, cho dù là lão quái Nguyên Anh cũng không được tùy tiện hành xử bá đạo.
"Thiếu gia, người này…."
Người kia tuy còn ở ngoài cửa song với nhãn lực của Nguyệt nhi đã nhìn rõ, thanh âm nàng có chút kinh ngạc.
Với tâm cơ của Lâm Hiên, sự kinh hãi chỉ là thoáng qua rất nhanh khôi phục như thường. Ngay cả thần thức hắn cũng không phát ra mà chỉ dùng ánh mắt mà quan sát người mới tới.
"Tiền bối đại giá quang lâm, bọn hạ nhân chiêu đãi không chu toàn, Mã mỗ xin được bồi tội với người."
Một thanh âm từ tốn vang lên rồi một tu sĩ vận bạch bào từ trên lầu bước xuống, xem ra đây chính là điếm chủ. Người này độ khoảng tứ tuần râu để ba chòm, tướng mạo nho nhã tu vị là Ngưng Đan trung kỳ.
Lão quái Nguyên Anh cũng đã bước vào thính đường, tuy niên kỷ không còn trẻ song sắc mặt hồng hào, tinh thần cực tốt vận đạo bào màu vàng đỏ.
Khuôn mặt này vô cùng quen thuộc với Lâm Hiên, chính là sư tôn của hắn. Thông Vũ chân nhân, chưởng môn của Linh được sơn.
Nhiều năm không gặp mà phong thái của lão vẫn như xưa, tựa hồ không thay đổi bao nhiêu.
Theo lý khi gặp lại sư tôn thì hắn phải cao hứng mới phải, song lúc này sắc mặt Lâm Hiên không chút vui mừng mà có chút lo lắng.
"Thiếu gia sao vậy, không phải là người luôn muốn biết tin tức Linh Dược Sơn sao, hiện giờ gặp lại Thông Vũ chân nhân sao lại không vui vậy? " Thanh âm Nguyệt nhi đầy tò mò.
"Người này vốn không phải là Thông Vũ chân nhân" Thanh âm của Lâm Hiên khiến tiểu nha đầu thầm rúng động.
"Khuôn mặt hay dáng người đều chính là chưởng môn Linh Dược Sơn, sao lại thế? "
Bên ngoài Lâm Hiên tỏ ra thản nhiên, dùng tâm thần nói với Nguyệt nhi. "Người này tuy có bộ dáng giống với Thông Vũ nhưng chắc chắn không phải sư tôn của ta, trên người hắn có một cỗ khí tức quỷ dị".
"Chẳng lẽ người này dùng dịch dung chi thuật, nhưng sao tiểu tỳ không thể nhìn ra."
"Ta cũng không nhìn ra, thiên địa bao la này vốn có vô số thần thông bí thuật, có lão quái Nguyên Anh nào mà không có bí thuật trên người, hai người chúng ta không nhận ra cũng là bình thường"
"Thiếu gia, chúng ta nên làm gì đây? "
"Còn thế nào nữa, đương nhiên là yên lặng theo dõi" Lâm Hiên đương nhiên không hành sự lỗ mãng, kẻ trước mắt tuy chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ nhưng còn chưa biết hắn có đồng bọn hay không. Không biết tình huống Linh Dược Sơn tại Vân Châu thế nào mà lại có kẻ giả mạo Thông Vũ chân nhân.
Thông Vũ chân nhân dùng thần thức bao quát cả đại sảnh, chính xác hắn chính kẻ giả mạo nên không nhận ra ái đồ Lâm Hiên. Lúc này sự chú ý của hắn đặt trên người điếm chủ.
"Ngươi chính là chưởng quầy Bách Phượng Đường? "Thông Vũ chân nhân giả ngẩng cao đầu, ngạo nghễ vô cùng.
"Đúng vậy chính là Mã mỗ, không biết Thông Vũ tiền bối đại giá quang lâm, xin thứ tội"
"Ồ, ngươi biết ta? "
"Tiền bối nói giỡn rồi" Chưởng quầy chắp tay nói tiếp: "Thanh danh Linh Dược Sơn vang dội như sấm bên tai. chúng vãn bối sao có thể không nghe qua. Hơn nữa chúng ta vạn phần cửu ngưỡng uy danh tiền bối. Không biết người giá lâm tiểu điếm là cần gì, chỉ cần bổn điếm sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của tiền bối"
Mã chưởng quầy tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nghi hoặc không thôi. Quả thực là hắn vô cùng kính ngưỡng Thông Vũ chân nhân, tuy rằng đây là môn phái ngoại lai nhưng cả Vân Châu cũng chỉ có chỉ mấy nhà am hiểu luyện đan mà thôi.
Người truy cầu tiên đạo cho dù thuộc lưu phái nào đều không thể thoát khỏi phụ thuộc đan dược. Dựa vào ưu thế này Linh Dược Sơn đã đặt nền móng tại Vân Châu. Bằng vào tài luyện đan, bọn họ có thể kết giao thiện duyên rộng rãi.
Mà Thông Vũ chân nhân vốn là một nhân vật mẫn tiệp xuất chúng, Mã chưởng quầy tuy chưa gặp qua nhưng nghe nói đây là một người mi từ mục thiện. Nhưng người trước mắt lại vô cùng bá đạo, giống với trưởng lão ma đạo hơn. Chẳng lẽ có hạ nhân trong tiệm có mắt không tròng đi đắc tội với lão quái này?
Song lúc này trên mặt Mã chưởng quầy vẫn nở nụ cười khách khí. Thấy vậy Thông Vũ chân nhân giả cũng nhếch miệng cười.
"Lão phu tới đây đúng là muốn giao dịch một số thứ"
"Vậy xin mời tiền bối lên trên lầu đàm đạo" Mã chưởng quầy khom người khách khí. Đoạn hắn quay đầu lại phân phó: "Tiểu Cửu, lát nữa đem Bồng Lai Tiên Trà lên nghênh quý khách"
"Vâng!"
Một tiểu nhị dung mạo anh tuấn nhanh chóng ứng lời. Cũng vừa khéo là hắn lại đứng ngay cạnh Lâm Hiên.
Thông Vũ chân nhân giả cùng Mã chưởng quầy cùng nhau lên lầu.
Nhìn phía sau bọn họ tròng mắt Lâm Hiên đảo một chút. Hắn khẽ vỗ vào sau ót, lập tức có một tia sáng nhỏ từ thiên linh cái của hắn nhập vào trong thân thể Tiểu Cửu.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực nhanh, linh khí dao động mỏng manh không có kẻ nào phát hiện. Đương nhiên Tiểu Cửu không cảm thấy sự bất ổn nào.
Tia sáng kia không có gì đặc sắc nhưng đó lại là ma anh mà Lâm Hiên vất vả tu luyện thành. Bí thuật này có vẻ tương tự đoạt xá nhưng không phải vĩnh viễn chiếm cứ thân thể đối phương, chỉ là trong thời gian ngắn, lâu nhất cũng chỉ được nửa ngày.
Nếu quá thời gian bởi thiên địa phép tắc, Ma Anh sẽ bị nhốt mà đại thương nguyên khí còn thân thể kẻ kia cũng chẳng tốt lành gì. Tuy vậy Ma Anh chỉ ẩn núp trong cơ thể chứ không hề cướp đoạt quyền khống chế cơ thể.
Lại nói thêm Ma Anh Quyết tuy thần diệu nhưng hiện tại Lâm Hiên đã thấy không hài lòng, chỗ thiếu hụt lớn nhất chính là sau khi ngưng kết có tu luyện ra sao cũng chỉ làm pháp lực thêm tinh thuần mà không thể tiến giai.
Còn cảnh giới nói chính xác thì còn kém hơn sơ kỳ một chút. Ma Anh dù sao chỉ là vật mưu lợi nên không thể so với chân anh. Nếu là thần thông đệ nhị Nguyên Anh chân chính thì cả hai đều có thể thăng cấp. Dựa vào việc song anh chồng chất tu vị, cảnh giới trung kỳ cũng có thể đánh ngang với đại tu sĩ.
Nhưng hiện nay Ma Anh lại là vật cản kéo cảnh giới Lâm Hiên tụt lại. Nguyên Anh có tu vị ngày càng cao nghĩa là dương linh lực trong cơ thể càng mạnh, tuy Âm Dương Quyết có thể hoán chuyển âm dương linh lực song vẫn gây ra hiện tượng mất cân bằng âm dương trong thân thể. Hiện tại nguy cơ chưa rõ ràng song ngày sau sẽ có tai họa ngầm.
Cho nên nhiều năm nay hắn không chuyên tâm tu luyện Cửu Thiên Huyền Công mà chuyển sang tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết.
Tu luyện công pháp này có thể mượn yêu linh lực trong cơ thể để điều phối dương khí thừa trong cơ thể. Song cho dù về sau có ngưng thành yêu đan thì muốn điều hòa âm dương cũng không thể tận gốc.
Chỉ còn một cách chính là thăng cấp cho Ma Anh khiến long hổ song hợp. Muốn vậy phải tìm được bí công để Ma Anh tu luyện tiến giai. Song loại công pháp này có thể có hay không thì chưa biết.