Bất kể linh đanh diệu dược hay pháp bảo, công pháp phẩm chất gì, sư phụ đều có thể chuẩn bị tốt cho nàng.
Loại chuyện này nếu truyền ra, tuyệt đối sẽ làm Tu Tiên giả khác hâm mộ đến chết. Cho dù Lâm Hiên có được vật nghịch thiên như Lam Sắc Tinh Hải, cũng không thể so sánh với nó.
Ít nhất, có Lam Sắc Tinh Hải, vẫn phải tìm được nguyên liệu hoặc phế đan phù hợp thì mới có thể chiết xuất. Mà Hương Nhi có sư phụ là Cửu Vĩ thiên hồ, nhu cầu tu luyện sẽ được đáp ứng ngay tức thì. Lại thêm tư chất của tiểu nha đầu có thể nói là nghịch thiên, không khó để đoán được, việc tu luyện trong tương lai của nàng nhất định là một con đường bằng phẳng...Chỉ cần không lười biếng, trăm ngàn năm sau, hoàn toàn có khả năng xuất hiện một Cửu Vĩ thiên hồ nữa, thậm chí còn tiến xa hơn một bước.
Nhưng đối mặt với một tương lai đầy dụ hoặc như vậy, trái với dự đoán của tất cả mọi người, trên mặt nàng lại lộ ra vài phần do dự.
Với nhãn quang của Cửu Vĩ thiên hồ, lập tức đã phát hiện ra điểm không ổn ở đệ tử, liền tò mò hỏi: "Hương Nhi, làm sao vậy..."
"Nhưng mà, đồ nhi còn có tỷ tỷ."
Tiểu công chúa yếu ớt nói.
Trưởng tỷ như mẫu, cha mẹ Hương Nhi mất sớm, từ nhỏ, nàng do một tay tỷ tỷ nuôi nấng. Tình cảm hai người có thể nói đã vượt qua tình tỷ muội thông thường. Hôm nay tỷ tỷ vừa vượt qua bao khó khăn mới thoát khôn mà ra, nếu lúc này mình ly khai, chẳng phải lại cùng tỷ tỷ Thiên Nhân lưỡng cách sao?(*)
Dịch giả: (*) cách biệt như trời với đất.
Lời ví von này đúng là có chút không thỏa đáng, nhưng kỳ thực cũng chẳng sai biệt lắm. Thanh Khâu quốc, vốn không phải tồn tại như Viện Kha có thể tiến vào. Hôm nay từ biệt, mình cùng tỷ tỷ không biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau.
Hương Nhi không nỡ.
Nhưng lời vừa dứt, Cửu Vĩ thiên hồ còn chưa mở miệng, đã nghe thấy thanh âm của Viện Kha: "Muội muội ngốc, ngươi lo cho ta làm gì. Chim non cuối cùng cũng phải rời ổ, gặp được thiên hồ tiền bối chính là tích phúc ba đời mới có được, cứ yên tâm mà đi..."
"Còn tỷ tỷ ngươi thì sao?" Hương Nhi vẫn không bỏ cuộc.
"Ta?"
Viện Kha mỉm cười: "Cho dù thiên hồ tiền bối khai ân, ta cũng không thể cùng ngươi đi đến Thanh Khâu quốc. Nếu không, tộc nhân của chúng ta biết sống ra sao, ta phải ở lại chỗ này. Đây là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ, là con gái của Tuyết Hồ Vương, việc này tuyệt đối không thể trốn tránh..."
Viện Kha ngẩng đầu, trên mặt hiện lên hào quang kiên nghị, Lâm Hiên ở một bên cũng âm thầm bội phục. Hai vị Tuyết Hồ công chúa này đúng là không tầm thường. Tư chất Hương Nhi ngay cả Cửu Vĩ thiên hồ khen ngợi không ngớt, ở phương diện này, Viện Kha không thể sánh bằng, nhưng phần tâm tính cùng thái độ quả thực làm cho người ta bội phục. Ở những phương diện khác thì tuyệt đối không hề thua kém muội muội, nói là tuyệt đại song kiều cũng chưa đủ.
"Nhưng..."
"Hương Nhi, không cần nói nữa. Đây là trách nhiệm của chúng ta, vô luận thế nào, tỷ tỷ cũng không thể bỏ rơi tộc nhân của mình. Chính ngươi cũng phải tu hành thật tốt, không được phụ sự kỳ vọng của thiên hồ tiền bối. Cha mẹ chúng ta ở trên trời, chắc chắn sẽ luôn dõi theo..."
"Được, tỷ tỷ, ta biết rồi."
Hương Nhi trong lòng vẫn có chút không nỡ, nhưng trải qua mấy trăm năm tỷ tỷ bị băng phong, nàng đương nhiên minh bạch trách nhiệm theo lời tỷ tỷ. Chỉ là không biết bao nhiêu năm nữa mới được gặp lại, trong mắt nàng đã cảm thấy cay cay.
Mà đúng lúc này, Cửu Vĩ thiên hồ vốn trầm mặc lại mở miệng: "Tốt rồi, không cần phải giống như sinh ly tử biệt như vậy. Thanh Khâu quốc mặc dù không phải người nào cũng có thể đến, nhưng tỷ tỷ đồ nhi của bổn cung đương nhiên là không có vấn đề gì."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc của vị Yêu Vương này phất lên, một vầng sáng mờ mịt hiển hiện, sau đó hướng về phía Viện Kha bay tới.
Như chậm mà nhanh, Viện Kha phản ứng cũng không chậm, tay phải lật lại, đã đem vầng sáng kia nắm trong lòng bàn tay.
Hào quang thu liễm, một tấm ngọc phù lớn bằng bàn tay đã hiện ra trước mắt.
Thanh thúy ôn nhuận, với nhãn lực của Lâm Hiên, cũng không nhìn ra là chất liệu gì. Chính diện khắc một loại văn tự vô cùng cổ xưa, từng chữ dường như đều ẩn chứa ma lực cường đại. Mà mặt sau là hình ảnh của Cửu Vĩ thiên hồ, đứng trên một đỉnh núi, chín cái đuôi xinh đẹp theo gió tung bay, đầu ngẩng cao, dường như đang hướng về mặt trăng thét dài một tiếng.
"Cái này là..."
"Đây là tín vật của bổn cung, có nó, đừng nói là Thanh Khâu quốc, cho dù Thiên Hồ cung cũng có thể thông qua không chút trở ngại. Lúc nào ngươi muốn thăm muội muội, chắc chắn sẽ được như ý."
"Đa tạ tiền bối."
Viện Kha kinh ngạc, sau đó lộ vẻ quá đỗi vui mừng. Vừa rồi, tuy nàng nói với Hương Nhi hãy yên tâm theo sư phụ tu hành, đó là bởi vì không muốn cản trở tiền đồ của muội muội. Thực tế ở sâu trong nội tâm, cũng chẳng khác gì Hương Nhi, Bây giờ Cửu Vĩ thiên hồ đã an bài như thế, coi như là toàn vẹn cả đôi bên.
Hơn nữa, linh áp phát ra từ ngọc bội kia không phải chuyện đùa, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một tín vật. Viện Kha tuy không nhận ra, nhưng hiển nhiên không phải là phàm vật, còn hơn xa tất cả bảo vật mà mình từng thấy trước kia.
"Huyền Thiên Linh Bảo!"
Con ngươi Lâm Hiên co lại, Viện Kha không nhận ra phẩm cấp của nó, nhưng trong lòng hắn đã có đáp án. Không hổ danh là một trong tam đại Yêu Vương, đồ vật tiện tay lấy ra đã là Huyền Thiên Linh Bảo, tuyệt đối không hề thua kém Linh Quyết đỉnh.
Có phần trợ giúp này của Cửu Vĩ thiên hồ, chỉ sợ Tuyết Hồ tộc không chỉ uy chấn Hàn Phách băng nguyên, mà không lâu nữa sẽ thay thế Phiêu Miểu Tiên cung, trở thành thế lực đệ nhất giới diện này.
Mà lúc này, Hương Nhi quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Hiên, chỉ là một ánh nhìn, không nói một lời.
Cần phải nói sao?
Chỉ với ánh mắt này, đã bao hàm thiên ngôn vạn ngữ trong đó.
Lâm Hiên không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được tất cả, kỳ thực trong lòng hắn cũng phi thường cảm động. Lâm Hiên biết rõ Hương Nhi thích mình, nhưng hắn vẫn cho rằng đây chỉ là mối tình đầu của tiểu công chúa. Sự nồng nhiệt ban đầu qua đi, tự nhiên sẽ dần dần tiêu tán. Nhưng khi đối mặt với Đào Ngột, Hương Nhi lại xả thân cứu mình, lúc đó Lâm Hiên mới biết là mình đã sai. Hơn nữa sai lầm này thực sự quá lớn, nếu như không gặp cảnh khắc cốt ghi tâm kia, làm sao có thể hiểu được như vậy?
Hôm nay Hương Nhi phải đi, thiên ngôn vạn ngữ đã bao hàm trong một ánh mắt, nên làm thế nào để đáp lại đây?