Đương nhiên còn có thêm vài phần không cam lòng nữa...Làm sao lại có kẻ còn yêu nghiệt hơn cả mình?
Hắn không phải kiếm tu, nhưng tự hỏi, nếu chính mình từ khi bắt đầu tu tiên đã nghiên cứu Ngự Kiếm thuật, dùng kiếm quang của bản thân, cũng tuyệt đối không thể thi triển ra Hóa Kiếm Ti Vi.
Cái này chẳng phải là Lâm Hiên hơn xa chính mình sao.
Không có khả năng!
Trong tư tưởng Ô đại thiếu không muốn thừa nhận. Bí thuật này của Lâm tiểu tử có chút không hợp thói thường, biết đâu lại giống như hổ giấy, chỉ được cái vẻ bề ngoài?
Trong nội tâm nghĩ vậy, hắn tiếp tục thao túng Đoạt Phách châm hướng về bên kia lao tới, đồng thời không ngừng đem pháp lực toàn thân rót vào.
Cho dù ở sâu trong nội tâm đã có chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn muốn mạo hiểm. Tính cách Ô đại thiếu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Sau một khắc, tiếng đinh đinh đang đang vang lên không ngớt, phi châm cùng kiếm ti ở giữa không trung đã hung hăng đụng vào nhau.
Vậy mà kết quả lại là lực lượng tương đương nhau. Ô đại thiếu trừng lớn hai mắt, rõ ràng hắn đã không tiếc dùng máu huyết để kích phát uy lực Đoạt Phách châm lên đến cực điểm, vậy mà uy lực chỉ ngang ngửa đối phương, có lầm hay không!
Nhưng kinh ngạc còn chưa dừng ở đó, tay phải Lâm Hiên lật một cái, ngón tay một lần nữa điểm ra phía trước. Theo động tác của hắn, những kiếm ti kia không cắt về phía trước nữa, mà bắt đầu quấn lấy pháp bảo phi châm.
Từng vòng từng vòng giống như con tằm nhả tơ, đem từng cây phi châm quấn lại thành cái kén.
Pháp bảo bị khốn trụ, tâm thần liên hệ giữa Ô đại thiếu cùng bảo vật này đã bị cắt đứt. Sắc mặt hắn thoáng cái đã xám như tro tàn, chỉ là kiếm quang đã có uy lực khủng bố như thế, nếu như thực sự tế ra bản thể, chính mình lấy gì để ngăn cản đây?
Trong nội tâm lần đầu tiên xuất hiện cảm giác vô lực, cho dù hắn không muốn nhận thua, nhưng cũng tinh tường, thực lực của mình so với Lâm Hiên đúng là kém quá xa. Nếu nói không khách khí thì....Song phương quả thực không cùng một cấp bậc!
Mà ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, không hiểu sao lông tóc toàn thân đột nhiên dựng đứng lên. Chỉ thấy linh quang chớp lóe, Lâm Hiên đột nhiên biến mất không còn tung tích.
Sau đó, linh quang hộ thể giống như tờ giấy mỏng, dễ dàng bị xuyên phá. Một bàn tay ấm áp đã đặt trên vai hắn, đồng thời bên tai vang lên tiếng cười hào sảng của Lâm Hiên: "Ô đạo hữu, ta và ngươi hãy dừng lại ở đây, thế nào?"
"Lâm đạo hữu thần thông trác tuyệt, tại hạ thua tâm phục khẩu phục."
Sau khi trầm mặc trong mấy nhịp thở, Ô đại thiếu thở dài một hơi.
Lâm Hiên thu tay lại, trong lòng có chút kỳ quái. Đối phương thẳng thắn nhận thua như vậy, cũng làm thay đổi không ít cảm nhận của hắn đối với vị đại thiếu gia này. Ít nhất hoàn khố thiếu gia bình thường, vô luận thế nào cũng không làm được điều đó.
Mà Ô đại thiếu mặc dù mở miệng nhận thua, nhưng sự tình đã phát triển đến nước này, vô luận thế nào cũng không còn mặt mũi lưu lại chỗ này. Hắn liền nói lời cáo từ, Ngân Đồng nữ tử cùng thiếu niên họ Long thuận miệng giữ lại vài câu, sau đó để hắn tùy ý rời đi.
Đến lúc này, Ngân Đồng nữ tử cùng thiếu niên họ Long mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kết quả như vậy so với dự đoán của bọn hắn còn hoàn mỹ hơn rất nhiều. Ban đầu hai người còn lo lắng Lâm Hiên ra tay không biết nặng nhẹ, nếu vị Ô thiếu gia này bị trọng thương, Hỏa Linh lão tổ kia bất luận thế nào cũng không bỏ qua.
May mắn là mọi lo lắng đều dư thừa, kết quả cuối cùng khiến bọn hắn thỏa mãn vô cùng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Ngân Đồng nữ tử lộ vẻ tươi cười, đang muốn mở miệng thì tay áo Lâm Hiên bỗng run lên, một đạo linh quang bao khỏa một vật chậm rãi bay tới bên nàng.
Nàng cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không hề do dự vươn tay nắm lấy.
"Cái này là..."
Trong tay là một tấm da thú đen sì, nàng chỉ cần liếc qua đã nhận ra nó.
Chính là tiền cược trận quyết đấu kia, đừng nhìn tấm da thú này không chút đặc biệt, mặt trên của nó chính là khế ước cả một khoáng mạch.
"Lâm sư đệ, ngươi đây là..."
Ngân Đồng nữ tử vừa mừng vừa sợ, ẩn ẩn đoán được dụng ý của Lâm Hiên.
"Chắc hẳn sư tỷ cũng biết, Lâm mỗ vốn là khổ tu giả. Mạch khoáng này mặc dù không phải chuyện đùa, nhưng Lâm mỗ cũng không có kinh nghiệm quản lý cái gì. Cho nên, cứ giao lại cho tông môn trông nom là tốt nhất. Về phần số linh thạch khai thác được, ta cùng tông môn mỗi bên một nửa là tốt rồi."
"Mỗi bên một nửa? Không ổn không ổn."
Lâm Hiên vừa dứt lời, Ngân Đồng nữ tử đã lắc đầu quầy quậy.
"Ah, vậy ý của sư tỷ là nên phân chia như thế nào?"
Lâm Hiên cười như không cười mà nói.
"Mạch khoáng này là sư đệ thắng được, tông môn bất quá chỉ cử ra nhân thủ trông coi, linh thạch thu được sao có thể chia mỗi bên một nửa. Ý của thiếp thân là đệ tám, còn chúng ta hai thành."
"Tám thành, không ổn không ổn." Lâm Hiên không phải kẻ keo kiệt, huống chi thân gia của hắn cũng không phải chuyện đùa. Vân Ẩn tông đối đãi với mình không tệ, Lâm Hiên cảm thấy đối phương như vậy là chịu thiệt quá nhiều: "Sư tỷ không cần từ chối nữa, một nửa đối với Lâm mỗ đã là rất tốt rồi."
Ngân Đồng nữ tử đương nhiên không bằng lòng, thiếu niên họ Long cũng góp lời khuyên bảo. Cứ như vậy, song phương tính toán trong chốc lát, rốt cục mỗi bên nhường một bước. Lợi nhuận thu được từ Cực Phẩm khoáng mạch Lâm Hiên nắm bảy phần, Vân Ẩn tông ba phần.
Kỳ thực, chẳng có ai lại ngại mình có quá nhiều bảo vật, đối với một tông môn, linh thạch càng là vật thiết yếu. Nhưng hai vị Thái Thượng trưởng lão Vân Ẩn tông cũng rõ ràng, cho dù so với Cực Phẩm khoáng mạch thì Lâm Hiên vẫn quan trọng hơn rất nhiều. Cho nên, bọn hắn đều nguyện ý giảm đi phần linh thạch của mình để lung lạc vị sư đệ thần thông quảng đại này.
Lúc này, kết quả khiến đôi bên đều vui vẻ. Sau đó Lâm Hiên cùng hai người một lần nữa quay về tổng đà Vân Ẩn tông.