Mùi hương thấm đậm khiến thân thể có cảm giác dễ chịu hơn. Diệp Bình Nhi mừng rỡ đưa ánh mắt đầy cảm kích nhìn Lâm Hiên. Đây chính là thánh dược giải độc, không chút do dự há miệng nhỏ nuốt vào.
Tức thời một cỗ nhiệt lực tỏa ra từ đan điền. Diệp Bình Nhi vòng tay hướng qua Lâm Hiên, sau đó nhắm hai mắt ở giữa không trung ngồi khoanh chân đả tọa, hai tay bắt quyết bắt đầu luyện hóa dược lực.
Thời gian một tuần trà rất nhanh trôi qua. Hắc khí trên mặt nàng nhạt dần rồi biến mất.
Phù...
Thở ra một hơi, Diệp Bình Nhi vui mừng thi lễ với Lâm Hiên: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, tiểu nữ chung thân ghi nhớ"
"Không cần đa lễ, chúng ta tới một chỗ u tĩnh, ta có đôi lời muốn hỏi cô nương"
"Tiểu nữ cẩn tôn sự phân phó của tiền bối"
Diệp Bình Nhi nhẹ gật đầu, tuy là cô nam quả nữ nhưng nàng không mảy may đề phòng Lâm Hiên.
Là nữ tử thông tuệ nên nàng hiểu một điều đơn giản, cho dù có đề phòng cũng không được!
Lâm Hiên đem thần thức thả ra rồi hóa thành một đạo kinh hồng mỹ lệ bay đi.
Diệp Bình Nhi cũng không chậm trễ, toàn thân nổi linh quang bay theo. Lâm Hiên bay rất chậm chờ nàng, bất quá hơn trăm dặm chỉ là thời gian một bữa cơm.
Lúc này vầng dạ nguyệt đã nhô cao. Tại một hồ nước nhỏ tĩnh lặng được bao quanh bởi một dãy núi, bên hồ có một rừng trúc nhỏ xanh. Cảnh sắc huyền ảo khiến người thư thái. Lâm Hiên thỏa mãn gật đầu dừng độn quang hạ xuống.
Diệp Bình Nhi cũng thu liễm độn quang theo sau.
"Cảnh sắc trong này không tệ. Bình nhi, sao cô nương có thể tới Thiên Vân thập nhị châu này?"
Trên mặt Diệp Bình Nhi tràn đầy kinh ngạc, không ngờ lại hỏi ngược.
"Tiền bối, chẳng lẽ không phải người gặp không gian loạn lưu mà chọn tới đây sao?"
"Cái gì! Không gian loạn lưu?" Lâm Hiên nhướng mày sau đó thở dài: "Ta là vì cơ duyên xảo hợp, hơn trăm năm trước đã tới nơi này, nghe lời cô nương thì tựa hồ Yêu Linh đảo xảy ra biến cố?"
Lúc này Nguyệt nhi trong Thiên Cơ phủ đã mở đôi mắt đẹp. Nàng đương nhiên rất quan tâm tới nha đầu Hương nhi tham ăn đáng yêu kia.
"Ồ. Thì ra là thế " Diệp Bình Nhi nhẹ gật đầu: "Tiền bối sớm rồi rời đi nên không biết. Biến cố đáng sợ khiến Yêu Linh đảo bị hủy gần một nửa, đúng là không ổn đến cực điểm "
"A, ngươi nói qua một chút" Trong mắt Lâm Hiên hiện dị quang, chậm rãi mở miệng.
Diệp Bình Nhi vuốt tóc, sửa sang tâm tư một chút rồi đôi môi anh đào hé mở, thanh âm cung kính mà ôn nhu truyền vào tai:
"Tiền bối, chắc hẳn cũng rõ Yêu Linh đảo là một trong tam thánh địa không thuộc về Nhân Giới"
Lâm Hiên nhẹ gật đầu. Diện tích đảo này không thể nói quá rộng lớn, chỉ ngang cỡ U Châu. Không thuộc Nhân Giới hay Linh giới, chính là thuộc khoảng không gian giữa hai giới, do hấp lực không đều mà không ngừng trôi đi.
"Tiền bối, chừng nửa năm trước Yêu Linh đảo đụng phải một không gian loạn lưu rất lớn, chính là không gian phong bạo ..."
Thanh âm Diệp Bình Nhi thì thào, trên mặt ẩn hiện vẻ sợ hãi. Lâm Hiên nghe tới cũng hoảng sợ.
Không gian phong bạo!
Trước kia thì hắn chưa nghe nói nhưng mới rồi tại Tàng thư lâu của Thiên Nhai Hải Các, trong một bản bút ký của một vị tổ sư có đề cập qua về nó.
Theo truyền thuyết Ly Hợp kỳ tu sĩ có thể Phá Toái Hư Không, thật ra đây chỉ là khuếch đại bản lãnh của bọn họ.
Cơ hội Ly Hợp tu sĩ Phá Toái Hư Không thực ra chỉ có một lần. Khi Nguyên Anh tiến giai Ly Hợp thì thiên địa linh khí cuồn cuộn nhập vào thân thể, áp súc ngưng kết thành một khối Kim Đan kỳ lạ.
Kim đan này không tăng cường pháp lực nhưng như một chiếc chìa khóa. Thời điểm Ly Hợp kỳ tu sĩ phi thăng Linh giới, sẽ dùng bổn mạng chân nguyên đánh vỡ viên kim đan này. Tinh thuần thiên địa linh khí vô cùng đậm đặc vỡ ra, tạo nên linh áp đủ phá toái hư không hình thành một thông lộ đi Linh giới.
Cơ hội chỉ có lúc này, hơn nữa điều kiện tiên quyết là phải độ qua Thiên kiếp.
Nếu có thể tu luyện tới Ly Hợp hậu kỳ như Vọng Đình Lâu sẽ có tám phần nắm chắc vượt qua.
Nếu đạt tới Ly Hợp kỳ đỉnh phong, bảo vật tốt một chút có thể ngạnh kháng lại Thiên kiếp.
Tuy thế trong quá trình phi thăng, vẫn còn một sự đáng sợ hơn chính là không gian loạn lưu tồn tại giữa hai giới.
Nếu gặp phải nó đừng nói Ly Hợp kỳ tu tiên giả, mà Động Huyền Kỳ lão quái vật cũng không có sức phản kháng, chỉ có một đường hồn phi phách tán.
Nếu gặp không gian loạn lưu quy mô cực lớn gọi là không gian phong bạo. Phân Thần kỳ tu tiên giả cũng chỉ còn đường chết. Chỉ có tán tiên hoặc là tam đại yêu vương tuyệt đại cao thủ Độ Kiếp kỳ may ra có thể vượt qua.
Tuy vậy bình quân hai trăm vạn năm không gian phong bạo mới xuất hiện một lần.
Không gian loạn lưu xuất hiện nhiều hơn những cũng vô cùng hiếm hoi. Nếu có lão quái vật Nhân giới độ qua Thiên kiếp mà khi phi thăng lại gặp phải không gian này thì chỉ nên trách vận khí của mình.
Lâm Hiên có điểm kinh ngạc, Diệp Bình Nhi chỉ là một vãn bối Ngưng Đan kỳ, sao lại biết rõ bí ẩn này nhưng cũng không muốn hỏi thêm.
"Bình nhi, ngươi nói không gian phong bạo đã..?" Lâm Hiên vô cùng kinh ngạc mở miệng.
"Đúng vậy, tiền bối, chỉ có thể nói Yêu Linh đảo chúng ta vận khí không tốt. Thật không thể tưởng tượng cảnh tượng đáng sợ xảy ra lúc ấy. Toàn đảo trong chốc lát đã bị không gian phong bạo phá hủy hơn phân nửa, tu tiên giả cùng yêu thú ngã xuống vô số kể. Những kẻ còn sống trong đó có vãn bối cũng đều cho mảng nhỏ đã hỏng. Nhưng đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện các dòng xoáy cực đại…" Diệp Bình Nhi đưa tay chặn ngực, trên mặt tràn đầy vẻ bàng hoàng
"Xuất hiện dòng xoáy không gian?" Trên mặt Lâm Hiên lại lộ vẻ đăm chiêu.
"Đúng vậy, tiến vào không gian xoáy kia cũng rất nguy hiểm, nhưng lúc đó chúng ta sao còn nghĩ ngợi gì. Ở lại Yêu Linh đảo chắc chắn bị nghiền thành bột a" Diệp Bình Nhi thì thào nói
"Không phải khi nãy ngươi vừa nói, Yêu Linh đảo chỉ bị hủy hơn nữa sao?" Lâm mỗ nhướng mày khó hiểu mở miệng
"Tiền bối hiểu lầm, vãn bối nói thời điểm vãn bối mạo hiểm thì Yêu Linh đảo đã bị hủy một nửa, nhưng phong bạo không chấm dứt, nếu tiểu nữ đoán không sai thì hiện cả Yêu Linh đảo hẳn đã bị hủy diệt."
"Vậy tất cả tu tiên giả cùng yêu thú đều ngã xuống, không một ai may mắn thoát khỏi sao?" Thanh âm lo lắng của Nguyệt nhi truyền ra, nàng đã rời Thiên Cơ Phủ.
"Đương nhiên không phải, Lúc ấy bầu trời xuất hiện vòng xoáy khổng lồ, tại thời điểm chỉ mành treo chuông rất nhiều đồng đạo đều lựa chọn như vãn bối, chỉ cần vận khí không tệ hẳn có thể sống sót"
Nhìn qua thiếu nữ xinh đẹp đang đứng sóng vai cùng Lâm Hiên. Diệp Bình Nhi nhu thuận trả lời nhưng thầm kinh hãi không thôi, không thể tưởng tượng nổi là nữ tử này phát ra khí thế ngang với cả Lâm tiền bối.
Tuy trình độ tu tiên ở đây cao hơn Yêu Linh đảo nhưng dù sao vẫn là ở Nhân Giới. Sao lại có nhiều cao thủ như vậy?
Bên kia Nguyệt nhi nghe xong thì thở phào một hơi. Ngay cả nữ tử Ngưng Đan kỳ này cũng có thể tới chỗ này còn Hương nhi vốn có tỷ tỷ chiếu cố. Trăm năm qua Viện Kha chắc chắn đã tiến giai Hóa Hình hậu kỳ, dư sức bảo vệ muội muội.
Suy nghĩ của Lâm Hiên cũng không mấy khác biệt, chỉ có điều hắn còn lo lắng đến cả Hồng Lăng tiên tử. Tuy trước kia bị nàng đuổi giết nhưng khi trước hắn đã có ân tương trợ, hơn nữa hiện tại tiến giai Ly Hợp kỳ nên cần không sợ hãi.
Nguyên nhân lo lắng chính là bí mật về khối ngọc bài tại Khê Dược Giản, hy vọng gặp lại Hồng Lăng để biết được công dụng của nó. Lúc này thanh âm trong trẻo của Nguyệt Nhi đã truyền vào tai: "Thiếu gia, ngươi nói chúng ta có cơ hội gặp lại Hương nhi không?"
"Điều này "" Lâm Hiên nhíu mày.
Nhân Giới có chín nơi, Âm ti giới cũng có lục đạo luân hồi. Huống chi còn có thể truyền tống đến Linh giới, thậm chí lên cả Ma giới.
"Nguyệt nhi, ta cũng không rõ nhưng nàng đừng lo lắng. Hương nhi là tam vĩ yêu hồ tư chất tư chất nghịch thiên, chắc chắn sẽ phi thăng Linh giới. Ta tin một ngày nào đó nàng nhất định có thể tương kiến tiểu nha đầu kia"
"Ừm."
Nghe lời của Lâm Hiên trên mặt Nguyệt nhi lộ nụ cười, bộ dáng cũng trở nên thoải mái hơn.
Lâm Hiên thì cảm khái không thôi, không ngờ thánh địa yêu tộc lại bị hủy hoại bởi không gian phong bạo đáng sợ.
Tựu như hành cung Tu La Vương ở Vô Định hà, trăm vạn năm trước cũng phồn hoa tụ gấm khác nào chốn nhân gian tiên cảnh. Cuối cùng cũng bị đại quân Linh giới huyết tẩy biến thành một mảnh phế tích.
Sau một lát, Lâm Hiên nhìn qua Diệp Bình Nhi: " Nói như vậy cô nương tới Vân châu mới được nửa năm?"
"Vâng" Diệp Bình Nhi nhu thuận gật đầu.
"Ừm, sau này có tính toán đi đâu không?"
"Điều này…"" Vẻ mặt Diệp Bình Nhi cứng đờ, ánh mắt cũng trở nên ủy khuất, các loại khổ sáp dâng lên trong lòng.
Tại Yêu Linh đảo, tuy gia tộc bị hủy khiến nàng trở thành tán tu phiêu bạt tứ phương nhưng tốt xấu cũng là nơi sinh địa, cũng không có cảm giác lạnh nhạt. Từ khi kim đan đại thành thì có thể nói là tiêu diêu tự tại.
Khi tới nơi này, nàng nghe nói có ngũ đại thế lực đều có Ly Hợp kỳ tu sĩ trong truyền thuyết.
Nhất là Thiên Nhai Hải Các vang danh như sấm bên tai. Nghe nói môn phái này vừa mới chiêu cáo thiên hạ rằng có thêm hai Ly Hợp kỳ cử hành đại điển nhập tông.
Một tông môn có tới ba tu sĩ Ly Hợp kỳ, ở Yêu Linh đảo thì không cách nào tưởng tượng.
Thấy mầm tốt là biết cây khỏe, điều này cũng phản ánh trình độ tu tiên Vân châu cao đến cỡ nào.
Mới phiêu bạt đã thấy cao thủ nhiều như mây, so với Yêu Linh đảo còn gian khó hơn nhiều.
Nhất là nàng Thiên Sinh Mị Cốt. Chưa tới nửa năm đã mấy lần gặp khó khăn.
Có một lần nàng bị Nguyên Anh lão quái muốn đem làm đỉnh lô, Diệp Bình Nhi đương nhiên không chịu.
Cũng là vận may. Khi đối phương đang muốn cường đoạt thì cừu gia bất cộng đái thiên của hắn lại tìm đến. Hai Nguyên Anh kỳ tu tiên giả đánh cho trời long đất lở. Diệp Bình Nhi nhân cơ hội chạy thoát đến đây.
Nếu không phải gặp Lâm tiền bối xuất thủ tương trợ, chỉ e hôm nay lành ít dữ nhiều.
Khi tới đây nàng cũng từng nghĩ tìm tông môn nương tựa. Nhưng sắc đẹp là nguồn gốc tai hoạ, nếu không nắm chắc Diệp Bình Nhi tuyệt không dám tùy tiện gia nhập.
Hy vọng duy nhất là Thiên Nhai Hải Các vì nghe nói tất cả đều là nữ tử.
Bất quá nàng vô cùng thông minh. Ánh mắt quay sang vừa dịp Lâm Hiên nhìn lại, tâm tư lập tức linh hoạt lên.
Lâm tiền bối mở miệng, nhất định là quan tâm đến nàng!
Tu Tiên giới tôn trọng cường giả, Lâm Hiên tướng mạo bình phàm nhưng thực lực cùng khí chất cực tốt. Chỉ cần Lâm tiền bối nạp nàng làm thiếp, Diệp Bình Nhi cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến điều này, trên mặt Diệp Bình Nhi đỏ ửng nhưng Lâm Hiên lại không chút để tâm. Hoàn toàn là vô ý trồng liễu liễu thêm xanh um.
Tiễn Phật thì tiễn về tây Thiên, Lâm Hiên đơn giản muốn chỉ cho cố nhân một con đường sáng.
"Tiểu nữ mới tới Vân châu cơ khổ không nơi nương tựa, kính xin tiền bối chỉ điểm bến mê. Đại ân đại đức thiếp trọn đời sẽ ghi khắc trong tâm" Diệp Bình Nhi vén áo thi lễ, thanh âm cung kính ẩn ẩn vài phần e lệ.