Bản tính Hồ Ly vốn đã đa nghi, vậy nên nha đầu Hương Nhi kia lập tức nói ra nghi vấn trong lòng.
"Ta sao ..." Lâm Hiên nhất thời không biết nên nói thế nào.
Chuyện của hắn quá mức phức tạp, không thể chỉ đôi câu vài lời là có thể nói hết. Có thể là do nhìn thấy người quen mà những kỷ niệm gian nguy đã trải qua trong ngàn năm trước cứ chạy loạn trong đầu, khiến lòng hắn chua xót.
Nhưng sự chần chờ của Lâm Hiên càng làm cho tiểu hồ ly hiểu lầm thêm, dù sao Hàn Phách Băng Nguyên hôm nay không giống như những ngày thường, chẳng lẽ ...
Một ý nghĩ vụt xuất hiện trong đầu Hương Nhi, không khỏi hấp tấp mở miệng: "To con, chẳng lẽ ngươi chính là tên trộm đã đánh cắp bảo vật cung phụng của Thánh điện ?"
"Phụt ..."
Thiếu chút nữa Lâm Hiên đã không thể đứng vững, từ giữa không trung té xuống đất. Công bằng mà nói, hoài nghi như thế cũng không sai, bởi vì nghe nói bảo vật trong Thánh điện vốn bị một gã tu sĩ Nhân loại đánh cắp.
Nhưng khi nghe xong, Lâm Hiên vẫn có chút không thoải mái: "Tiểu nha đầu, ngươi nói ta đánh cắp bảo vật, trong khi thực tế Thánh điện của các ngươi nằm ở nơi nào ta còn không biết, vậy làm sao đánh cắp? À mà ta cũng rất muốn trộm bảo vật kia, chỉ đáng tiếc là không biết đường."
"Thật sao?" Tiểu hồ ly giơ tay xoa xoa cằm, giọng nói vẫn mang đầy vẻ nghi hoặc.
"Đúng, nếu không tin thì ngươi có thể nói cho ta biết vị trí Thánh điện kia, sau đó Lâm mỗ sẽ đi cướp sạch một phen được không?" Lâm Hiên tức giận nói.
"Thôi thôi, to con, ta tin ngươi là được chứ gì! Nhưng mà ngươi cũng không nên động một chút lại muốn cãi nhau giống một đứa trẻ như vậy.”
Tiếng cười giòn tan vang lên, Lâm Hiên quay đầu, phát hiện ra cái tiểu hồ ly mới sinh năm nào nay đã thành một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, đáng tiếc ... vẫn nghịch ngợm như cũ.
Tâm cảnh của Lâm Hiên thì khỏi phải bàn, cho dù là núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc! Nhưng khi đối mặt tiểu nha đầu này, đôi lúc vẫn cứ bị làm cho tức chết như thường.
Song ... mùi vị này cũng không tệ.
Tu luyện là một chuỗi những ngày buồn tẻ, khó lắm mới có được một chút cơ hội để vui vẻ như thế này. Ngàn năm trôi qua vẫn không hề làm cho tâm tính Hương Nhi thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét ngày nào.
Lâm Hiên không nhịn được vươn tay ra, chạm nhẹ lên tóc của tiểu nha đầu, đã rất lâu rồi hắn đã không có cảm giác cận kề người thân như vậy.
"To con, đến nơi rồi này. Có muốn vào trong nhà ngồi một chút không?"
Lần này Hương Nhi ra ngoài vốn là có chuyện quan trọng, nhưng không ngờ lại gặp được Lâm Hiên, khiến cho nàng ném chính sự lên tận chín tầng mây. Mặc dù là không hề nói ra, nhưng ngàn năm chờ đợi, hằng đêm ôm mộng, Nguyệt Nhi tỷ tỷ cùng to con không biết đã xuất hiện trong mộng đẹp của nàng bao nhiêu lần.
Nhưng mà Linh giới quá rộng lớn, chỉ tính riêng tiểu giao diện thôi cũng đã có đến mấy trăm cái, muốn tìm một người còn khó hơn mò kim đáy biển. Đấy là còn chưa tính tới tỷ lệ phi thăng đến Linh giới của Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi tỷ tỷ vốn không hề lớn.
"Được." Lâm Hiên đáp ứng rất nhanh.
Gặp lại tức hữu duyên, sau ngàn năm mà còn có thể được gặp lại tiểu hồ ly nghịch ngợm hay gây sự này, Lâm Hiên rất vui mừng, nếu cứ vậy mà đi dù sao vẫn có chút không nỡ.
Huống chi bản thân hắn còn chưa quen cuộc sống tại Băng Hải giới, nếu như có nha đầu kia tương trợ, chuyện tìm bảo vật để luyện chế Thân Nội Hóa Thân chắc chắn sẽ rất dễ dàng.
Dù sao cường Long cũng không áp địa đầu xà, Tuyết Hồ tộc ở đây sinh sôi phát triển cũng đã hơn ngàn năm, cao thủ trong tộc có lẽ không thể bằng mình, nhưng nếu chỉ bàn về năng lực tìm kiếm một vật gì đó thì bản thân mình có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Không kể về tình hay về lý, Lâm Hiên cũng sẽ không cự tuyệt đề nghị này của Hương Nhi.
Có lẽ trong mắt người bình thường, quyết định này có chút khinh suất, dù sao Nhân Yêu khác đường, huống chi lòng người lại càng quỷ dị khó lường. Quan hệ ngàn năm trước không tệ, nhưng làm sao biết được bây giờ nàng có thay đổi gì hay không ...
Tuy nhiên Lâm Hiên chẳng thèm quan tâm những điều đó. Có thể khi đối mặt địch nhân thì Hương Nhi cũng xảo trá quỷ quyệt, nhưng đôi mắt giống như ngôi sao thuần khiết xinh đẹp kia nhất định không thể lừa gạt hắn.
Lâm Hiên tin tưởng Hương Nhi vẫn là tiểu hồ ly của ngàn năm trước.
Sau khi được Hương Nhi dẫn đường, Lâm Hiên liền hóa thành một đạo cầu vồng bay theo nàng vào lãnh địa của Tuyết Hồ tộc.
Hai người vừa bay vừa kể lại những kinh nghiệm của bản thân trong vòng ngàn năm qua.
Đương nhiên Lâm Hiên không thể nào kể hết mọi chuyện cho tiểu hồ ly nghe, mà chỉ có thể nói sơ lược đôi chút. Nhưng cho dù như thế, cũng khiến cho tiểu nha đầu nghẹn họng nhìn trân trối. Biểu lộ sau đó của nàng lại càng cổ quái, giống như một quả bóng xì hơi vậy.
"Hương Nhi, làm sao thế?"
Biến hóa như vậy khiến cho Lâm Hiên kinh ngạc, hắn tự hỏi không hề nói lời gì có thể làm cho Hương Nhi không thích, nhưng biểu lộ của nha đầu kia quả thực làm cho người ta rất khó hiểu.
Lúc đối địch, thường thường Lâm Hiên có thể thông qua nét mặt mà phán đoán lòng người, nhờ đó mà chiếm được tiên cơ. Nhưng mà hiện tại lại khiến cho hắn cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là "lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển." Muốn phỏng đoán, thuần túy là tự mình chuốc lấy cực khổ.
"Không có."
Hương Nhi thè lưỡi: "Ta vốn cho là những kinh nghiệm ngàn năm qua của mình đã rất là kinh người rồi, còn định khoe khoang với ngươi một chút. Nhưng hiện tại mới nhận ra rằng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
Vì không thể khoe khoang mà tiểu nha đầu cảm thấy bất mãn sao? Lâm Hiên cũng hết cách, không biết nên nói tiếp thế nào.
"Đúng rồi, to con, ngươi nói đã từng học Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết của Huyền Phượng tiên tử phải không? Như vậy ngươi cũng có thể xem như là một Tu Yêu giả rồi." Đột nhiên Hương Nhi lại nói với vẻ rất hứng thú.
"Đúng thế." Lâm Hiên gật đầu, vừa rồi mình cũng có kể chuyện này cho nha đầu kia, chuyện này vốn là không cần phải giấu diếm, có nói ra cũng chẳng sao.
"Thật tốt quá."
Nét mặt tiểu hồ ly lộ vẻ vui mừng, sau đó nhẹ giọng giới thiệu với Lâm Hiên: "Chuyện là thế này, bình thường nếu như có tu sĩ Nhân tộc đến tìm hiểu cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng mà hôm nay đã xảy ra chuyện bảo vật Thánh điện bị trộm, nên cho dù có ta bảo vệ thì với thân phận tu sĩ nhân loại của ngươi vẫn sẽ phiền toái vô cùng ..."
"Nhưng Tu Yêu giả thì đã làm sao? Phải biết rằng Tu Yêu giả cũng là Nhân tộc, nếu muốn nói chỗ khác nhau so với Chính Ma Nho Phật cũng chỉ là công pháp tu luyện không giống nhau mà thôi. Ta cũng không có nghe nói Yêu Tộc có kính trọng gì với Tu Yêu giả." Giọng nói của Lâm Hiên mang chút nghi hoặc.
"Đúng là không kính trọng, nhưng Yêu linh lực của Tu Yêu giả cùng với Yêu khí của Yêu Tộc chúng ta, lại có năm sáu phần tương tự ..."
"Thì …??" Lâm Hiên chờ tiểu nha đầu giải thích.
"Nếu chỉ có năm sáu phần tương tự đương nhiên là không đủ, nhưng sau khi ăn hạt Thiên Yêu đan này vào, lại có thể đạt được hiệu quả vàng thau lẫn lộn."