Quả nhiên là bảo vật tốt!
Lâm Hiền mừng thì mừng nhưng tay vẫn không chậm đi chút nào, hàng loạt pháp quyết liên tục hình thành.
Thanh thế Ngũ long tỷ càng trở nên rực rỡ kinh người, nó tỏa ra kim quang vạn trượng, hung ác đập mạnh xuống đầu quái điểu.
Oanh!
Những nơi nó đi qua, không gian trở nên vặn vẹo rồi bắt đầu rạn nứt. Không gian vốn là vật chất hư vô mà lúc này tựa hồ biến thành một tấm gương cự đại.
Đây là…
Đồng tử Lâm Hiên co lại, biến hóa như vậy rõ ràng là hiệu quả của thiên địa pháp tắc, chẳng nhẽ ngũ long tỷ còn cò thể hình thành lĩnh vực.
"Oa!"
Nét mặt cửu đầu điểu lộ vẻ sợ hãi, đôi cánh nó khẽ vẫy động bay thẳng lên trời.
"Muốn chạy sao?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ trào phúng, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ. Quang mang ngũ long tỷ càng rực rỡ hơn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đuổi theo đối phương.
"Oa"
Quái điểu cả kinh thất sắc, tốc độ chạy trốn càng nhanh thêm, đồng thời chín cái mồm của nó liên tục phụt ra những quang cầu đường kính hơn trượng nhằm ngăn cản ngũ long tỷ.
Lâm Hiên thấy thế thì vô cùng kinh hãi, với thực lực của hắn tất nhiên biết uy lực những quang cầu kia đáng sợ thế nào.
Nhưng Ngũ long tỷ vẫn không thèm để ý, công kích của cửu đầu điểu đối với nó chỉ như một tờ giấy mỏng, rất dễ vượt qua. Nhưng dù sao cũng bị ngăn trở một chút, điều này giúp quái điểu có thời gian tiếp cận kiếp vân.
Cửu đầu điểu không chút do dự chui tọt vào trong lốc xoáy, mà kiếp vân cũng dần thu nhỏ lại. Đồng thời một đám phù văn lớn nhỏ kết thành những tấm khiên, tầng tầng lớp lớp chắn trước người.
Phòng ngự như vậy tất nhiên không yếu, ít nhất lão quái vật độ kiếp sơ kỳ đừng mơ có thể đột phá. Song Ngũ long tỷ há phải vật tầm thường?
Năm đầu kim long thế tới vô cùng nhanh, chỉ khẽ cào cào mấy cái liền phá tan hết thảy cản trở. Đến khi ngũ long tỷ đi qua thì thuận lợi hơn nhiều.
Oanh!
Nó tựa như một khỏa sao băng va mạnh vào trung tâm lốc xoáy. Bầu trời thoáng cái biến thành màu xám trắng, lôi điện ngoằn nghoèo, hắc khí phun trào.
Ầm ầm!
Cấm chế xung quanh ngọn nũi Lâm Hiên đứng vào thời khắc này cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Ốc đảo rộng lớn bỗng chốc biến thành hư vô, cảnh tượng thương hải tang điền không ngừng trình diễn.
Cũng may lúc trước hắn đã tế ra Huyền vũ chân linh nghiễn cùng Úy Lam Thủy Mạc, bằng không với dư ba này đủ khiến hắn tróc một lớp da.
Quá trình thiên băng địa liệt kia giằng co khá lâu, cuối cùng cũng chấm dứt. Bầu trời trở nên quang đãng mà lốc xoáy cự đại kia cũng không thấy đâu nữa. Về phần cửu đầu điểu thì càng chẳng cần phải nhắc, tựa hồ chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy.
"Hô!"
Lâm Hiên nhẹ thở ra một hơi, nhìn ngũ long tỷ đang lơ lửng trên không trung mà tâm vô cùng vui mừng, cơ hồ mỗi lần tế ra bảo bối này đều giúp hắn diệt sát cường địch biến nguy thành an. Tay phải vừa giơ lên liền thu ngũ long tỷ này.
Song đúng lúc này dị biết đột khởi, một tiếng nổ lớn bỗng dững truyền ra.
Hai mắt Lâm Hiên nheo lại, ẩn ẩn cảm thấy có điều gì không ổn, hắn vội ngẩng đầu lên. Bầu trời vốn đã yên tĩnh đột nhiên lại trở nên u ám.
"Cái này...Chẳng lẽ Cửu đầu điểu còn chưa chết?"
Không có thời gian chần chờ, Lâm Hiên đột nhiên cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng, hắn voi thi triển cửu thiên vi bộ tránh khỏi chỗ cũ.
A…
Mà cơ hồ cùng lúc đó, một đạo thiểm điện chém xuống chỗ Lâm Hiên vừa đứng. May mà hắn phản ứng nhanh, nếu không chẳng chết cũng bị lột da.
Đối phương quả nhiên còn sống!
Lâm Hiên lập tức thi triển thiên phượng thần mục quét qua xung quang, thần thức cũng hướng bốn phương tám hướng tìm kiếm.
Bất kể thế nào, trước cứ xác định được vị trí của đối thủ rồi nói sau, chứ cử để kẻ địch nấp trong chỗ tối thì thật nguy hiểm.
Song Cửu đầu điểu cũng không có ý tránh né, hư không bị xé rách, thân hình nó theo đó mà hiện ra.
So với vừa rồi, thể tích của nó chỉ còn trăm trượng, điện quang lôi hỏa không còn chói mắt nữa. Hiển nhiên một kích Ngũ long tỷ đánh ra chẳng những khu trừ kiếp vân mà còn khiến quái điểu bị thương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Song uy áp trên người cửu đầu điểu vẫn đủ làm người ta trợn mắt, tầm độ kiếp kỳ. Trong lòng Lâm Hiên vô cùng phiền muộn nhưng vẫn phải cắn răng giải quyết thôi.