Lục Doanh Nhi vừa sợ vừa giận, trong lòng bi phẫn vô cùng nhưng tuyệt không thúc thủ chịu trói:
"Các vị đạo hữu, tới giờ chỉ còn đường tử chiến mà thôi, giết một cổ ma thì đủ vốn, giết hai tên thì đủ lợi"
"Tử chiến? Ha ha ha… các ngươi lấy cái gì để liều mạng. Chỉ là một a nha đầu Nguyên Anh hậu kỳ, bổn tọa dùng một tay liền đưa ngươi đến âm tào địa phủ, nhưng ta sẽ không giết ngươi mà bắt sống. Biến ngươi thành khôi lỗi bị ma hóa, đường đường Bái Hiên Các chi chủ, rất có ý tứ"
Lục Doanh Nhi không sợ chết nhưng nghe âm mưu ngoan độc của đối phương thì vẻ mặt trở nên trắng bệch. Những người khác càng không cần phải nói, sĩ khí của toàn bộ tu sĩ Bái Hiên Các hạ xuống rất thấp.
Chẳng qua đúng lúc này, nơi hậu trận cổ ma lại ào ào loạn lên, sau đó một thanh âm lạnh lùng truyền tới: "Đem Doanh nhi làm khôi lỗi? Khẩu khí thật không nhỏ, chỉ là vài tên tiểu bối Ly Hợp kỳ cũng dám khi dễ thị nữ của bổn thiếu gia. Ma tộc các ngươi dám tới chỗ này ngang ngược càn rỡ, ta muốn các ngươi muốn sống không thể, chết không được."
Thanh âm này vừa vang lên, không nói những đến những người khác. Riêng bốn vị các chủ Bái Hiên Các gồm Lục Doanh Nhi, Lưu Tâm, Vũ Vân Nhi, Diệp Bình Nhi toàn bộ đều ngây người, trên mặt lộ vẻ vô cùng khiếp sợ cùng mờ mịt.
Đây là nằm mơ sao? Hay là ảo giác trước khi chết, rõ ràng là thanh âm của thiếu gia. Không phải người sớm đã phi thăng Linh giới, sao còn xuất hiện ở Nhân giới này?
Kinh ngạc qua đi, Lục Doanh Nhi xác nhận bản thân không có nghe lầm. Chỉ thấy hậu trận cổ ma thoáng cái trở nên đại loạn, vô số cổ ma ngã xuống một cách không hiểu, ma vụ đầy trời cũng bị thổi bay tứ tán.
Thanh quang lóe lên, trên bầu trời hiện ra một thiếu niên dung mạo bình thường, hơn nữa toàn thân không chút pháp lực như phàm nhân.
Bên người hắn là vô số cổ ma hình thái dữ tợn đang giương nanh múa vuốt. Người này đang trong vạn quân vạn mã nhưng thần sắc đầy vẻ thong dong, liền nở nụ cười ấm áp: "Doanh nhi, mấy trăm năm không gặp, các ngươi khỏe chứ?"
Thanh âm không lớn nhưng truyền vào trong tai Lục Doanh Nhi lại giống như sấm nổ giữa trời quang.
Bị cổ ma vây khốn đã lâu nhưng nàng chưa từng mềm yếu, dù chọn tự bạo nhưng chưa từng nhíu mày. Chẳng qua giờ khắc này mặt ngọc lại đầy châu lệ như một tiểu nữ tử. Nếu không phải còn nhiều cổ ma như vậy, nàng sớm đã bổ nhào vào lòng ngực hắn.
Lão thiên gia đối đãi với nàng thật quá tốt. Trước khi ngã xuống còn có thể gặp thiếu gia một lần, đừng nói phải thành tu sĩ bị ma hóa, cho dù rơi vào Cửu U nàng thấy cũng đáng.
Muôn vàn ý niệm mong ngóng, giờ khắc này gặp mặt thì Lục Doanh Nhi lại không thốt nên lời. Lưu Tâm cũng lệ rơi đầy mặt, tâm tình kích động không thôi. Hai nha đầu còn lại cũng kinh hỉ đến toàn thân phát run.
"Thiếu gia, Doanh nhi nhớ người" Cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ chỉ thành một câu, bởi vì quá mức kích động mà Lục Doanh Nhi thậm chí không quan sát tu vị hiện tại của Lâm Hiên đã tiến đến mức nào.
Chẳng qua ba cổ ma Ly Hợp lại trở nên thất sắc. Chưa hiểu nam tử trước mắt có quan hệ gì cùng Bái Hiên Các nhưng khẳng định đối phương chính là tu tiên giả Động Huyền Kỳ.
Lúc mới đối phương vừa hiện thân, Cổ ma đầu lĩnh còn cho là mình nhìn nhầm. Có điều thần thức liên tiếp quét mấy lần thì khẳng định tu vị đối phương đã ngang hàng với các tiền bối trong tộc. Riêng Điệp ma cùng Viên ma thì còn nhìn không ra cảnh giới của thanh niên này nông sâu ra sao.
Nhưng điều này sao có thể? Tu tiên giả Động Huyền kỳ Nhân giới sớm đã phi thăng đến Cổ Ma giới hoặc là Linh giới. Vậy chẳng lẽ đối phương cũng là tu tiên giả Linh giới hàng lâm?
"Đại ca, chúng ta ứng phó ra sao?" Điệp ma hoảng sợ lên tiếng, vẻ kiêu ngạo khi nãy đã hoàn toàn tan biến
"Đúng vậy, đại ca, cần nhanh chóng đưa ra đối sách" Viên ma cũng lên tiếng làm khó khiến Cổ ma hai đầu bốn tay á khẩu.
Hắn biết làm gì bây giờ?
Đánh? Hắn còn chưa có gan đối mặt tu tiên giả Động Huyền kỳ. Nhưng nếu rút lui thì nhất định phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Băng Phách Ma Tổ. Khi đó hắn tuyệt gánh không nổi trách nhiệm.
Đang lúc đám Cổ Ma khó xử thì thanh âm lạnh lùng của thanh niên đã truyền ra: "Tất cả yêu ma nghe đây, thức thời tự bạo thì sẽ ít chịu khổ đau"
Lời này vừa nói ra, đừng nói Ma tộc mà liền tu sĩ nhân tộc bên này cũng ồ lên không ngớt.
Thanh niên thần bí mới tới có thực lực cao thâm vô cùng nhưng khẩu khí thật khoa trương quá mức. Nơi đây tính riêng Ma tộc đã có hơn ba mươi vạn, chớ đừng nói chi là các loại ma thú cùng tu sĩ bị ma hóa.
Mấy Cổ ma Ly Hợp kỳ nghe thì với bản tính hung tàn, bộ dáng cũng trở nên giận dữ.
"Đại ca, đối phương khinh người quá đáng, chúng ta liều mạng với hắn."
"Không sai, Động Huyền thì sao, chẳng lẽ có thể địch lại hơn ba mười vạn đại quân chúng ta?"
Cổ Ma hai đầu bốn tay đầy vẻ hung tàn, pháp khí trong tay vung vẩy tạo nên âm thanh bạo liệt, hàng ngàn ma thú liền xông về phía Lâm Hiên.
Ma thú này giống loài tê giác, chiếc sừng trên đầu lại càng sắc bén, lại hung mãnh nên làm vật hy sinh rất tốt.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?"
Chỉ thấy Lâm Hiên tỏ vẻ khinh thường, chắp tay lơ lửng trên không, không hề cử động nhưng linh áp bàng bạc cuồn cuộn lan ra.
Đám quái thú đứng mũi chịu sào, dù hung tợn nhưng đã cảm nhận được sự áp chế vô cùng khủng bố. Những nơi linh áp đi qua thì ma thú liền dừng lại run rẩy. Sau đó Lâm Hiên quát một tiếng thì chúng hoảng hốt, nhao nhao chạy ngược về phía đại quân ma tộc.
Nhất thời tiếng thú rống gầm gừ truyền tới khiến đại quân Cổ Ma trở nên hoảng loạn.
"Đáng giận, mau liều mạng với hắn" Cổ ma hai đầu bốn tay thấy cảnh này liền tức giận, tiếp tục thúc dục đám ma tộc công tới.
"Đúng thế, Động Huyền thì sao, mỗi người chúng ta phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn" Điệp Ma ở bên cũng mạnh mồm.
"Thật sao? " Ở xa xa, Lâm Hiên nghe thì khẽ cười: "Dường như các ngươi không hiểu mình đang đối mặt với ai. Tưởng quần công có tác dụng với ta sao, dù có gấp bội thì cũng như châu chấu đá xe, uổng công mà thôi. "
Nói xong liền phất tay một cái. Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên.
Thiên địa nguyên khí trong phạm vi trăm dặm nơi đại quân Ma tộc đang đứng hỗn loạn, hằng hà sa số những quang điểm lớn nhỏ hiện ra giữa không trung. Màu trắng thuộc kim, đỏ thuộc hỏa, xanh là mộc, lam là thủy, vàng là thổ. Ngũ hành nguyên khí điên cuồng tụ tập.
"Cái này... "
Ma tộc cấp thấp thì không nói, ba gã ma tộc đầu lĩnh đầy vẻ kinh ngạc. Ma tộc cấp Ly Hợp cũng có thể chuyển thiên địa nguyên khí thành ma khí để sử dụng, tốc độ tuy chậm nhưng uy lực lớn hơn. Có điều bọn chúng chưa từng thấy qua tình cảnh này. Chẳng lẽ đối phương là tu tiên giả có linh căn thuộc tính ngũ hành?
Tam ma đang còn trợn mắt há mồm thì Lâm Hiên đã đánh ra một đạo pháp quyết. Tiếng ầm ầm nổi lên, không gian chao đảo mà mặt đất cũng rung chuyển từng đợt.
Đây là chính là pháp thuật sát thương thổ nguyên khí trên phạm vi lớn. Sóng chấn động!
Chỉ thấy vô số cột đá sắc nhọn như những cây chông thật lớn mọc lên chi chít, toàn bộ ma tộc ở dưới đất bị đâm xuyên qua người hoặc đầu, chớp mắt đã chết mấy vạn.
A!!!....
Tức thời trận tuyến đại quân ma tộc trở nên rối loạn, nhưng đối với chúng mà nói ác mộng mới chỉ bắt đầu mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Oanh!
Hỏa diễm tràn ngập bầu trời, như một biển lửa vô bến bờ tới cả trăm dặm, là hỏa nguyên khí bắt đầu phát uy. Trong ngũ hành thì Hỏa phát thuật có lực công kích mạnh nhất. Đám ma tộc, ma thú hay tu tiên giả bị ma hóa cố sức liều mạng nhưng chỉ một số có tu vị cao mới ngăn cản được. Đa phần đều bị thiêu cháy, ma khí ngập trời cũng không còn. Bầu trời đỏ rực hòa lẫn với tiếng ma tộc gào thét khiến trường cảnh trở nên thảm khốc thê lương.
Vẫn chưa xong, lại thấy thanh quang lập lòe. Vô số sợi dây leo xù xì xuất hiện, cuốn về đám ma tộc tu vị tương đối cao. Ngay sau đó là lam quang chói mắt, thủy nguyên khí tụ lại thành những con lam sắc giao long đáng sợ, móng vuốt sắc bén lao lên cắn xé đám ma tộc.
Nhất thời tiếng kêu cha gọi mẹ rền vang. Đám ma tộc hung ác lại bị đánh giết tơi bời!
Cuối cùng là kim nguyên khí phát uy. Những quang cầu màu trắng ẩn hiện rồi vô số phi đao phi kiếm hiện ra. Đao thương kiếm kích xé gió lao đi tàn sát đám ma tộc sót lại.
Trong tiếng gào rú vang trời, đại quân ma tộc tan tác. Lâm Hiên dùng sức một người mà đánh cho mấy chục vạn ma tộc tơi tả. Lúc này hắn tựa như chân tiên hạ phàm, mọi thứ trước mắt chỉ là phù vân.
Mạnh, quá mạnh mẽ!
Bên kia, đám tu sĩ Bái Hiên Các vô cùng mừng rỡ. Không ít kẻ mừng đến phát khóc, sau đó liền bị thực lực đáng sợ của Lâm Hiên làm chấn động.
Khẳng định dù là đệ nhất cao thủ Thiên Vân thập nhị châu khi xưa, Vọng Đình Lâu cũng đừng mơ đạt tới mức này. Bọn họ liền suy đoán Lâm Hiên tối thiếu cũng là tu tiên giả Động Huyền. Thiên lão có mắt, đã phái một đại năng tu sĩ Linh giới hàng lâm cứu bọn họ sao!
Kích động nhất vẫn là bốn vị các chủ Bái Hiên Các. Lâm Hiên hiện thân chưa đến một tuần trà, tứ nữ đã tụ tập lại, nhìn nhau thì có cảm giác như đang trong giấc mộng đẹp, vĩnh viễn không tỉnh lại là tốt nhất.
"Doanh tỷ tỷ, thực là thiếu gia sao? "
Thân hình Lưu Tâm vẫn không ngừng run rẩy, đến lúc này nàng vẫn không tin nổi mắt mình, hiện thực thật quá tuyệt vời. Không quản mấy trăm năm ngày nhớ đêm mong, hiện đã được gặp lại thiếu gia.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (1). Tu tiên giả vốn nghịch thiên mà đi nhưng lúc này Lưu Tâm lại cảm thấy không đúng. Thiên lão thực sự quá nhân từ đối với nàng. Có thể gặp lại thiếu gia thì chết có gì đáng tiếc nuối?
"Đúng là thiếu gia. "
Lục Doanh Nhỉ rơi lệ nắm tay Lưu Tâm, thân thể cũng đang run rẩy nhưng không phải sợ hãi mà là vui mừng. Lúc này ánh mắt dõi theo Lâm Hiên, Cổ Ma hay đại chiến đều vất hết sang một bên.
Chẳng qua đại chiến chưa kết thúc. Trong mắt Lâm Hiên thì đám Cổ ma ở đây chỉ là những con kiến hôi nhưng cũng tới mấy chục vạn, muốn giết sạch cũng không dễ.
Chủ yếu là thiên địa nguyên khí ở Nhân giới quá thưa thớt, Lâm Hiên công kích một lần đã làm tiêu hao hết ngũ hành nguyên khí trong vòng trăm dặm, muốn khôi phục lại cần một khoảng thời gian.
Cổ ma hai đầu bốn tay phát hiện ra điểm này liền mừng rỡ không thôi. Không thể sử dụng thiên địa nguyên khí thì đối phương chỉ như hổ gãy răng, Cổ ma cấp thấp làm vật hy sinh có rất nhiều, chỉ cần đối phương tiêu hao hết pháp lực thì không cần phải sợ.
"Các ngươi lên hết cho ta, hắn chỉ có một mình, lấy đầu hắn xuống"
Cổ Ma hai đầu bốn tay gào thét còn bản thân thì lui ra sau. Đám Cổ ma cấp thấp thấy nhưng không dám làm trái, hung hăng lao về phía trước.
Lâm Hiên nhìn qua liền biết đối phương tính toán gì, liền nở nụ cười lạnh:"Tính toán cũng không sai. Vậy để ta tiễn cả đám xuống âm tào địa phủ. "
Chỉ thấy hắn phất tay áo, hàng trăm đạo kiếm khí bắn ra rồi nhanh chóng hóa lớn. Trong linh quang ngũ sắc lưu chuyển, một đạo hóa thành ba, ba chia thành chín, chớp mắt đã che kín bầu trời. Hàng ngàn đạo kiếm khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm sắc màu khác nhau bay quanh Lâm Hiên. Nhìn từ xa tựa như một hải dương ngũ sắc cực kì thần bí.
Tiếng gió rít truyền tới cho thấy độ sắc bén của kiếm khí. Đám cổ ma đi đầu biến sắc. Cổ ma hai đầu bốn tay giận dữ, thúc trống đinh tai nhức óc nhưng chưa kịp công địch thì đám tiên phong đã hồn quy cửu tuyền!
Sát! Trên mặt Lâm Hiên chợt hiện sát khí, quát một thì âm thanh bạo liệt truyền ra. Kiếm khí tản ra bốn phía nhanh như thiểm điện. Chỉ thấy máu chảy thành sông, mùi tanh tưởi tràn ngập không khí. Kiếm khí đi đến đâu giết tới đó, chỉ vài sát na đã lấy mạng hàng vạn Cổ ma.
Bên kia, chúng tu sĩ phấn khích reo hò không thôi. Tiền bối thần bí nọ dồn cường địch vào chỗ chết mà như cỏ rác không chút phản kháng.
"Không cần sợ, đối phương mạnh nhưng chỉ có một mình, chúng ta dùng chiến thuật biển người sẽ giết được hắn"
Cổ ma hai đầu bốn tay giận dữ quát nhưng lúc này không còn sức thuyết phục đám thuộc hạ. Chỉ chốc lát đã có mấy vạn Cổ ma chết trong tay đối phương. Đại quân ma tộc nhìn thì nhiều nhưng với tốc độ thế này thì đủ cho hắn giết bao lâu chứ?
Ở lại là tìm chết. Cổ ma cấp thấp cũng có linh trí nên không ngu, có một đám hô hào rồi lao vút tháo chạy ra tứ phía.
"Đáng giận!" Cổ Ma hai đầu bốn tay tức giận, hai cái đầu khẽ động thì hai chiếc sừng trên trán bắn ra những đạo ô quang.
"Roạt!"
Đám cổ ma cấp thấp vừa bỏ trốn bị đâm thủng ngực, sau đó liền bị ma hỏa hừng hực bao phủ, hồn phách cũng không c thoát.
Giết gà dọa khỉ! Phản ứng của Cổ Ma Ly Hợp hậu kì rất nhanh, đáng tiếc không có hiệu quả. Lúc này lòng tin của đại quân đã bị Lâm Hiên phá vỡ hoàn toàn. Không còn chiến ý, thấy có kẻ bỏ chạy nên cả đám nhốn nháo ùa theo.
Cổ ma hai đầu bốn tay không cam lòng nhưng tình thế lúc này không thể cứu vớt. Ngoài bỏ chạy thì không còn lựa chọn nào khác. Điệp Ma, Viên Ma cũng không ngốc, thấy vậy cũng cắm đầu chạy theo.
"Muốn chạy sao? Vừa rồi còn nói đem Doanh Nhi làm khôi lỗi, ở lại cho ta!"
Lâm Hiên cười lạnh rồi vươn tay cách không túm lấy đối phương. Chỉ thấy không gian chấn động thì một đại thủ thanh sắc hiện ra chộp về đối phương.
Cổ ma hai đầu bốn tay đương nhiên không chịu trói, liền há miệng phun ra hai viên lôi cầu màu đen, bên trong có lin quang lập lòe tựa như ẩn dấu bảo vật gì đó. Sau đó cánh tay hắn đấm vào ngực, hai quả lôi cầu hung hăng đánh về phía đại thủ.
Oanh!
Âm thanh bạo liệt truyền tới rồi ma phong nổi lên. Vẻ mặt Cổ Ma vừa hiện vài phần đắc ý thì lại trở nên đông cứng. Chỉ thấy linh quang chói mắt, thanh sắc đại thủ không chút hao tổn trừ trong ma phong bay ra. Thế như thái sơn áp đỉnh chộp về phía hắn.
Không!
Cổ Ma kinh hãi hét lên, ma khí quanh thân hóa thành hàng ngàn độc xà định ngăn cản nhưng vô dụng, đại thủ này tựa như được đúc từ kim cương, chộp một cái thì hắn liền bị túm lấy.
Cổ Ma còn giãy dụa thì đại thủ ép chặt lại, vô số tia điện hồ màu tím hiện ra, đánh cho toàn thân Cổ Ma đau đớn run rẩy, pháp lực toàn thân cũng bị phong bế hoàn toàn.
Lúc này muốn động một ngón tay cũng không xong, Cổ Ma sợ hãi đến cực độ. Hiện gió đã đổi chiều, hắn muốn tự bạo Nguyên Anh cũng vô cùng xa vời, chẳng lẽ đây là báo ứng?
Không biết nhị đệ, tam muội có thoát hay không? Cổ ma đầu lĩnh vừa nhìn qua thì cũng thấy hai đồng bọn bị hai thanh sắc đại thủ giống hệt túm lấy.
Nhìn đám Cổ ma đang bỏ chạy tan tác, Lâm Hiên cười nhạt nhưng sát khí trên mặt ngày càng đậm. Hắn đã nói đưa cả đám xuống âm tào địa phủ thì nhất định phải thực hiện.
Chú giải: (1) Chắc chắn quý độc giả không còn xa lạ với câu này qua tác phẩm Tru Tiên nổi tiếng của nhà văn Tiêu Đỉnh. Nó được trích trong Đạo Đức Kinh, một tác phẩm của Lão Tử.
Lão Tử tức Thái Thượng Lão Quân trong truyền thuyết. Là một nhà tư tưởng vĩ đại của Trung Hoa cổ đại, người sáng lập trường phái Đạo gia (đạo Lão). Ông tên thật là Lý Nhĩ, tên thường gọi là lão Đam, người làng Khúc Nhân, hương Lệ, nước Sở. Ông làm chức quan giữ sách nhà Chu, học rộng biết nhiều, sau về quê ở ẩn. Tương truyền, trước khi về ở ẩn đến cửa quan, viên quan coi cửa là Doãn Hỉ bảo:"Ông sắp đi ở ẩn, ráng vì tôi mà viết sách để lại". Thế là Lão Tử viết một cuốn sách chỉ gồm khoảng năm ngàn chữ bàn về "Đạo" và "Đức" (tức Đạo Đức Kinh). Viết xong rồi bỏ đi, về sau không ai còn nghe đến, không biết sống chết ra sao.
Người giản dị nhất thì không phải là người giản dị. Người khiêm tốn nhất thì không phải là người khiêm tốn - Lão Tử
Tương truyền, Khổng Tử qua Chu thăm Lão Tử. Lão Tử cởi trâu ra tận đầu làng đón Khổng Tử. Hai người đàm đạo với nhau trong ba ngày về Đạo. Đến khi chia tay, Lão Tử bảo với Khổng Tử rằng:
"Những người ông nói đó, thịt xương đều nát cả rồi, chỉ còn lại lời của họ mà thôi. Tôi nghe nói người giàu sang tiễn nhau bằng vàng bạc, người nhân tiễn nhau bằng lời nói. Tôi không phải là người giàu sang, tạm coi mình là người nhân mà tiễn ông bằng lời này: Người buôn giỏi thì giấu kĩ vật quý, xem ngoài như không có gì; người đức cao thì tướng mạo như ngu độn. Ông nên bỏ cái khí kiêu căng, cái lòng đa dục, cái vẻ hăm hở cùng cái chí quá hăng của ông đi, những cái đó không có ích gì cho ông đâu. Tôi chỉ khuyên ông có bấy nhiêu thôi"
(Thiên địa bất nhân
Dĩ vạn vật vi sô cẩu
Thánh nhân bất nhân
Dĩ bách tính vi sô cẩu)
Trời đất không có nhân
Coi vạn vật như loài chó rơm
Thánh thần không có nhân
Coi trăm họ như loài chó rơm.
Đạo là cái luật lạnh lùng của trời đất, không tư vị ai cả nên gọi là " bất nhân. Luật thiên nhiên không có tình thương của con người, cứ thản nhiên, vô tâm với vạn vật, mùa xuân tươi tốt, mùa đông điêu tàn....
Quyển 7: Chu du tam giới